Chương 271
Nhìn thái độ những người còn lại thì Địch Cửu liền biết nơi này không ai nhận biết Tế Duệ cả.
Đứng đối diện, Huyễn Minh Tử nhẹ nhàng lên tiếng:
- Địch Cửu à, nếu ngươi muốn Uẩn Chân Quyết Quả thì ta đề nghị ngươi đợi thêm một ngày nữa. Bình thường sau mỗi lần Tiểu Trung Ương Tinh đóng lại luôn có một buổi đấu giá lớn tại Quảng trường, toàn bộ Hội đấu giá đều là linh thảo có đỉnh cấp trân quý, ngươi có thể tới đó nhìn xem.
- Ta thấy người kia….
Vốn Địch Cửu đang muốn hỏi thăm Hội đấu giá sẽ được cử hành chính thức tại địa điểm nào thì Du Tiệp đã vội vàng hô to.
- Ngươi đang nói đến ai thế?
Hắn lập tức hỏi lại.
Nghe vậy Du Tiệp mới chỉ vào một trụ sở tông môn chiếm diện tích không nhỏ ở phía xa xa rồi bảo:
- Khi nãy ta vừa nhìn thấy Tế Duệ tiến vào Phủ Vương Điện, đoán chừng gã cũng phát hiện ra ta và Bắc Tử đấy…
Địch Cửu gật đầu rồi quay sang nói với Huyễn Minh Tử:
- Huyễn tiền bối, người và Tiển tiền bối dẫn bọn Du Tiệp đi tới động phủ trước đi, đợi sự tình bên này giải quyết xong xuôi, chúng ta sẽ bàn tới chuyện thi đấu Chân Vực thiên tài chiến. Còn Cảnh Kích và Bắc Tử sư muội đi với ta tới trụ sở của Phủ Vương điện.
Nghe vậy, Tiển Tắc vội vàng hỏi:
- Ngươi có muốn ta hay Huyễn Minh Tử sư huynh đi cùng ngươi không?
Huyễn Minh Tử đứng cạnh bật cười.
- Phủ Vương điện chỉ là một tông môn cấp tám mà thôi, nếu Địch Cửu và Cảnh Kích không xử lý được chuyện này vậy chúng ta chẳng cần tính đến Chân Vực thiên tài chiến làm gì nữa. Mọi người mau chóng lên đường đi, ta đã bố trí một cái động phủ trước rồi, chờ sau khi hắn về lại nói tiếp.
Tiển Tắc gật gù:
- Huynh nói cũng đúng.
Xem như thực lực Địch Cửu không thể hủy diệt bọn họ đi nữa thì với tu vi Kiếp Sinh tầng bốn của hắn cũng đủ khả năng toàn thân trở ra.
Địch Cửu cáo từ mọi người rồi dẫn theo Cảnh Kích và Tằng Bắc Tử cùng nhau tiến về trụ sở của Phủ Vương Điện. Sở dĩ hắn dẫn Cảnh Kích theo là vì chính hắn cũng hiểu rõ chờ sau khi hai người họ tới Chân Vực, sợ rằng sẽ phải đối mặt với sự truy sát của cường giả Vực Chủ, nên chi bằng bây giờ cứ liên thủ chiến đấu, nâng cao sự ăn ý trước đã.
…..
Mặc dù Phủ Vương Điện tại Tiểu Trung Ương Tinh không bằng Ngũ Đại Tông Môn, nhưng cũng được xem là tông môn hạng nhất. Bát Tinh Tông Môn tại nơi này chẳng có mấy cái, nghe đồn lần thi đấu tiếp theo rất có thể bọn họ sẽ thành công bước vào hàng ngũ Cửu Tinh Tông Môn.
Bởi vì mục tiêu ấy mà trong lần Tiểu Thế Giới Tinh mở ra này, cả ba vị Điện Chủ của Phủ Vương Điện đều tới quan sát đầy đủ.
Khi Du Tiệp trông thấy Tuế Duệ thì đồng thời gã ta cũng nhìn qua nên gã biết Du Tiệp đã phát hiện ra mình.
Nếu không phải vì cây Băng La kia thì dù Du Tiệp và Tằng Bắc Tử có đào thoát được từ tay gã cũng chẳng có gì quan trọng hết. Tuy nhiên, Băng La quá mức trân quý dẫn đến việc thời thời khắc khắc Tế Duệ đều muốn diệt khẩu hai người họ.
Thế nhưng khi trông thấy Địch Cửu đứng bên người hai nữ nhân kia thì gã không khỏi cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Đại danh Địch Cửu gã đã từng nghe qua, mấy năm trước hắn đánh bại Kim Huân và thành công bước vào hàng ngũ Hải Bảng. Dù là hiện tại thì Tế Duệ cũng không phải đối thủ của Kim Huân chứ đừng nói tới Địch Cửu.
Nếu tin tức Địch Cửu giết được Dược Hoành Hà mà truyền ra thì chắc chắn Tế Duệ sẽ càng thêm khiếp sợ.
