Chương 252
Địch Thải Thương lập tức hùa theo:
- Đúng là hành vi của súc sinh, đáng tiếc Địch gia thế đơn lực bạc nên chỉ có thể nuốt cơn giận ấy vào. Sau chuyện đó, mặc dù Phi Tuyết điên cuồng tu luyện nhưng bởi vì trong lòng còn nỗi uất hận cho nên tiến bộ cực kỳ chậm chạp. Lần đến Tiểu Trung Ương Tinh này, Phi Tuyết tất nhiên sẽ cố tăng tu vi của mình lên, chỉ có điều ngũ công tử thực lực quá mạnh. Hơn nữa, ngũ đại tông môn chắc chắn sẽ yêu cầu năm gã đó tìm cơ hội giết Phi Tuyết.
Nói đến đây, Địch Thải Thương thở dài:
- Ngũ đại tông chủ mặt ngoài thì ra vẻ công bằng chính trực, trên thực tế không có kẻ nào tốt đẹp cả. Ngươi chớ nhìn bọn chúng đều là cường giả Hóa Chân, trong lòng chúng tuyệt đối không định để Phi Tuyết tiếp tục sống sót, chúng rất tiếc tính mạng của mình nên sẽ không cho phép một uy hiếp ngầm nào tồn tại. Nghe nói Thúc Hạo Lan đã mất tích, tốt nhất là lão nên chết hẳn luôn mới tốt.
Địch Cửu không nói gì, hắn hiểu sở dĩ Địch Thải Thương nói như vậy thì ngoại trừ vì nữ nhi của mình ra thì còn có nhân tố Địch gia ở trong đó. Còn Địch Cửu cũng tức giận, là vì Địch Phi Tuyết bị như vậy vốn do hắn liên lụy, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ làm tay sai cho Địch gia. Huống hồ hắn cảm giác Địch Thải Thương nói hơi khoa trương, Ngũ Lục đạo hội kết thúc chưa được bao lâu mà Địch Phi Tuyết đã bước vào Thừa Đỉnh tầng hai, tốc độ như vậy có thể coi là chậm được sao?
Thấy Địch Cửu chỉ thốt lên hai chữ súc sinh để biểu đạt phẫn nộ rồi không nói gì tiếp, trong lòng Địch Thải Thương có hơi lo lắng.
- Hồng Anh thiếu gia, ngươi đừng nhìn Phi Tuyết đã từng đứng thứ hai mươi ba Hải Bảng mà lầm, kỳ thật giữa 10 vị trí đầu và phần còn lại có chênh lệch cực lớn. Cho dù Phi Tuyết bước vào Thừa Đỉnh tầng bốn thì vẫn không nhất định có thể chiến thắng một trong ngũ công tử chỉ có tu vi Thừa Đỉnh tầng hai.
Địch Thải Thương khẳng định Địch Cửu không sợ Cúc Khải, như vậy đã nói rõ Địch Cửu có năng lực bảo vệ Địch Phi Tuyết tại Tiểu Trung Ương Tinh.
Địch Cửu hỏi:
- Địch đạo hữu, ta có thể nói riêng vài câu với Phi Tuyết tiên tử hay không?
- Đương nhiên có thể.
Địch Thải Thương không chút do dự đứng lên.
- Phụ thân về Địch gia trước, sau khi trò chuyện xong, con hãy mời Hồng Anh thiếu gia đến nơi dừng chân của Địch gia chúng ta ở Tiểu Trung Ương Tinh nhé.
Dứt lời, Địch Thải Thương lập tức rời đi.
Địch Cửu quả thật bội phục lão gia hỏa này, chỗ nào cũng nhúng tay vào được. Thế nhưng muốn hắn trở về Địch gia thì tuyệt đối không có chuyện đó đâu.
Sau khi Địch Thải Thương rời đi, Địch Cửu mới quay sang nói với Địch Phi Tuyết:
- Nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn có thể leo lên vị trí thứ nhất trên Ngũ Lục Đạo Bia, nói cách khác, năm lão già kia hoài nghi ngươi có thủ đoạn hẳn không tính là oan uổng.
