Chương 272
- Ta đã sớm nghe qua đại danh Hồng Anh thiếu gia của ngươi, bất quá nếu ngươi muốn khi dễ Phủ Vương Điện ta, tên nhãi ranh như ngươi còn chưa đủ tư cách đâu.
Hoàng Truyền Luân thấy Đại điện chủ không trực tiếp động thủ liền vươn tay lấy ra một cây búa to, trong chớp mắt, sát thế bao phủ toàn thân Địch Cửu.
Ý nghĩ của gã giống y như Kế Hành, mặc kệ Địch Cửu có hậu trường như thế nào, trước cứ giết đã rồi hẵng nói.
Nhìn thấy động thái của Hoàng Truyền Luân, trong lòng Địch Cửu cười lạnh.
- Tam đệ, chậm đã.
Một nam tử gầy yếu có chòm râu hình chữ bát ngồi ở giữa đứng lên.
Mặc dù Hoàng Truyền Luân rất muốn nhanh chóng xử lý Địch Cửu nhưng lời nói của Nhị điện chủ Mi Hạ Lũng gã vẫn phải nghe. Sở dĩ Phủ Vương Điện được như ngày hôm nay phần lớn đều là nhờ vào Nhị điện chủ cả, y chính là cố vấn của bọn họ.
Tuy rằng sát khí từ Hoàng Truyền Luân hừng hực nhưng Hồng Anh thiếu gia Địch Cửu trong lời đồn vẫn bất động như cũ, chính loại khí độ này của đối phương làm cho Mi Hạ Lũng phải chấn kinh. Nếu không phải thực lực hắn cường đại thì Mi Hạ Lũng tin chắc chẳng đời nào hắn có được loại khí độ như vậy.
- Hồng Anh thiếu gia, ta là nhị điện chủ Phủ Vương Điện, Mi Hạ Lũng, sống đã không ít năm...
Không đợi đối phương nói xong, Địch Cửu đã cười lạnh.
- Có lời cứ nói, có rắm cứ phóng, ta tới để giết gà, không phải đến nghe ngươi nói nhảm, đừng có cậy già lên mặt với bản thiếu. Sống lâu như thế vẫn không lên được Hóa Chân, ngươi có gì để kiêu ngạo hử?
Mi Hạ Lũng biến sắc, sát khí trong lòng lập tức phun trào, y không ngờ Địch Cửu thiếu thức thời như thế. Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, y liền rùng mình. Danh tiếng của Địch Cửu dù rất vang dội nhưng cũng không hoàn toàn là tiếng xấu, có rất nhiều tán tu cấp thấp đều vô cùng tôn kính người được xưng tụng là Hồng Anh Thiếu Gia này.
Một người như vậy sẽ suy nghĩ nông cạn đến thế ư? Chẳng lẽ hắn muốn chọc giận mình? Nhưng chọc giận mình thì có chỗ nào tốt đâu, muốn bị Phủ Vương Điện vây công giết chết sao?
Không đoán được ý nghĩ của Địch Cửu, Mi Hạ Lũng bắt đầu lấy lại lý trí. Nếu như muốn giết Hồng Anh Thiếu Gia, bên mình nhất định phải chiếm phần lý trước. Lúc ấy, cho dù Huyễn Minh Tử tìm tới cửa thì Phủ Vương Điện cũng có câu trả lời thích đáng.
Cách đó không xa, Kế Hành và Hoàng Truyền Luân đều đang đằng đằng sát khí nhìn Địch Cửu, bọn họ chờ Mi Hạ Lũng quyết định. Ba vị điện chủ của Phủ Vương Điện đều tôn trọng lẫn nhau, hiện tại Mi Hạ Lũng đang nói chuyện, nếu như bọn họ động thủ có khác nào vả vào mặt y đâu?
Mi Hạ Lũng hít vào một hơi, tiếp tục nói:
- Danh khí của Hồng Anh thiếu gia quả thật rất lớn, đương nhiên không sợ Mi Hạ Lũng ta. Nhưng dù gì đi nữa, Phủ Vương Điện cũng là tông môn bát tinh, nếu Hồng Anh thiếu gia cứ tiếp tục lấn lướt như thế, vậy cho dù giết ngươi thì Huyễn Minh Tử cũng không thể nói gì.
