Chương 259
Nghe thế, Viên Gia vội vàng đáp:
- Ta biết, Chủng Tu Sơn là nơi có nhiều lời đồn đãi nhất mà cũng là chỗ hấp dẫn tu sĩ nhất tại Tiểu Trung Ương Tinh.
- Ồ, ngươi nói vậy là sao?
Địch Cửu không hiểu bèn hỏi lại.
Viên Gia chỉ vào chỗ từng có vô số tu sĩ đã bỏ mạng rồi giải thích:
- Mỗi bước đi tại đây đều cực kỳ gian nan, bởi vì nơi này tràn đầy tử khí. Từng bước đi không biết khi nào lại đụng nhầm chỗ chết. Tử khí cứ tích tụ như vậy từng ngày, đến một trình độ nhất định nào đó thì tu sĩ lên núi cứ như thế mà mất đi sinh mệnh. Thế nhưng Chủng Tu Sơn cũng có rất nhiều chỗ tốt, mỗi hướng trên núi chỉ cần bước nhiều thêm một bước đều sẽ giúp gia tăng trăm năm thọ nguyên, đương nhiên số tuổi được tăng này phải sau khi xuống núi mới có được. Mà trên đấy lại có một loại pháp tắc tu luyện đặc biệt, chỉ cần tu sĩ có thể trở về từ Chủng Tu Sơn thì không chỉ có tuổi thọ gia tăng một mảng lớn, mà còn giúp cho thực lực bản thân mạnh hơn cùng cấp, đối với lý giải pháp kỹ lại khắc sâu hơn.
Địch Cửu không khỏi hít một ngụm khí lạnh, thì ra những pháp tắc trên Chủng Tu Sơn đều hướng tới Thời Gian Pháp Tắc.
Ở bên trong đó một đoạn thời gian ngắn thôi mà hắn đã có thể cảm ngộ được loại pháp tắc này rồi, thời điểm cùng người khác chiến đấu cũng có thể cảm nhận một số khác biệt.
Nói đến đây, Viên Gia bèn bật cười:
- Huống hồ khi đụng phải những tu sĩ đã bỏ mạng trên kia còn có thể lời thêm chiếc nhẫn. Mà tính ra cũng kỳ quái, tất cả những người đã chết trên Chủng Tu Sơn vô luận có trải qua bao nhiêu năm thì đồ vật bên trong nhẫn trữ vật đều được bảo trì nguyên dạng. Kể cả linh thảo cũng tươi tốt hệt như mới vừa được thu thập.
Nghe vậy, Địch Cửu càng thêm khẳng định ngọn núi này chính là Pháp Tắc Thời Gian.
Hắn thật sự đang vô cùng kích động, sở dĩ hắn có thể một cước đạp chết cường giả Hóa Chân Thúc Hạo Lan tại Bái Dạ Hồ, ngoại trừ nhân tố đặc biệt bên ngoài ra thì vẫn còn một nguyên nhân khác, đó chính là việc hắn đã chạm đến một chút về Pháp Tắc Không Gian. Mà Pháp Tắc Thời Gian mặc dù không cao cấp như Không Gian, nhưng trên chiến trường thì cường đại hơn rất nhiều.
- Cũng được đấy, ta thật muốn tới nhìn một chút xem sao.
Địch Cửu có chút chờ mong ngước nhìn Chủng Tu Sơn.
Chủng Du vội vàng can ngăn:
- Địch đại ca, huynh không nên lên đấy. Rất nhiều tu sĩ trước khi bỏ mạng đều nghĩ mình có thể chèo chống một mình, sau đó liền đột ngột nằm yên một chỗ không thể cử động nữa. Hơn nữa chúng ta có một chuyện phi thường trọng yếu muốn nói cho huynh biết, người ta vừa phát hiện ra bên trong một hẻm núi ở Tiểu Thế Giới Tinh có tới trăm đầu linh mạch, mà mỗi đầu còn phi thường hoàn chỉnh. Chỉ có điều nơi đó bị cấm chế tự nhiên bao lấy, vợ chồng ta vì đạt được một đầu trung phẩm mà bị người khác đuổi giết. Ta thấy thực lực của Địch đại ca hơn xa chúng ta, hẳn là dư sức cướp được một hai đầu linh mạch.
Vừa nói chuyện, Chung Du vừa lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Địch Cửu.
- Địch đại ca, huynh xem đi, hẻm núi có chứa linh mạch ở ngay chỗ này này. Ta sợ nếu huynh đi trễ thì sẽ chẳng lấy được cái gì đâu.
- Đa tạ hai vị.