Khóe mắt Địch Phi Tuyết mang theo tử khí đột ngột bắn ra một đạo tinh mang, nàng nhìn chằm chằm Địch Cửu, một lúc lâu mới trả lời:
- Mặc dù cha ta nói ngươi rất lợi hại, hi vọng ta có thể giành được sự trợ giúp của ngươi, nhưng nếu ta đột nhiên ra tay, ta hoàn toàn có khả năng giết chết ngươi trước khi vị tiền bối luôn bảo hộ ngươi kia kịp phản ứng, ngươi có tin hay không?
Vị tiền bối mà nàng nhắc tới hiển nhiên là Huyễn Minh Tử. Địch Cửu nghe vậy chỉ cười nhạt, tự tin đáp:
- Ta không tin.
Sau khi nói xong, Địch Cửu yên lặng, bình tĩnh ngồi đấy nhìn Địch Phi Tuyết. Nếu nữ tử này dám động thủ, hắn sẽ ném nàng ra ngoài ngay. Địch Cửu cực kỳ buồn nôn trước hành vi của tông chủ ngũ đại tông môn, hắn có thể tự mình xử lý năm lão già ấy, không đúng, phải nói là xử lý bốn lão già còn lại, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn phải vì Địch Phi Tuyết mà làm gì đó.
Địch Phi Tuyết trông thấy Địch Cửu không hề sợ hãi, thậm chí nửa điểm đề phòng cũng không có, thế nên nàng kinh ngạc hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự có thực lực ngăn cản Cúc Khải ư?
Địch Cửu từ tốn trả lời:
- Đừng nói là ngươi, cho dù cả cha ngươi đồng thời ra tay thì bản thiếu vẫn chẳng sợ.
Nghe vậy, Địch Phi Tuyết thầm cười trong lòng. Địch Cửu nói không sợ cha nàng, chắc chắn là khoác lác mà thôi. Thế nhưng có lẽ bởi vì nói chuyện với Địch Cửu mà Địch Phi Tuyết tạm thời quên đi cừu hận vẫn luôn khiến nàng u uất, tuy nhiên nàng vẫn châm chọc hắn:
- Khó trách lúc trước ngươi dám khiêu chiến Nhậm Hải đứng thứ 106 Hải Bảng.
Ngay cả Kiếp Sinh cảnh mà hắn còn không sợ thì khiêu chiến Nhậm Hải có thấm vào đâu. Địch Phi Tuyết đây là đang mỉa mai Địch Cửu không biết trời cao đất rộng.
- Đã như vậy thì ngươi tự lo lấy thân đi.
Biết Địch Phi Tuyết không tin mình cho nên Địch Cửu lười trò chuyện tiếp.
Địch Phi Tuyết không hề rời đi, nàng hít vào một hơi rồi nói:
- Tuy chỉ xếp thứ hai mươi ba nhưng ta lại không sợ bất kì một ai trong ngũ công tử, chỉ là cha ta không biết mà thôi. Ta biết ngươi không tin lời...
Địch Cửu chặn họng Địch Phi Tuyết:
- Ngươi sai, ta tin tưởng lời người vừa nói, hơn nữa ta tin tưởng nếu như ngươi muốn thì vị trí đệ nhất Hải Bảng khẳng định là nằm trong tầm tay. Nếu ta không đoán sai, thần niệm của ngươi chắc đã sắp tiếp cận cấp chín. Xét trong Tiểu trung ương thế giới, ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng chưa chắc đã đạt nổi thần niệm cỡ đấy.
Khi nghe câu đầu tiên thì Địch Phi Tuyết cứ tưởng hắn cũng đang mỉa mai mình, tuy nhiên nghe hết toàn bộ thì nàng mới biết không phải, trong nội tâm nàng rất rung động, thật lâu sau mới chậm rãi đáp lại:
- Không sai, thần niệm của ta đích thật đã tiếp cận cấp chín. Nếu ngươi nói ra làm thế nào mà ngươi biết được thì ta sẽ chỉ cho ngươi nguyên nhân mà thần niệm của ta mạnh như vậy, tốt xấu gì thì ngươi cũng có huyết mạch Địch gia.