Sát cơ của Kế Hành và Hoàng Truyền Luân đều đang khóa chặt Địch Cửu, bọn họ biết sau khi Mi Hạ Lũng nói ra câu này thì có thể chuẩn bị xuất thủ được rồi.
Địch Cửu cười nhạo, chỉ vào Tằng Bắc Tử bên cạnh nói to:
- Đây là sư muội Tằng Bắc Tử của ta, nàng ở Tiểu Trung Ương Tinh tìm được một gốc Băng La, kết quả bị một con gà Phủ Vương Điện các ngươi ám toán mất đi cánh tay. Tuy Địch Cửu ta chỉ là một tên tán tu nhưng thế thì sao, ta đâu thể để mặc cho sư muội mình bị người khác ức hiếp. Nếu như hôm nay Phủ Vương Điện các ngươi không cho ta câu trả lời thỏa đáng.vậy sau này các ngươi cũng không cần tồn tại nữa.
Nghe Địch Cửu nói thế, trong lòng Tằng Bắc Tử cảm kích vô cùng, tựa như có một dòng nước ấm chảy ở trong tim mình vậy. Nàng và Địch Cửu đâu có thân thiết lắm, cùng lắm đều là người đến từ địa cầu mà thôi, thế nhưng Địch Cửu lại ra mặt đối phó Phủ Vương Điện giúp nàng. Tuy trong lòng lo lắng cho Địch Cửu, nhưng nàng biết hiện tại mình không nên nói gì cả.
- Ngươi muốn chết...
Hoàng Truyền Luân nhịn không được nữa, lập tức nhào về phía Địch Cửu.
Lần này Kế Hành và Mi Hạ Lũng không tiếp tục ngăn cản, chờ sau khi Địch Cửu chết thì xóa phần hình ảnh ghi chép hắn nói lý do là được. Còn có hai người đến cùng Địch Cửu hôm nay, nhất định cũng phải diệt khẩu bọn chúng luôn. Dù sao có hình ảnh ghi chép Địch Cửu xông vào tông môn bát tinh, cho dù bị giết cũng không trách được ai. Hơn nữa loại bảo vật như Băng La há có thể để lộ ra ngoài?
Địch Cửu căn bản không chờ Hoàng Truyền Luân đến gần, hắn vung Thiên Sa Đao chém ra một đạo đao mang màu xanh.
Còn đang trên không trung, Hoàng Truyền Luân đột ngột cảm thấy không gian xung quanh không hiểu vì sao bỗng dưng ngưng đọng, đao ý xé gió nhanh chóng lao đến. Nỗi sợ hãi lập tức dâng lên trong lòng gã. Đây tuyệt đối là cường giả Hóa Chân, hơn nữa còn là Hóa Chân đỉnh cấp, nếu không sẽ chẳng thể nhẹ nhàng trói buộc được gã như thế.
Một loại khí tức tử vong ập tới, Hoàng Truyền Luân vội vàng hô to:
- Dừng tay...
Thế nhưng âm thanh của gã đã bị giam cầm, căn bản không phát ra được.
“Phốc!”
Một đạo huyết vụ nổ tung, Hoàng Truyền Luân bị chém đôi rơi xuống đất, Nguyên Thần cũng bị diệt không thấy đâu nữa.
Một đao, thế mà chỉ có một đao...
Vô luận là Kế Hành, Mi Hạ Lũng hay tất cả trưởng lão trong đại điện đều cảm thấy da đầu run lên từng đợt. Dù sao Hoàng Truyền Luân cũng là một cường giả Kiếp Sinh cảnh tầng tám, tam điện chủ Phủ Vương Điện ở trong tay Địch Cửu vậy mà một chiêu cũng không đỡ nổi. Không đúng, phải nói là Hoàng Truyền Luân ra một chiêu, sau đó... không có sau đó nữa.
- Đại ca, chuyện này rõ ràng là đệ tử Tế Duệ Phủ Vương Điện ta có lỗi, Hoàng Truyền Luân thân là sư phụ Tế Duệ, lại không hỏi rõ trắng đen liền ra tay động thủ với Hồng Anh thiếu gia, tội không thể tha!
