Chương 258
Địch Cửu dám nói câu này đã cho thấy quyết tâm muốn xử lý Dược Hoành Hà. Dược Hoành Hà rất có thể đã tra ra được gì đó nên mới hoài nghi hắn có công pháp rèn luyện thần niệm. Đã như vậy thì hắn lại càng cần phải nhanh chóng giết chết gã.
Địch Cửu không sợ Côn tông, người khiến hắn lo ngại là Thiên Kim Vực Chủ.
Tu sĩ xung quanh không hề hoài nghi lời Địch Cửu, mặc dù trước đó hắn nói không biết hai tu sĩ bị trói, tuy nhiên có khả năng là muốn chơi trò tâm lý với Dược Hoành Hà mà thôi. Nếu không lừa được, vậy bây giờ chỉ có thể đánh.
Rất nhiều người đang nôn nóng chờ đợi trận chiến giữa hai người, Địch Cửu nằm trong tốp 10 Thiên Tài Bảng, mấy năm trước còn từng tiến vào tốp 100 Hải Bảng. Tu vi tiến nhanh như vậy nói không chừng thật sự có thể đối kháng mấy chiêu với Dược Hoành Hà.
Tuy nhiên, không một ai tin tưởng Địch Cửu có thể chiến thắng.
- Ha ha...
Dược Hoành Hà bật cười, gã lấy ra một cây Càn Khôn Thứ, giọng điệu bỡn cợt:
- Gan dạ lắm, ngươi cũng có dũng khí đấy!
Không ai hoài nghi về thực lực Dược Hoành Hà, phải biết gã xếp thứ hai trên Đỉnh Bảng, tu vi đã đạt đến Thừa Đỉnh tầng chín. Thực lực cỡ này xem như Kiếp Sinh cảnh sơ kỳ bình thường mà tới cũng chưa chắc đủ sức làm đối thủ của gã.
- Ngươi nói nhảm nhiều quá, chiến đấu đi!
Địch Cửu vừa dứt lời thì Thiên Sa Đao trong tay hắn đã bổ xuống.
Khoảng cách hơn mười trượng giữa hai người dường như không tồn tại, chớp mắt thôi đã thấy Thiên Sa Đao biến thành một đạo sát ý đáng sợ quét về phía Dược Hoành Hà.
Tất cả tu sĩ quan chiến đờ đẫn nhìn một đao này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đao mang xé rách thiên địa, không gian chung quanh bị đao mang bao trùm hoàn toàn khiến thần niệm của họ không thể thẩm thấu vào.
Đến tận bây giờ, bọn họ mới biết được Hồng Anh thiếu gia cường đại cỡ nào. Đây là lần đầu tiên họ trông thấy đao ý khủng khiếp đến vậy.
Trông thấy Phong Tiêu Đao Ý đánh tới, Dược Hoành Hà giật mình, Địch Cửu tuyệt đối không phải Tích Hải cảnh, mà thậm chí không hề yếu hơn chút nào so với tu sĩ Thừa Đỉnh cảnh như gã, không đúng, đối phương cũng không phải Thừa Đỉnh cảnh.
Bởi vì nghĩ đến Địch Cửu có thể là cường giả Kiếp Sinh kỳ, cho nên Dược Hoành Hà làm gì còn dám tiếp tục chủ quan. Càn Khôn Thứ hóa thành một cây gai khổng lồ, nhìn đáng sợ như thể muốn đâm thủng cả tinh cầu.
Dù đã kích phát Càn Khôn Thứ nhưng Dược Hoành Hà vẫn không hề thấy yên tâm. Thiên Sa đao của Địch Cửu mang theo khí thế một đi không trở lại khiến gã giống như đang ở trên chiến trường có ngàn vạn quân địch, một đao này do cả ngàn vạn cỗ sát khí ngưng tụ vào cùng một chỗ. Đứng trước loại đao ý thẳng tiến không lùi ấy, gã muốn tránh cũng không được, nhất định phải ngăn cản nó rồi mới có cơ hội rút đi.
“Oanh!”
Đao ý đánh vào trên cây gai kia, chân nguyên nổ tung giữa trời khiến không gian chấn động. Ngay cả vài tu sĩ Hư Thần cảnh cũng phải lùi lại.
Chân nguyên cuồng bạo đánh bay Càn Khôn Thứ ra ngoài khiến thần niệm ấn ký trên đó tán loạn. Dược Hoành Hà nhịn không nổi, phun ra một ngụm máu, trong thức hải run lên từng đợt “ong ong” dữ dội.
Đổi thành người khác nếu ở vào tình cảnh này, đoán chừng còn lại một ý niệm trong đầu thì đó nhất định là bỏ trốn, mau trốn đi.
