Chương 253
Huyễn Minh Tử vừa dứt lời thì Thành Cơ bên kia cũng đã nhìn thấy Địch Cửu, lão nhanh chóng bước qua chỗ hắn.
Tu vi Thành Cơ khoảng trên dưới Hóa Chân tầng sáu, không yếu hơn Thúc Hạo Lan là bao. Đứng kế bên lão là hai nam một nữ, hai người Thành Bích Quân và Tông Mẫn thì hắn từng gặp qua, tu vi của bọn họ đều là Hư Thần cảnh sơ kỳ, so sánh với tốc độ tu hành của Địch Cửu thì còn xa mới chạm tới. Ngược lại tuổi tác nam tử kia không lớn hơn Tông Mẫn là bao nhưng tu vi đã tới Tích Hải cảnh rồi.
Thế nhưng ở địa phương công cộng như này, hơn nữa lại có Huyễn Minh Tử ở bên cạnh hỗ trợ nên Địch Cửu chẳng hề sợ Thành Cơ chút nào. Dù sao thì Tiểu Thế Giới đã bị hắn luyện hóa hoàn toàn, những gì người khác nhìn vào đều bị cấm chế cấp chín của hắn ngăn lại. Hiện giờ dù hắn có quơ tay trước mặt Thành Cơ đi nữa thì lão cũng không thể phát hiện ra bất cứ cái gì được.
- Cha, hắn kia kìa, hắn chính là Địch Cửu đấy.
Thành Bích Quân vừa nhìn thấy Địch Cửu liền chỉ vào hắn và hô to.
Ngần ấy năm kể từ khi con gái ra khỏi bí cảnh Thiên Mạc, Thành Cơ đều dành hết thời gian của mình để đi tìm Địch Cửu nhưng không thấy tung tích của hắn, không ngờ cuối cùng lại gặp kẻ lão muốn tìm ở nơi này.
Nếu sớm biết Địch Cửu sẽ tới đây thì lão chỉ cần truyền tống tới là được, cần gì phải cởi quần đánh rắm chạy đến Đại lục Xá Dạ, rồi từ Đại lục Xá Dạ tiếp tục nghĩ biện pháp tiến vào Thế giới Tiểu trung ương làm gì chứ?
Không cần Thành Bích Quân nói thì Thành Cơ cũng đã sớm nhận ra Địch Cửu, lão ta chẳng chút nào kiêng kỵ áp thần niệm lên người hắn, nhưng lão đã quên mất một việc, đó là trước khi Thiên Kim Vực Chủ kết thúc chính giảng tại Tiểu Trung Ương tinh thì tất cả các tu sĩ tham gia đều sẽ được bảo hộ.
Địch Cửu âm thầm giễu cợt cha con bọn họ, sau đấy đột ngột ôm quyền, lớn tiếng nói:
- Thưa Thiên Kim Vực Chủ, không hiểu vì sao đạo hữu tiến vào Tiểu Trung Ương tinh mong được nghe người thuyết giảng nhưng lại bị người khác không chút kiêng kỵ dùng thần niệm nhìn trộm vãn bối, thậm chí còn nhìn xuyên qua cả quần áo nữa.
Tuy thần niệm Thành Cơ trên căn bản không có cách nào thẩm thấu vào quần áo mình, nhưng Địch Cửu vẫn lớn tiếng tố giác lão.
Hành động như vậy tại Tu Chân Giới là huyết hải thâm cừu, ai vi phạm đều sẽ trở thành tên bại hoại bị người người kêu đánh. Ngũ Đại Tông Chủ dám làm thế với Địch Phi Tuyết là do bọn họ ỷ vào sự cường đại của mình cộng với việc Địch gia chẳng dám đối kháng với bọn họ, chính xác hơn là bọn họ nghĩ Địch Phi Tuyết sẽ không nhận ra được bản thân đang bị dò xét.
