Chương 264
Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra, hắn không biết Trác Văn Thành là ai, tuy nhiên hắn lại biết tên vương bát đản này đã xong đời. Quả thật nếu không có Trác Văn Thành thì e rằng Địch Cửu đã chết, tuy nhiên hắn lại chẳng có nửa phần cảm kích đối với y. Y tới đây không phải để cứu mà chỉ muốn chặt đứt cổ tay hắn rồi cướp đi giới chỉ thôi. Lúc Địch Cửu tỉnh lại, y rõ ràng còn muốn đoạt bàn tay của hắn, có thể thấy được tên gia hỏa ấy hung ác cỡ nào.
Địch Cửu đã đi một trăm bước trên Chủng Tu sơn mà vẫn chưa cảm nhận được chút xíu vết tích gì của Thời Gian Pháp Tắc, cũng không đạt được chỗ tốt nào cả, thậm chí hắn còn bị nhốt trên này một đoạn thời gian. Cho nên Địch Cửu rút ra được một điều, ấy là có vài con đường trên Chủng Tu sơn tuyệt đối không thể đi, dù hắn tự nhận thực lực bản thân hơn xa tu sĩ đồng cấp cũng vẫn không thể.
Địch Cửu lùi lại vài bước, sau đó cấp tốc di chuyển xuống núi. Hắn mơ hồ cảm thấy Chủng Tu Sơn chính là một cái hố không dễ chơi. Chẳng lẽ nhất định phải leo lên Chủng Tu Sơn mới có thể tìm được Sa Quả sao?
Địch Cửu xuống núi với tốc độ cực nhanh, thế nhưng trong nháy mắt khi xoay người, hắn mơ hồ dâng trào một loại khát vọng, đó chính là lập tức xoay người quay trở lại. Chỉ cần hắn quay lại liền có thể bước lên đỉnh Chủng Tu Sơn. Lên đỉnh núi rồi thì hắn sẽ có lượng lớn tuổi thọ để tu luyện...
Đạo Hỏa cấp tốc trải rộng toàn thân Địch Cửu, hết thảy khí tức màu xám mơ hồ ẩn chứa trong thân thể đều bị đốt cháy. Hắn cố gắng tăng tốc xuống núi, thậm chí bỏ mặc cả giới chỉ của Trác Văn Thành và thanh chủy thủ đã chém đứt cổ tay mình. Cường độ thân thể của Địch Cửu mạnh mẽ vô cùng, một cây chủy thủ có khả năng chém đứt cổ tay hắn thì có thể thấy được món vũ khí ấy cực kỳ cường đại. Tuy nhiên càng cường đại thì Địch Cửu càng không dám lấy, ai bảo thực lực của hắn vẫn còn khá yếu cơ chứ.
Trác Văn Thành có thể đi đến 95 bước đã chứng minh gia hỏa này phi thường lợi hại, người vừa lợi hại vừa trẻ tuổi, lai lịch của người đó há có thể đơn giản? Huống hồ Địch Cửu mơ hồ có cảm giác mơ hồ hắn không thể tùy tiện lấy đi bất kỳ đồ vật gì trên Chủng Tu Sơn.
Khoan đã, là Cảnh Mạt Song ư? Khi xuống đến lưng chừng núi, Địch Cửu đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Nàng cũng giống y như hắn vừa nãy, bị giam cầm ở trên sườn núi, không thể phát ra âm thanh nào.
Địch Cửu không chút do dự vọt tới giải cứu cho Cảnh Mạt Song. Hắn không thể xem như không trông thấy nàng được.
Hắn vừa mới chạm vào Cảnh Mạt Song, khí tức tử vong kia liền bao trùm tới lần nữa.
Đã có kinh nghiệm trước đấy, lần này Địch Cửu trực tiếp dùng Đạo Hỏa trải rộng toàn thân, quả nhiên khí tức tử vong kia vừa bám vào trên Đạo Hỏa thì chỉ thoáng chốc sau đã biến mất. Trong khoảng thời gian ngắn, Địch Cửu thành công mang theo Cảnh Mạt Song đi xuống chân núi.