Mi Hạ Lũng lập tức lấy lại tinh thần, y nhanh chóng đứng lên lớn tiếng quát.
Cho dù là vậy cũng không che giấu được thanh âm run rẩy của y, đồng thời Mi Hạ Lũng cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao đối phương lại muốn chọc giận Phủ Vương Điện. Sở dĩ Địch Cửu làm vậy không phải do hắn nông cạn, mà vì hắn muốn tiêu diệt luôn cả Phủ Vương Điện! Nghĩ đến ngày hôm nay rất có thể Phủ Vương Điện sẽ bị xóa tên khỏi đại lục, Mi Hạ Lũng rùng mình một cái, không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.
Vừa dứt lời, Mi Hạ Lũng bèn vươn tay đẩy Tế Duệ đang ngây ngốc ngã nhào đến trước mặt Địch Cửu.
- Hồng Anh thiếu gia, chuyện này là Phủ Vương Điện ta có lỗi, Tế Duệ không chỉ cướp đồ của sư muội ngươi mà còn làm ác nhân cáo trạng trước.
Kế Hành bị hù đến lạnh người, rốt cục tia dục vọng cầu sinh nổi lên bèn hô to:
- Đúng, Tế Duệ, ngươi thật to gan, dám đổi trắng thay đen. Hồng Anh thiếu gia, loại đệ tử bại hoại này Phủ Vương Điện chúng ta sẽ mặc cho ngươi xử trí.
Trong lòng Kế Hành buồn bực đến phát khóc, ai nói Địch Cửu dựa thế Huyễn Minh Tử hả? Một đao liền giết chết Hoàng Truyền Luân, với thực lực đó mà còn cần phải phụ thuộc Huyễn Minh Tử ư? Đối mặt với loại cường giả như Địch Cửu, Phủ Vương Điện bọn họ có thể làm được gì, chẳng lẽ còn muốn nghịch thiên sao?
Rất nhiều người trong đại điện bỗng giật mình hiểu ra một chuyện, tông chủ Côn Tông Thúc Hạo Lan mất tích không phải có liên quan đến Địch Cửu, mà ông ta chính là do Địch Cửu giết.
Địch Cửu đưa tay thu chiếc nhẫn của Hoàng Truyền Luân vào Tiểu Thế Giới rồi khinh thường nhìn lướt qua Mi Hạ Lũng và Kế Hành.
- Thấy mềm thì đạp, thấy cứng liền hùa theo. Cho dù hôm nay ta không diệt Phủ Vương Điện các ngươi thì tương lai Phủ Vương Điện cũng chẳng thể phát triển thêm được.
Tất cả tu sĩ trong đại điện đều không dám lên tiếng. Lời vừa rồi của Địch Cửu đã chứng minh mục đích tới đây của hắn ngày hôm nay.
Kế Hành và Mi Hạ Lũng oán hận Tế Duệ không thôi, nếu đã cướp đồ của người ta thì làm cho sạch sẽ một chút. Đã làm không sạch sẽ còn thảy vấn đề cho tông môn giải quyết.
- Hồng Anh thiếu gia tha mạng, ta không biết nàng là sư muội của ngươi mà...
Tế Duệ kinh hoảng nhìn chằm chằm Địch Cửu, giờ phút này ngoại trừ cầu xin tha thứ, gã có thể làm cái gì nữa?
- Bắc Tử sư muội, đi lấy về thứ thuộc về muội đi.
Địch Cửu mặc kệ Tế Duệ cầu xin, hắn xoay sang nói với Tằng Bắc Tử.
Tăng Bắc Tử kích động đến ngẩn người, nàng không ngờ Địch Cửu đã cường đại đến mức có thể một mình trấn áp Phủ Vương Điện như thế. Cường giả đi tới chỗ nào cũng đều là cường giả, câu nói ấy quả nhiên không sai. Cũng may mình và Địch Cửu đều đến từ Địa Cầu, vì thế hắn mới ra mặt giúp mình.
Từ rất lâu rồi, Tằng Bắc Tử đã chẳng còn là cô nữ sinh nhỏ bé ở địa cầu nữa, nàng nghĩ đến mình và Du Tiệp xém chút đã chết ở trong tay Tế Duệ, hơn nữa một cánh tay của nàng còn bị Tế Duệ chém đứt, đương nhiên Tằng Bắc Tử dứt khoát tiến lên chặt một cánh tay của Tế Duệ xuống.