Tuy nhiên Dược Hoành Hà đã trải qua vô số trận chiến, từng vượt cấp giết không biết bao nhiêu tu sĩ, gã biết đứng trước tình thế chí mạng như vậy mà lại trốn tránh thì chỉ khiến mình chết hơn nhanh hơn mà thôi. Huống hồ gã còn có đòn sát thủ, mặc dù không nỡ nhưng vẫn phải dùng nó vậy.
Càn Khôn Thứ hóa thành vô cùng vô tận bóng gai, tuy nhiên Địch Cửu rất bất ngờ vì chúng không đánh qua chỗ hắn, mà lại cuốn về phía Dược Hoành Hà.
Chẳng lẽ gã biết mình không phải đối thủ của hắn cho nên muốn tự sát giữ thể diện? Không thể nào!
Địch Cửu vừa mới nghĩ đến đây, một loại nguy cơ tử vong liền truyền tới, Địch Cửu nào còn dám cho rằng Dược Hoành Hà định tự sát nữa. Thiên Sa Đao hóa thành một mảng đao mạc, cũng bao bọc lấy chủ nhân giống như Càn Khôn Thứ vậy.
Địch Cửu hiểu ra rồi, Dược Hoành Hà không phải nghĩ quẩn mà là gã muốn hình thành một cái vòng bảo hộ.
Trong chiến đấu có ngàn vạn biến số, chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, đến lúc Địch Cửu nghĩ tới thì đã muộn mất.
“Oanh!”
Kiếm ý phô thiên cái địa đánh về phía Địch Cửu, ngay cả những tu sĩ Hư Thần cảnh đứng ở rất xa vẫn phun máu khi kiếm ý xuất hiện, bọn họ phải tức tốc bỏ chạy ra xa mới hòng giữ được tính mạng.
“Răng rắc!”
Đao mạc vỡ vụn, đạo kiếm ý kia chỉ bị ngăn trở một chút rồi lại tiếp tục đánh tới.
Địch Cửu bổ ra một đao, đao ý va chạm với kiếm ý, kết quả là đao ý nổ tung. Ngay lúc này, Thiên Sa Đao đột ngột tấn cấp lên thành Linh khí trung phẩm.
Nhưng không chờ Địch Cửu vui mừng vì Thiên Sa Đao tấn cấp, thì đạo kiếm ý kia tuy bị ngăn cản hai lần vẫn băng băng tiến thẳng vào lồng ngực hắn.
“Oanh!”
Đạo Hỏa từ trong thể nội hắn xông ra bao lấy kiếm ý, uy lực của hỏa diễm cấp chín bộc phát, kiếm ý lọt vào trong cơ thể hắn bị Đạo Hỏa thiêu đốt sạch sẽ không còn sót lại gì.
Địch Cửu thở phào, nhìn chằm chằm Dược Hoành Hà đứng cách đó mấy trượng. Đừng nói là gã, ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng không đủ sức tung ra một chiêu kinh khủng như vậy. Vậy khả năng duy nhất chính là đạo kiếm ý này do cường giả Vực cảnh ngưng luyện ra.
Dược Hoành Hà hiện giờ khá chật vật, mặc dù gã chủ động kích phát kiếm ý thế nhưng lực phản chấn khiến gã cũng bị thương không hề nhẹ.
Gã thầm thở dài, lúc đầu gã không muốn giết Địch Cửu mà muốn bắt lấy Địch Cửu để hỏi thăm phương pháp cô đọng thần niệm. Đáng tiếc sự cường đại của hắn nằm ngoài dự đoán, khiến Dược Hoành Hà không thể không sử dụng đòn sát thủ Vực Linh Kiếm Ý.
Một khi sử dụng Vực Linh Kiếm Ý, gần như chắc chắn Địch Cửu sẽ bị nghiền thành từng mảnh, thần hồn câu diệt.
Nhưng khi kiếm ý biến mất, Dược Hoành Hà trông thấy Địch Cửu trọng thương đứng trước mặt mình thì ánh mắt gã lộ ra vẻ bất khả tư nghị. Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, kiếm ý này là do cường giả Kiếm Đạo vực cảnh lưu lại từ thời thượng cổ. Ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng sẽ bị đạo kiếm ý ấy giết chết không kịp ngáp mới đúng chứ.
- Ngươi đã đánh ra một kiếm, hiện tại cũng nên đến phiên ta rồi.
Địch Cửu không thèm lau vết máu ở khóe miệng, hắn đứng yên tại chỗ, mạnh mẽ tung ra một đấm.
Nếu không phải có thân thể mạnh mẽ và một đóa Đạo Hỏa cấp chín thì Địch Cửu chắc chắn sẽ bị chém thành mấy mảnh, bất chấp có Thiên Sa đao và đao mạc ngăn cản.
Một quyền tung ra khiến mọi người xung quanh có cảm giác hít thở không thông.
Phong loan như tụ, ba đào như nộ!
Quyền phong cuồng bạo như muốn san bằng tất cả, hóa thành thông thiên đại đạo. Chính là quyền ý “Sơn hà biểu lý Đồng Quan lộ”.