Thân thể của Cảnh Mạt Song đang cứng ngắc, trong nháy mắt được Địch Cửu ôm xông ra Chủng Tu Sơn thì thân thể của nàng liền trở nên mềm mại, chỉ là vẫn còn không có chút sinh cơ nào.
Đạo Hỏa vội thẩm thấu đến thể nội Cảnh Mạt Song, quả nhiên phát hiện rất nhiều đạo khí tức màu xám, chúng đang ăn mòn huyết dịch của nàng. Địch Cửu bèn nhanh chóng điều khiển Đạo Hỏa, chỉ quét một cái đã đốt sạch số khí tức màu xám ấy.
Trong thể nội Cảnh Mạt Song bắt đầu có khí tức sinh cơ, huyết dịch chầm chậm lưu động. Địch Cửu thở phào, tiếp theo bèn nghĩ biện pháp cứu nàng.
- A! Hồng Anh thiếu gia.
Một nam tử trung niên tóc xám xông tới trước mặt Địch Cửu.
Địch Cửu dùng thần niệm quét qua, tu vi của người nọ là Thừa Đỉnh tầng sáu, thực lực thấp hơn hắn vài cấp nhỏ.
- Chuyện gì?
Ngữ khí của Địch Cửu lạnh nhạt cực kỳ, hắn đang muốn cứu Cảnh Mạt Song thì bị người này cản lối, nếu giờ mà hắn còn cao hứng được mới là lạ.
- Nghe nói Hồng Anh thiếu gia đạt được rất nhiều cực phẩm linh mạch, nhiều người ở đây...
- Cút.
Trung niên tóc xám còn chưa nói xong, Địch Cửu đã gằn giọng quát.
Trung niên tóc xám biến sắc, gã không nghĩ Địch Cửu sẽ chẳng nể mặt như vậy, khí thế của gã lập tức khóa chặt Địch Cửu, sát khí tràn ngập. Chỉ có điều không đợi gã tế pháp bảo ra, Thiên Sa Đao đã biến thành một đạo đao mang màu xanh ập tới.
Đao thế cuồng bạo khóa chặt không gian, trong khoảng không gian này chỉ có sát ý của Thiên Sa Đao tung hoành.
Không tốt, mình đá trúng thiết bản rồi! Gã trung niên cảm nhận được hành động của mình thoáng chốc trở nên vô cùng chậm chạm, thậm chí gã không thể di động trong đao thế của Địch Cửu, ngay cả thần niệm cũng bị giam cầm. Gã hoảng hốt hô lên:
- Chậm...
Mới chỉ thốt được một chữ “Chậm” thì đao mang đã xé rách thân thể gã, chém gã thành hai phần.
Huyết vụ phun đầy trời. Địch Cửu nhanh tay thu hoạch luôn giới chỉ của tên tu sĩ Thừa Đỉnh này.
Chung quanh hoàn toàn yên lặng, vài tên tu sĩ muốn lên bao vây Địch Cửu chứng kiến cảnh vừa rồi đều ngừng lại theo bản năng. Địch Cửu không biết gã mình vừa giết là ai, thế nhưng nơi này lại có nhiều người biết. Lao Gia - xếp hạng thứ 101 Đỉnh Bảng. Một cường giả như vậy mà ở trước mặt Địch Cửu, ngay cả một đao cũng chịu không nổi.
Trừ phi muốn chết, nếu không thì ai dám đi tìm Địch Cửu đòi linh mạch chứ? Giờ phút này, kể cả mấy tên cường giả Kiếp Sinh cảnh cũng không dám đến gây sự với Địch Cửu.
Với thực lực như vậy, dù đánh không lại Kiếp Sinh cảnh thì hắn cũng có thể nhẹ nhàng rời khỏi. Trong tình huống khẳng định không giành được linh mạch, đắc tội một cường giả như hắn hiển nhiên không phải việc làm sáng suốt.
Hơn nữa từ trước tới nay, Địch Cửu có lẽ là người duy nhất bất động trên Chủng Tu sơn sau một thời gian mà vẫn còn sống. Nếu nói tu sĩ như thế mà không có tiền đồ thì chắc chắn chẳng một ai chịu tin.