Trong lòng Thành Cơ giật thót, ông ta không ngờ Địch Cửu lại lớn mật đến mức dám làm phiền đến Thiên Kim Vực Chủ. Không đợi lão kịp giải thích thì một đại thủ nhanh chóng vồ tới khiến một Tông chủ Hóa Chân cảnh như Thành Cơ vẫn không cách nào tránh né nổi.
Đại thủ kia lập tức bắt lấy Thành Cơ và ném ra ngoài, âm thanh hừ lạnh của Thiên Kim Vực Chủ truyền tới:
- Lăn ra ngoài cho ta!
Thành Cơ không khác nào con diều đứt dây, trực tiếp đụng vào khối bia đá to dọc theo Quảng trường. Bia đá không bị đụng nát nhưng lão ta lại phun ra một đạo huyết tiễn, sau đó cả người xụi lơ nằm sấp trên mặt đất.
Thấy vậy, đám người Thành Bích Quân xanh mặt, vội vọt tới bảo vệ thành một vòng tròn xung quanh lão.
Người khác dám ra tay với Thành Cơ thì họ còn muốn khiêu chiến để lấy lại danh dự, nhưng Thiên Kim Vực Chủ thì khác, ngoại trừ tự an ủi bản thân xui xẻo ra thì chẳng ai dám nói nửa câu nhảm nhí.
- Cha! Đều tại con cả…
Thành Bích Quân vô cùng lo lắng.
Phun thêm một ngụm máu nữa, lão ta mới có thể thoải mái hơn một chút.
- Không trách con, là ta xem thường hắn, đúng là lợi hại…
Hai chữ lợi hại này cũng không biết là dành cho Địch Cửu hay Thiên Kim Vực Chủ.
Ở phía bên trong, Địch Cửu cũng không nhịn được mà hít một ngụm lãnh khí, trong lòng thầm cảm thán: “Quá lợi hại!”. Thiên Kim Vực Chủ thật sự quá tài năng luôn. Dù sao Thành Cơ cũng là một cường giả Hóa Chân, còn là Tông chủ của một tông môn đỉnh cấp, vậy mà ở trước mặt Thiên Kim Vực Chủ chẳng có chút năng lực phản kháng nào cả. Khó trách ngay cả Huyễn Minh Tử cũng không dám có nửa điểm bất kính với y.
Tuy Địch Cửu mượn sức của Thiên Kim Vực Chủ nhưng chính hắn cũng biết đây là hành vi tìm chết. Cái loại chuyện lợi dụng này mà không khiến Vực Chủ khó chịu mới là lạ đó. Bất quá hắn cũng biết chính mình không làm thì y vẫn sẽ ghi nhớ hắn. Sở dĩ đến bây giờ Vực Chủ chưa đụng tới hắn là do y quá mức để ý tới danh tiếng của chính y. Đã như vậy chi bằng hắn lợi dụng luôn cho rồi.
Cách đó không xa, Tiển Tắc vốn đang bước tới phía dưới Quảng trường liền ngừng lại, bởi vì ông ta trông thấy Thành Cơ bị ném ra ngoài, không chỉ có vậy, đối phương còn bị trọng thương nữa.
- Là ngươi ư?
Nhìn thấy Tiển Tắc, Thành Cơ cũng vô cùng ngạc nhiên. Đây là người đầu tiên lão gặp có tu vi thấp hơn mình tận mấy lần lại có thể hết lần này tới lần khác trốn thoát từ trong tay lão.
Tuy nhiên đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Tiển Tắc làm cách nào để đi vào Tiểu Trung Ương tinh thế kia? Phải biết lão đã dùng tận mấy viên phù lục, thậm chí còn mất 2 năm mới có thể tới được đây đấy. Vô luận thế nào đi nữa cũng không thể để tên Hóa Chân tầng ba này chạy thoát lần nữa.