“Oanh!”
Từng tòa quyền sơn được đánh ra, toàn bộ không gian thoáng chốc đều bị Phong Loan Tụ nghiền ép.
Dược Hoành Hà bỏ mặc sự kiềm chế đáng sợ kia, hoặc gã biết mình không thể nào chạy nổi nữa, gã chỉ đứng yên tại chỗ, luôn miệng lẩm bẩm:
- Không thể nào, không thể nào...
Khi quyền sơn ập đến, Dược Hoành Hà thanh tỉnh trong phút chốc, trong mắt gã hiện lên một tia ánh sáng ảm đạm đến không nỡ nhìn.
Gã chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ chết dưới tay một con sâu kiến không mấy tiếng tăm như Địch Cửu. Sở dĩ Dược Hoành Hà có thể leo lên hạng hai Đỉnh Bảng, không chỉ bởi tư chất cường đại mà phần nhiều là do gã rất cẩn thận và giàu kinh nghiệm chiến đấu.
Từ trước tới nay, khi tổ đội với người khác, Dược Hoành Hà chưa bao giờ chịu thiệt thòi, bởi vì gã rất chịu khó tính toán. Những thứ người khác không nghĩ đến thì gã đều có thể nghĩ. Hôm nay Dược Hoành Hà dám ở chỗ này chờ Địch Cửu, bởi vì Dược Hoành Hà khẳng định hắn không phải đối thủ của mình. Thậm chí dù Địch Cửu có tu vi cao hơn gã thì đã sao? Với đòn sát thủ của mình, Dược Hoành Hà tự tin có thể nhẹ nhàng xử lý hắn.
Tu sĩ Hóa Chân không được phép tiến vào Tiểu Trung Ương tinh, cho nên Địch Cửu không thể nào đạt đến cảnh giới Hóa Chân được. Trên thực tế, Vực Linh Kiếm Ý vốn chẳng hề ngại cả tu sĩ Hóa Chân.
Không ngờ gã lại tính sai, thực lực của Địch Cửu vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người. Trúng phải Vực Linh Kiếm Ý mà còn không chết, chuyện này đã hoàn toàn đánh tan lòng tin của Dược Hoành Hà, mà điều đáng sợ nhất đối với một tu sĩ chính là mất đi lòng tin.
“Bành!”
Quyền sơn đầu tiên đánh vào trên thân Dược Hoành Hà, thân thể gã lập tức chia năm xẻ bảy, không đợi nguyên thần gã rời đi nhục thân, đạo quyền sơn thứ hai nhanh chóng tới, tiễn nguyên thần Dược Hoành Hà về với hư vô. Tới đây vẫn chưa kết thúc, đạo quyền sơn thứ ba lại tiếp tục...
Phong Loan Tụ đã biến khu vực trước mặt Địch Cửu trở nên hoang tàn, gần như tất cả những thứ thuộc về Dược Hoành Hà đều đã tan biến, ngoại trừ một vết máu. Địch Cửu vươn tay thu hồi giới chỉ của gã, nếu không phải hắn muốn chiếc nhẫn này thì ngay cả vết máu cũng sẽ không tồn tại.
Địch Cửu vẫy tay một cái, một nam một nữ bị trói trên cây liền rơi xuống đất. Cấm chế của Dược Hoành Hà trong mắt hắn chỉ như đồ chơi con nít.
Nữ tu hiển nhiên biết Địch Cửu cứu bọn họ là có mục đích, bởi vì hắn đã lấy hai người bọn họ làm cớ để xử lý Dược Hoành Hà. Dù sao gã cũng là trưởng lão nội môn của Côn tông, một trong ngũ đại tông môn, nếu vô duyên vô cớ giết chết gã thì Địch Cửu sẽ bị vô số người lên án. Tuy nhiên bây giờ bọn họ đang đóng vai bằng hữu của Địch Cửu cho nên hắn giết Dược Hoành Hà lại trở thành chuyện đương nhiên.
- Chung Du đa tạ đại ca cứu giúp, không có Địch đại ca thì vợ chồng ta chỉ sợ khó thoát một kiếp này.
Nữ tử vội vàng khom người cảm tạ.
Nam tử cũng khom người nói lời cám ơn:
- Viên Gia đa tạ Địch đại ca đã cứu giúp. Phải rồi, ta có một việc muốn nói cho đại ca biết.
Địch Cửu gật đầu, Chung Du rất cơ linh, hẳn là đã hiểu ý của mình. Bọn họ một người là tu vi Tích Hải cảnh tầng ba, một người là Tích Hải tầng một, xem ra tư chất của đôi vợ chồng này không tệ.
Hắn thuận miệng đáp:
- Chuyện khác nói sau. Các ngươi có biết Chủng Tu Sơn đã xảy ra chuyện gì không?