Hàn Thanh Y cũng bị thực lực của Địch Cửu dọa sợ, lần thứ nhất nàng trông thấy Địch Cửu, hắn có lẽ còn là sâu kiến Hư Thần cảnh, bây giờ mới qua bao lâu mà hắn đã có thể dùng một đao chém giết Lao Gia. Thậm chí tại thời điểm giết Lao Gia, Địch Cửu vẫn còn phân tâm ôm lấy Cảnh Mạt Song bên người.
Mặc dù nàng cũng có thể dễ dàng giết chết Lao Gia, nhưng hiển nhiên, với màn ra tay nhanh gọn vừa rồi thì đã chứng tỏ Địch Cửu mạnh hơn nàng nhiều lắm.
Hàn Thanh Y thở dài một hơi, nàng biết việc dùng sức mạnh trực tiếp đối phó với Địch Cửu đã không còn khả thi nữa. Tốc độ phát triển của Địch Cửu nhanh hơn so với bất kỳ một thiên tài nào mà nàng đã từng gặp.
- Hồng Anh thiếu gia, chúng ta lại gặp mặt.
Hàn Thanh Y ôm quyền với Địch Cửu, xuất thân của hắn không thu hút, nhưng dù nàng xuất thân cao quý đến đâu thì tại thế giới cường giả vi tôn này, nàng không thể không bỏ đi tư thái cao quý của mình.
Địch Cửu ôm Cảnh Mạt Song, bình tĩnh nhìn Hàn Thanh Y.
- Thanh Y tiên tử xuất thân từ Chân Vực quả nhiên giỏi tính toán. Tìm một bạn tu để giúp ngươi leo lên Chủng Tu sơn, lợi hại, lợi hại.
Hàn Thanh Y chau mày, rất nhanh nàng liền ép lửa giận của mình xuống, ngữ khí tận lực nhẹ nhàng trả lời:
- Bởi vì Cảnh Mạt Song nghe tin ngươi bị vây ở Chủng Tu sơn nên mới xông lên muốn cứu ngươi, không có quan hệ gì với ta.
Địch Cửu cúi đầu nhìn Cảnh Mạt Song đang nhắm chặt hai mắt, trong lòng bỗng nhiên thấy cực kỳ ấm áp. Nếu hắn gặp nạn tại Chủng Tu sơn, người sẽ đi lên cứu hắn chắc chắn không nhiều, Cảnh Kích khẳng định không chút do dự lao lên, tuy nhiên hắn chưa từng nghĩ qua Cảnh Mạt Song cũng sẽ làm vậy.
- Khi Cảnh Mạt Song làm bạn tu của ta, ta không hề bạc đãi nàng. Mặc dù quả thật ta có mục đích riêng nhưng ta không hèn hạ đến thế.
Hàn Thanh Y giải thích. Nếu không phải thật sự cần Liệt Giới Phù, nàng không đời nào muốn đứng đây nói nhảm với Địch Cửu.
- Ngươi muốn Liệt Giới Phù ư?
Địch Cửu gần như đoán được vì sao mà Hàn Thanh Y muốn có Liệt Giới Phù, mục đích của nàng ta rất có thể là vì Thiên Mạc, trong đó khả năng có thứ gì đó mà Hàn Thanh Y nhất định phải lấy được.
Thực ra hắn cũng rất cần một tờ Liệt Giới Phù để đi Thiên Mạc, bởi vì Tiểu Thụ Nhân vẫn đang ở trong đấy. Địch Cửu bỗng dưng nghĩ đến khi mình kích phát Liệt Giới Phù ở Địa Cầu đã cảm nhận được một người thần bí từ trong hư không tiến vào Thiên Mạc. Người thần bí kia tuyệt đối cường hãn, dù với thực lực hiện tại của hắn thì chỉ sợ cũng không đủ sức đỡ nổi một chưởng của người kia.