Tuy Thành Cơ bị thương nặng là thế, nhưng trong nháy mắt khi Tiển Tắc nhận ra sát khí trong mắt lão, ông liền muốn bỏ chạy. Bất quá Tiển Tắc buộc bản thân mình phải dẹp bỏ suy nghĩ đó, bởi vì nếu ông trốn thoát thì những người còn lại chỉ có một con đường chết mà thôi.
- Cửu ca? Là Cửu ca thật kìa!
Cảnh Kích là người đầu tiên nhìn thấy Địch Cửu và kinh hỉ hô to.
Không phải thần niệm y lợi hại hơn Tiển Tắc mà vì y thân thuộc với Địch Cửu hơn thôi, Tiển Tắc còn chưa gặp qua Địch Cửu lần nào nữa kìa.
Nghe vậy, Tiển Tắc mới phát hiện ra Địch Cửu, ngay lập tức ông vui mừng nói:
- Mau tới đó đi.
Lúc này, Thiên Kim Vực Chủ đã nói xong, người phụ trách Thiên Cơ Các và đa số Đại tông môn của Thế giới Tiểu trung ương cũng đang bắt đầu phát ngọc bài tư cách tiến vào Tiểu Trung Ương tinh cho các tu sĩ của tông môn.
Bấy giờ Địch Cửu mới nhìn thấy Cảnh Kích, hắn ngạc nhiên bước nhanh qua.
- Cảnh Kích, sao huynh lại tới được đây?
Lẽ nào là Cảnh Kích nhận được tin tức của hắn, sau đó lại tìm được Truyền tống trận ở phế tích Ám Tinh tại Đại lục Cực Dạ ư?
- Cửu ca, rốt cuộc chúng ta cũng tìm thấy huynh rồi.
Người vui nhất ở đây chắc có lẽ là Cảnh Kích, trong mắt y, Địch Cửu là thân nhân duy nhất của mình.
Đợi hai người nhận ra nhau xong, bọn người Tằng Bắc Tử, Du Tiệp, Hà Thai, Ngụy San San mới qua chào hỏi. Còn Tiển Tắc thì Địch Cửu hoàn toàn không biết ông là ai.
Đừng nghĩ cả đám bọn họ đều đến từ Địa Cầu như Địch Cửu mà lầm, trong lòng hắn, mối giao tình với Cảnh Kích thâm hậu hơn rất nhiều so với những người còn lại.
- Cửu ca, đa tạ ân cứu mạng của huynh ở bên ngoài Thiên Mạc ngày đó.
Hà Thai vô cùng mang ơn hắn, lần ấy Địch Cửu chẳng những cứu được Hà Thai mà còn giúp anh ta giành lấy tư cách tiến vào bí cảnh, bằng không với tư chất của mình, anh ta khó có thể nâng tu vi lên nhanh được như vậy.
- Địch đại ca, thật xin lỗi huynh, lúc trước là ta lỡ lời thôi.
Tằng Bắc Tử đi tới trước mặt Địch Cửu, cúi người hành lễ.
- Không có việc gì, chuyện đã qua lâu vậy rồi thì cứ cho qua đi. Nếu các người đã tới đây thì cùng ta thử thời vận tại Tiểu Trung Ương tinh nhé.
Địch Cửu thoải mái đáp, mấy việc đó hắn đã sớm quên từ lâu rồi.
- Hả… Địch sư huynh, chúng ta cũng có thể đi tới Tiểu Trung Ương tinh ư?
Không nhịn được ngạc nhiên, Ngụy San San vô cùng ngạc nhiên, không nhịn được ngập ngừng hỏi lại.
Địch Cửu gật đầu.
- Ngụy sự muội, chuyện này đợi lát nữa lại nói.
Địch Cửu bước qua, khom người thi lễ trước mặt Tiển Tắc.
- Đa tạ tiền bối đã chiếu cố bằng hữu vãn bối bấy lâu, cũng đa tạ người đã dẫn họ tới nơi này.