Địch Cửu mỉm cười:
- Kỳ thật ngươi đã đoán được rồi mà, tuy nhiên nếu ngươi muốn thì ta sẽ nói trắng ra vậy. Lần Ngũ Lục Đạo Hội thứ nhất, ngươi đã leo lên tầng thứ 90, sau đó ngươi không tiếp tục đi lên. Không phải bởi vì ngươi không thể mà do tầng thứ 90 có tác dụng rèn luyện thần niệm. Nếu chỉ có một người đi lên tầng 90 vậy sẽ chỉ có một cái bồ đoàn, cho nên những người tới sau ngươi đều không dừng tại tầng thứ 90 để rèn luyện thần niệm.
Lần thứ hai, ngươi có thể tiến lên vị trí đệ nhất, nhưng ngươi vẫn chỉ muốn tới tầng thứ 90. Nhưng mà sau khi đến đấy, phát hiện không có bồ đoàn cho nên ngươi chỉ có thể leo lên tầng tiếp theo. Đến tầng 91, ngươi bỗng nhiên ý thức được sự nguy hiểm của mình, bởi vậy liền dứt khoát liền không tiến lên nữa. Cho nên ta mới nói, năm lão già kia cũng không phải hoàn toàn vu oan ngươi.
Địch Phi Tuyết nhìn chằm chằm hắn hồi lâu mới ngập ngừng bảo:
- Ngươi rất thông minh, đúng như vậy. Nhưng bây giờ ngươi hẳn nên thấy lo sợ đi mới đúng, phải biết những kẻ trước đó hoài nghi chuyện này đều đã bị ta giết cả rồi.
- Ha ha.
Địch Cửu bật cười, hắn chẳng buồn đáp lại lời nàng ta nữa.
Trông thấy Địch Cửu không coi lời của mình vào đâu, Địch Phi Tuyết lắc đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho hắn hiểu.
- Kỳ thật Ngũ Lục Đạo Tháp đích thật có một loại đồ vật giống như Ngũ Lục Đạo Bàn, vật này gọi là Ngũ Lục Đạo Tắc Văn...
Tuy Địch Cửu vốn đã đoán được Địch Phi Tuyết biết bí mật Ngũ Lục Đạo Tháp, tuy nhiên hắn vẫn giật nảy mình khi nghe tin này. Ngũ Lục Đạo Tháp thật sự có đồ vật cùng loại với Ngũ Lục Đạo Bàn, hắn chém gió vậy mà quá chuẩn xác đi.
Địch Phi Tuyết kéo ống tay áo lên, trên cổ tay trắng ngần của nàng có một đường vân nhàn nhạt, nhìn thoáng qua giống như một loại hoa văn gì đó.
Thần niệm cấp mười giúp Địch Cửu lập tức cảm nhận được cơ sở pháp tắc mà hắn đã từng minh ngộ trong Ngũ Lục Đạo Tháp. Địch Phi Tuyết không nói dối, đường vân nhàn nhạt này đích thật có quan hệ với tòa tháp kia, nói đúng hơn nó chính là Ngũ Lục Đạo Tắc Văn.
Điều này đồng nghĩa với việc nếu Địch Phi Tuyết muốn, nàng hoàn toàn có thể leo lên tầng thứ 108. Ngũ Lục Đạo Tháp có thể coi là một kiện bảo vật, mà Địch Phi Tuyết lại đang nắm giữ chìa khoá của món bảo vật đấy, chỉ cần nàng leo lên tầng 108, vậy tòa tháp sẽ hoàn toàn thuộc về nàng.
Địch Phi Tuyết thoải mái cho Địch Cửu quan sát đường vân trên tay mình.
- Sau khi ra khỏi Tiểu Trung Ương Tinh, ta sẽ đi giết tông chủ tứ đại tông môn còn lại, xong xuôi rồi thì lần sau ta sẽ lấy đi Ngũ Lục Đạo Tháp. Nếu không may ta vẫn lạc, Ngũ Lục Đạo Tắc Văn này ta sẽ truyền lại cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi hãy giúp ta giết những kẻ mà ta chưa kịp giết, trong đó còn có thủ đoạn cô đọng thần niệm nữa đấy. Về chuyện bảo vệ ta ở Tiểu Trung Ương Tinh thì ngươi không cần để ở trong lòng, đến lúc đó ngươi cứ đồng ý đại với cha ta đi là được.