Địch Cửu quyết định sẽ đi tới hẻm núi có linh mạch trước. Chủng Tu Sơn cũng chẳng chạy đi đâu được, nhưng linh mạch kia để càng lâu sẽ càng ít, khi ấy có hối hận cũng muộn rồi.
Viên Gia bèn ôm quyền bảo:
- Nếu vậy thì vợ chồng ta cáo từ trước đây.
- Hẹn gặp lại hai vị.
Sau khi cáo từ phu thê Viên Gia xong, Địch Cửu nhanh chóng xông thẳng về hẻm núi kia.
Linh mạch này hắn rất cần, không chỉ vì việc tu luyện của bản thân, mà quan trọng hơn hết là Cảnh Mạt Song sắp trùng kiến Tinh Hà Phái nên chắc chắn nàng ấy cần rất nhiều linh mạch. Linh thạch dù có nhiều tới đâu cũng không có cách nào thay thế cho linh mạch, tu sĩ nào cũng hiểu rõ, việc trùng kiến tông môn nhất định phải có linh mạch chèo chống mới thành sự được..
….
Thần Niệm Độn giúp việc di chuyển của Địch Cửu vô cùng nhanh chóng, chỉ vẻn vẹn nửa nén hương hắn đã tới bên ngoài hẻm núi. Lẽ ra hắn còn có thể tới sớm hơn nữa, chỉ tại Tiểu Trung Ương Tinh có quá nhiều cấm chế cản đường.
Địch Cửu thử quét thần niệm qua toàn cảnh hẻm núi, ngay lập tức trong lòng hắn kích động không thôi.
Nơi này có ít nhất bốn đến năm trăm đầu linh mạch, mỗi một đầu đều bị cấm chế tự nhiên khóa chặt lại. Đẳng cấp linh mạch càng cao thì đẳng cấp cấm chế cũng càng theo đó tăng lên. Cấm chế của cực phẩm linh mạch khá cường đại, Địch Cửu cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mà thôi.
Phía dưới hẻm núi ước chừng có cỡ ba bốn trăm tu sĩ, bọn họ đều đang mấy người hợp lại thành một tổ đội, cùng nhau công kích cấm chế.
Địch Cửu cảm nhận được người có tu vi mạnh nhất nơi này là Kiếp Sinh tầng bảy, vị tu sĩ ấy không tìm người tổ đội, mà tự thân một mình tấn công cấm chế. Thời điểm thần niệm của hắn rơi lên người y thì vừa vặn y cũng vừa phá vỡ một cái cấm chế tự nhiên và lấy ra đầu thượng phẩm linh mạch tinh khiết từ bên trong đó.
Quả nhiên Chung Du nói không sai, linh khí của mỗi đầu linh mạch tại đây không chỉ dài hơn trăm trượng mà còn cực kỳ thuần khiết.
Địch Cửu thấy vậy bèn vọt lẹ xuống dưới, trực tiếp rơi bên ngoài hộ trận của một đầu cực phẩm linh mạch.
Mặc dù nơi này có rất nhiều tu sĩ công kích cấm chế nhưng không có mấy người dám đụng vào cấm chế tự nhiên của cực phẩm linh mạch, bởi vì những cấm chế tự nhiên ấy thật sự quá mức cường hãn. Một khi cấm chế này mở ra đảm bảo sẽ có rất nhiều người kéo đến tranh đoạt nó, vậy còn không bằng hướng mục tiêu tới hạ phẩm hoặc trung phẩm linh mạch còn hơn.
Lúc Địch Cửu vừa rơi xuống, lập tức có người nhận ra hắn là Hồng Anh Thiếu Gia, nhưng khi họ trông thấy vị trí của Địch Cửu thì đều im lặng lắc đầu. Nếu cực phẩm linh mạch dễ dàng mở ra như vậy thì làm gì đến phiên nhà ngươi chứ?
Địch Cửu cũng chẳng buồn để ý suy nghĩ của bọn họ. Cấm chế của cực phẩm linh mạch đúng là rất khó mở, ngay cả thần niệm cấp mười của hắn cũng vô pháp kiếm được chính xác tâm trận, nhưng hắn vẫn còn có Ly Địa Diễm Quang Kỳ hỗ trợ kia mà. Tuy rằng nơi này cấm chế khá mạnh nhưng so với cái hắn đã phá vỡ tại mỏ linh thạch khổng lồ lúc trước thì yếu nhược hơn nhiều.
Lấy Ly Địa Diễm Quang Kỳ ra, một khắc sau, thần niệm của Địch Cửu đã thấy rõ được trận tâm của đầu cực phẩm linh mạch ấy.