Cùng lúc đó, thần niệm Địch Cửu cũng thuận tiện thẩm thấu vào trong chiếc nhẫn của Tế Duệ, bên trong quả thật có một cái hộp ngọc, trong hộp ngọc là một gốc Băng La.
- Địch đại ca, thứ này ngươi giữ đi.
Tăng Bắc Tử đưa chiếc nhẫn cho Địch Cửu.
Địch Cửu lật tay lấy cái hộp ngọc bên trong chiếc nhẫn ra, sau đó bảo:
- Ta lấy gốc Băng La này là được, chiếc nhẫn muội cứ giữ lại đi.
Để Tằng Bắc Tử giữ gốc Băng La cũng không hợp lý, chưa nói tu vi hiện tại của nàng giữ không nổi mà dù có giữ, nàng cũng không dùng được.
- Tạ ơn Địch đại ca.
Tăng Bắc Tử hiểu ý Địch Cửu, trong chiếc nhẫn có một bộ phận là đồ vật của nàng, Địch Cửu hẳn chướng mắt với đồ vật của Tế Duệ nên mới đưa hết cho nàng đây mà.
Địch Cửu vươn tay đánh ra một đám lửa trực tiếp đốt Tế Duệ thành tro. Lúc đầu hắn định mang theo Cảnh Kích đến đánh một trận, không ngờ tới Phủ Vương Điện lại sợ hãi, tu sĩ Hóa Chân càng không dám xuất kích.
Trong lòng Mi Hạ Lũng chẳng khác những gì Địch Cửu đang nghĩ là bao, y cúi người hành lễ và nói:
- Hồng Anh thiếu gia, chuyện này là do đệ tử Phủ Vương Điện ta không đúng, Phủ Vương Điện nguyện ý bồi thường tổn thất.
Bọn họ giống như hoàn toàn quên mất việc Địch Cửu giết Hoàng Truyền Luân rồi lấy chiếc nhẫn của gã vậy.
Địch Cửu từ tốn trả lời:
- Địch Cửu ta xưa nay không bao giờ ỷ thế hiếp người, thứ không thuộc về mình, ta không cần. Nhưng nếu đó là đồ của ta, ta sẽ từ từ lấy lại hết. Sở dĩ Phủ Vương Điện các ngươi có nhiều danh ngạch tiến vào Tiểu Trung Ương Tinh như thế cũng đều nhờ ta, nếu không có ta, người của các ngươi còn có thể đi vào nhiều như vậy à?
- Đúng, đúng, Hồng Anh thiếu gia nói đúng lắm.
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng Mi Hạ Lũng lại khinh bỉ Địch Cửu không thôi, danh ngạch Phủ Vương Điện có quan hệ gì với ngươi...
Bất quá khi nghĩ đến chuyện này, y lại nhớ tới một sự kiện khác, sau đó khuôn mặt lập tức biến sắc.
Địch Cửu biết Mi Hạ Lũng đã nghĩ ra rồi nên lạnh lùng nói:
- Xem ra ngươi già nhưng vẫn không lẫn, Tu Bách Phủ Vương Điện ngươi có thể tiến vào top 10 Ngũ Lục Đạo Tháp cũng đều là nhờ ta cả đấy.
Tu Bách vốn đang đứng trong đại điện, nghe Địch Cửu điểm mặt chỉ tên mình bèn vội đứng ra khom người thi lễ với Địch Cửu:
- Đa tạ Hồng Anh thiếu gia, quả thật là nhờ vào Hồng Anh thiếu gia ta mới có thể tiến vào tốp 10, hiện tại ta vẫn còn thiếu người 100 triệu linh thạch thượng phẩm, chuyện này ta không dám quên.
Lúc nhìn thấy Địch Cửu dùng một đao nhẹ nhàng giết chết Hoàng Truyền Luân, trong lòng Tu Bách liền giật thót. Gã nhớ lúc trước thực lực Địch Cửu thấp hơn mình nhiều, mới qua bao lâu cơ chứ? Vậy mà lúc này Địch Cửu lại có thể dùng một đao giết chết Tam điện chủ rồi!