Địch Cửu vốn định an ủi Địch Phi Tuyết rồi hai người sẽ cùng bàn bạc cách xử lý ngũ đại tông chủ, không nghĩ tới Địch Phi Tuyết đã tự sắp xếp cuộc đời của mình như vậy. Còn về phần nàng bảo sẽ truyền lại thứ kia cho hắn, Địch Cửu chỉ có suy nghĩ “ha ha ha”, họa có điên mới tin tưởng được chuyện này.
Tâm cơ nàng ta rất nặng, thậm chí Địch Cửu hoài nghi tử khí trong mắt nàng hoàn toàn là giả. Nếu ngay cả tử khí mà còn có thể làm bộ, vậy ngũ đại tông chủ sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay nàng.
Xem ra trong lần Ngũ Lục Đạo Hội tiếp theo, hắn cần phải nhanh chân đi tới tầng 108 trước, bằng không e rằng tòa tháp đấy sẽ thật sự bị nữ nhân này lấy đi mất, hắn sẽ không còn cơ hội thu thập đủ 108 đạo cơ sở pháp tắc nữa.
Sau khi tiễn Địch Phi Tuyết đi, Địch Cửu dứt khoát đóng cửa bế quan tu luyện.
….
Hai tháng nhanh chóng trôi qua. Khi Địch Cửu mở cửa động phủ thì phát hiện Huyễn Minh Tử đã đứng đợi sẵn bên ngoài.
- Địch Cửu, Tiểu Trung Ương Tinh sắp mở rồi, chúng ta nên chuẩn bị đi thôi.
Tinh thần Huyễn Minh Tử cực kỳ sung mãn, Địch Cửu không cần hỏi cũng biết ông ta đã thu hoạch được không tồi. Nhưng bản thân hắn hắn thì bế quan đã hai tháng mà tu vi chỉ vẫn dừng bước tại Thừa Đỉnh tầng ba.
Thần Niệm Đoán Thuật không nhất định phải cần Chích Thần Thảo, tuy nhiên Chích Thần Thảo phối hợp với Thần Niệm Đoán Thuật sẽ tăng cường hiệu quả rất lớn.
Khi hai người đi tới quảng trường, ở đây đã sớm chật ních tu sĩ. Chính giữa quảng trường có một cái tế đài hình tròn khổng lồ. Địch Cửu nhận ra người đang đứng trên đó, chính là người đã bức ép ngũ công tử lấy ra công pháp cô đọng thần niệm, Thiên Kim Vực Chủ - Huyễn Trường Trúc.
Huyễn Trường Trúc quan sát tất cả mọi người, thế nhưng Địch Cửu cứ luôn cảm giác thần niệm của y dừng lại trên người mình khá lâu. Hắn hoài nghi nếu không phải gần nhất Huyễn Minh Tử đều bồi tiếp mình thì có phải y đã lặng lẽ bắt hắn đi rồi hay không.
- Tiểu Trung Ương Tinh sắp mở ra, linh thảo bên trong đều đã ngoài ngàn năm, linh thảo cao cấp rất nhiều. Đây là cơ duyên của Thế giới Tiểu trung ương, cũng là thánh địa mà mỗi một tu sĩ đều khát vọng. Lần này Tiểu Trung Ương Tinh mở ra do ta chủ trì, quy củ giống như những lần trước. Tu sĩ đi vào nhất định phải thuộc về ngũ đại lục, tu vi không được hơn Hóa Chân...
Địch Cửu nghe vậy thì vô cùng khó hiểu, Tiểu Trung Ương Tinh trăm năm sẽ mở ra một lần, sao linh thảo trong đó lại đã sinh trưởng ngoài ngàn năm được? Đúng lúc này, Huyễn Minh Tử bỗng nhiên truyền âm đến:
- Địch Cửu, tông chủ Trữ Tiên tông đang tìm kiếm ngươi.