Địch Cửu thu hồi cây cờ vào rồi triệu hồi Thiên Sa Đao ra, trực tiếp đánh xuống.
Nếu chỉ có một mình hắn, nhất định hắn sẽ tốn thêm ít thời gian để hảo hảo nghiên cứu về hộ trận trước khi công phá. Thế nhưng ở đây lại có quá nhiều người, Địch Cửu không muốn bất kỳ ai biết được bản thân là Vương Giả đỉnh cấp.
Địch Cửu nắm chặt Thiên Sa Đao trong tay, lòng hắn dâng lên một loại tâm tình kích động. Từ sau khi Thiên Sa tấn cấp lên Linh Khí trung phẩm xong thì chiều dài ngắn hơn một tấc, chỉ còn khoảng bốn thước ba tấc mà thôi, nhưng xét về mặt sức mạnh thì nó cường đại hơn rất nhiều so với trước đấy.
“Oanh!”
Thiên Sa Đao bổ vào trận cơ vừa được Ly Địa Diễm Quang Kỳ tìm kiếm thì Địch Cửu nghe được tiếng tạch tạch nhỏ xíu, nhưng đây không phải âm thanh của do rạn nứt vang lên. Hắn vẫn chưa dùng Thiên Sa thực chiến lần nào, nhưng Địch Cửu cảm nhận được rõ ràng thanh đao mạnh lên không ít.
“Rầm rầm rầm!”
Trong thời gian ngắn nhất hắn đã nện xuống liên tiếp 108 đao, tiếng răng rắc dần vang lên, đi kèm với nó là một vết rạn chân chính xuất hiện.
Quả nhiên cấm chế nơi này chẳng bằng một góc hộ trận bên ngoài mỏ linh thạch kia, thế nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu Địch Cửu thì vết rạn khi nãy lại đột ngột biến mất.
Năng lực khôi phục quả thật là cường đại! Trong lòng hắn không khỏi âm thầm thán phục. Một Vương Sư cấp chín như hắn tự nhiên biết hộ trận đều sẽ có năng lực tự hồi phục, nhưng đây là lần đầu tiên Địch Cửu thấy được cấm chế khôi phục một cách nhanh chóng như thế.
Một lần nữa, Thiên Sa Đao mạnh mẽ chém xuống 108 đao. Hơn trăm đao này của Địch Cửu khác hoàn toàn so với nhưng người kia, bởi vì càng về sau sức nặng trên mỗi cú nện của hắn đều sẽ lớn hơn trước rất nhiều. Đây là việc xảy ra khi thần niệm của hắn đạt được cấp mười. Tuy thế, giới hạn của hắn cũng chỉ là 108 đao mà thôi.
Lần thứ hai này, vết nứt vẫn hiện ra một lần nữa nhưng không chờ Địch Cửu bổ xuống đao thứ 109 thì nó đã biến mất không thấy đâu.
Địch Cửu thở một hơi dài, nếu cứ tiếp tục vậy thì hắn chỉ có thể dùng mấy cái trận cơ có tính chất công kích để phá trận hoặc tìm thêm một người trợ giúp. Khi ấy hắn đảm bảo chỉ cần hai đến ba ngày là cấm chế sẽ được mở ra ngay.
Bất quá Địch Cửu không định làm vậy, bởi vì hắn cảm giác được nơi này có thể giúp hắn ma luyện Đao Đạo của mình, giúp Đao Đạo tiến thêm 1 bước. Chỉ có như thế thì trong nháy mắt hắn bổ đao thứ 109 khi vết rạn xuất hiện sẽ khiến cấm chế không cầm cự nổi nữa.
Lúc Địch Cửu đang không ngừng bổ từng đao từng đao xuống thì những tu sĩ còn lại trông thấy hắn điên cuồng như vậy đều im lặng lắc đầu. Cái tên Hồng Anh Thiếu Gia này tuy danh tiếng lớn thì có lớn thật đấy, nhưng hắn bị ngốc ư?
Ngày đầu tiên nhanh chóng trôi qua, và Địch Cửu vẫn như cũ không ngừng chém lên trên cấm chế.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba…
Lúc này những người đứng ngoài xem đã không còn ai để ý đến tên Hồng Anh đần độn ấy nữa. Cấm chế của cực phẩm linh mạnh mơ hồ không rõ, nếu không phải Vương Sư cấp mười ra tay thì có nhiều người hơn nữa cũng chẳng có cách nào làm gì được nó, chờ đến khi Tiểu Trung Ương Tinh triệt để đóng lại thì chỉ sợ chẳng thu hoạch được gì mất.
Ngày thứ chín, ngày thứ mười… Một tháng…