Tuy không ai nhắc qua nhưng Địch Cửu cũng thừa biết Tiển Tắc là người mang cả bọn tới đây, vì chỉ có ông là cường giả Hóa Chân mà thôi. Nếu chỉ dựa vào năng lực của mấy người kia, xem như có tìm được Truyền tống trận của hắn đi chăng nữa cũng không thể tới nhanh đến thế. Hoặc có thể nói việc an toàn đứng ở dưới Quảng trường Thế giới Tiểu trung ương không phải chuyện dễ dàng gì.
Tiển Tắc bật cười.
- Quả nhiên ta không nhìn lầm người, ta tên là Tiển Tắc, tu sĩ Hóa Chân tại đại lục Xá Dạ, ta đã dành mấy năm trời để tìm kiếm ngươi đấy, may mắn bây giờ gặp được rồi.
Thái độ của Địch Cửu khiến ông ta cực kỳ hài lòng. Nếu đối phương chỉ có tư chất cao mà yếu kém về những phương diện khác thì thật đáng buồn. Tại đại lục tu chân này, thiên tài có tư chất vượt trội mà không đủ năng lực bảo vệ mình thì chỉ nắm chắc một con đường chết.
Địch Cửu quay sang giới thiệu Huyễn Minh Tử cho mọi người nhận biết.
- Cửu ca, Mạt Song tẩu tử đã bị nữ nhân kia bắt đi rồi, nếu không tỷ ấy cũng cùng đi tới Tiểu Trung Ương tinh thì tốt biết bao.
Cảnh Kích không phân biệt được trường hợp đúng sai thế nào, cứ vô tư nhắc đến chuyện của Cảnh Mạt Song ngay giữa lúc mọi người đang hàn huyên.
- Hả? Mạt Song tẩu tử?
Địch Cửu không khỏi nghi ngờ hỏi ngược lại, người này là ai thế? Chẳng lẽ là Cảnh Mạt Song? Nàng ấy gả cho ai mà Cảnh Kích gọi nàng là tẩu tử nhỉ?
Người già thành tinh như Tiển Tắc đứng cách đó không xa nghe Địch Cửu hỏi liền đoán được trong truyện này có chút cổ quái. Theo lý thuyết mà nói thì Cảnh Mạt Song là thê tử Địch Cửu, thái độ của hắn khi nghe Cảnh Kích nhắc tới không nên là vậy mới đúng chứ.
Ngụy San San vội vàng giải thích:
- Địch sư huynh, là Cảnh Mạt Song sư tỷ đó. Khi huynh cứu chúng ta từ trong Thiên Mạc ra và kẹt ở trong, mọi người cứ nghĩ huynh vẫn lạc rồi, vậy nên tỷ ấy đã quyết định sẽ thủ hộ cho huynh cả đời…
Ngay lập tức Địch Cửu liền hiểu rõ mọi chuyện. Hẳn là Cảnh Mạt Song cảm thấy áy náy vô cùng nên mới muốn là người để tang cho hắn đây mà.
Có lẽ vì nghĩ hắn đã chết nên nàng mới dùng cách này để báo đáp, cộng với việc quả thật bọn họ từng bái đường cùng nhau, vậy nên Cảnh Mạt Song mới kể cho mọi người biết chuyện kia.
Địch Cửu lo lắng hỏi:
- Mạt Song không sao chứ?
Lúc này hắn tuyệt đối không thể phủ nhận, một khi hắn làm vậy Cảnh Mạt Song sẽ chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Còn chưa ai kịp đáp thì từ trên bục cao có người thông báo:
- Việc cấp tông môn ngọc bài tiến vào Tiểu Trung Ương tinh đã hoàn tất, hiện tại xin mời những tu sĩ có điểm số cao tại Ngũ Lục Đạo Tháp lên nhận ngọc bài tư cách, mỗi mười điểm sẽ lấy được một miếng ngọc bài…