Hàn Thanh Y không giấu diếm, nàng thẳng thắn đáp:
- Không sai, ta thật sự rất cần Liệt Giới Phù. Chỉ cần ngươi giao Liệt Giới Phù cho ta, ta có thể cứu đạo lữ của ngươi.
Địch Cửu từ tốn đáp lại:
- Tự ta có thể cứu nàng.
Hàn Thanh Y chế nhạo:
- Tu sĩ bị tử khí trên Chủng Tu sơn bám vào thì mặc dù nguyên thần vẫn còn nhưng nhất định phải khôi phục sinh cơ mới có thể cứu sống được. Đương nhiên điều kiện tiên quyết để khôi phục sinh cơ vẫn là phải có khí tức sinh mệnh lưu động, vừa rồi ta đã quan sát một chút, mặc dù không hiểu vì sao nàng vẫn còn có khí tức sinh mệnh lưu động, tuy nhiên đây thật sự là một chuyện tốt.
Ta phải nói cho ngươi biết, trên toàn bộ Tiểu Trung Ương thế giới vốn không có thứ gì để khôi phục sinh cơ. Tuy nhiên ở Chân Vực có một đạo Tuyền Cơ Hoán Sinh Tuyền, nước suối ở đó có thể giúp cho Cảnh Mạt Song khôi phục lại. Bằng không, nàng sẽ cứ như thế này mãi. Lỡ mà để qua thời gian quá dài, lúc nguyên thần Mạt Song tán loạn rồi thì dù tiên nhân đến cũng phải bó tay.
Địch Cửu trầm mặc, hắn cảm thấy bản thân có thể cứu Cảnh Mạt Song, nhưng mà hiện giờ hắn không chắc chắn phải thông qua phương thức gì để cứu nàng. Địch Cửu cảm thấy Hàn Thanh Y không lừa mình, đối phương hẳn đã nói thật.
- Ngươi có Tuyền Cơ Hoán Sinh Tuyền sao?
Địch Cửu dò hỏi.
Hàn Thanh Y từ tốn trả lời:
- Ta không có Tuyền Cơ Hoán Sinh Tuyền, nhưng Cơ gia có, cô cô ta chính là người Cơ gia.
Địch Cửu thi lễ:
- Đa tạ Thanh Y tiên tử cho ta biết tin tức, ta đúng là có Liệt Giới Phù, tuy nhiên bây giờ không thể cho ngươi. Chân Vực thiên tài chiến sắp bắt đầu, ta sẽ mang theo Liệt Giới Phù đến, nếu như Mạt Song không việc gì, ta sẽ giao ra Liệt Giới Phù ngay tại chỗ.
Địch Cửu không dám nói trên người mình không có Liệt Giới Phù, chỉ cần hắn dám nói trên thân không có, loại nữ nhân như Hàn Thanh Y tuyệt đối sẽ quay mông rời đi ngay.
- Tốt, quyết định vậy đi, giao Cảnh Mạt Song cho ta.
Hàn Thanh Y cực kỳ dứt khoát.
Sau khi cẩn thận đưa Cảnh Mạt Song cho Hàn Thanh Y, Địch Cửu mới lên tiếng:
- Mạt Song rất trọng yếu đối với ta, xin Thanh Y tiên tử tận tâm.
Câu nói này tuy rất uyển chuyển nhưng lại mang theo một chút uy hiếp.
Hàn Thanh Y thản nhiên bảo:
- Ngươi chỉ cần mang theo Liệt Giới Phù đến là được, không cần thiết lảm nhảm nhiều như vậy đâu.
Nói xong câu đó, Hàn Thanh Y xoay người muốn rời khỏi.
Địch Cửu lập tức bước tới ngăn trước mặt Hàn Thanh Y.
- Ngươi còn có chuyện gì?
Sắc mặt Hàn Thanh Y hơi khó coi, cả hai đã đồng ý giao dịch không có nghĩa là hắn có thể dây dưa với nàng.
Địch Cửu liền ôm quyền đáp:
- Ta muốn trao đổi vài thứ với Thanh Y tiên tử, không biết Thanh Y tiên tử có Sa Quả hay không?