Mà điều làm cho gã lo lắng hơn hết là Huyễn Minh Tử - chỗ dựa của Địch Cửu. Gã nghe nói ông ta đã bị đuổi ra khỏi Thiên Cơ Đảo, nhưng thế thì sao, dù gì thì đó cũng là cường giả chỉ thiếu nửa bước sẽ đột phá Vực Cảnh, có bị đuổi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thực lực của người ta hết. Đấy không phải là người mà Phủ Vương Điện có thể trêu vào được chứ nói gì chỉ một mình Tế Duệ nhỏ nhoi.
Nếu Băng La không giữ được gã nhất định lấy Tông Môn ra làm chỗ dựa cho mình, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tế Duệ hiện giờ.
Cùng lúc đó, bên trong Phủ Điện Vương đang tổ chức Đại hội, cả ba vị Điện Chủ và mấy vị Nội môn Trưởng Lão đều có mặt. Chủ yếu là do thu hoạch của Tông Môn lần này không tệ, vì ba vị Điện Chủ đều từng đi qua Tiểu Thế Giới Tinh nên linh thảo cao cấp bây giờ đang chồng chất như núi. Tuy nhiên muốn phát triển một Tông Môn, ngoại trừ những linh thảo ấy ra thì còn cần thêm nhiều thứ khác nữa. Mục đích chủ yếu của lần hội họp này là để chuẩn bị xuất ra một bộ phận linh thảo cực quý nhằm trao đổi tại hội đấu giá.
Thế mà không ngờ Tế Duệ lại xông vào ngay tại thời điểm đông đảo các vị Trưởng Lão và Điện chủ đang nhiệt liệt thảo luận khiến ai ai cũng phải kinh ngạc nhìn chằm chằm gã, hoàn toàn không rõ vì sao cái tên đệ tử này lại lớn mật đến thế.
Tế Duệ có thể được coi là một thiên tài trong Phủ Vương Điện, hơn nữa gã lại là dòng chính của Tam Điện Chủ Hoàng Truyền Luân. Gã đã tấn cấp Tích Hải tầng sáu, đợt này từ Tiểu Trung Ương tinh trở về, khả năng rất lớn sẽ được phong thành Trưởng Lão ngoại môn..
Cho nên việc gã ta không phân tôn ti tự ý xông vào phòng nghị sự khiến Hoàn Truyền Luân sầm mặt lại, nghiêm giọng hỏi:
- Tế Duệ, vì sao ngươi lại vô duyên vô cớ xông vào phòng nghị sự?
Lần nghị sự này chỉ có Trưởng Lão nội môn mới được tham gia mà thôi, Tế Duệ chỉ là đệ tử nên hoàn toàn không có tư cách tiến vào. Nhưng vì thân phận dòng chính của Hoàng Truyền Luân, sắc mặt hai vị Điện Chủ còn lại vẫn bình tĩnh như thường, không nói gì cả.
Thấy không khí không ổn, gã ta bèn lo lắng khom người xuống đất, ngập ngừng lên tiếng:
- Đệ tử… đệ tử lần này là đến thỉnh tội ạ…
Thỉnh tội ư? Tất cả tu sĩ trong phòng nghị sự đều khó hiểu nhìn vào Tế Duệ, đầu năm nay còn có người tới thỉnh tội hả?
- Bởi vì đệ tử may mắn lấy được một gốc Băng La tại Tiểu Thế Giới Tinh…
Lời Tế Duệ vừa nói ra chẳng khác nào một quả bom nổ tung phòng nghị sự, khiến tất cả mọi người đều sững sờ đứng lên.
Là Băng La ư? Đấy chính là bảo vật luyện chế Chân La Đan, là bảo vật gần như tuyệt tích luôn mới đúng chứ. Ngay cả Chân Vực cũng không đào ra nổi một gốc kia kìa.
Vậy Chân La Đan là gì? Đó là Thiên Đạo đan dược giúp tu sĩ Kiếp Sinh tăng thêm bốn thành cơ hội bước vào Hóa Chân cảnh. Hiệu quả cực kỳ lợi hại a.
Một tu sĩ Kiếp Sinh nếu nội tình đầy đủ, công pháp không kém lại có một lượng tài nguyên nhất định thì khi phục dụng Chân La Đan sẽ giúp việc đột phá Hóa Chân cảnh tăng lên đến chín thành. Chuyện Tế Duệ vừa báo không hù người khác sợ chết khiếp mới là lạ.
- Những gì người nói đều là thật chứ?
Hoàng Truyền Lâm kích động đến giọng nói cũng trở nên run rẩy. Tu vi lão ta vốn là Kiếp Sinh tầng tám, chỉ cần sử dụng thêm một ít linh thảo tích lũy được tại Tiểu Trung Ương Tinh lần này thì rất nhanh có thể bước vào tầng chín. Khi đó lão có thể chuẩn bị đột phá Hóa Chân rồi.
Thế giới Tiểu trung ương đã lâu lắm rồi chưa có tu sĩ tiến vào Hóa Chân, nguyên nhân đầu tiên là do Thiên Đạo đã bắt đầu mơ hồ, hơn nữa đại lục này quá thiếu thốn tài nguyên. Không có người cảm ngộ đan dược Hóa Chân cảnh thì sao có thể tự bằng thiên phú của mình mà bước vào Hóa Chân được chứ?
Tế Duệ dập đầu một cái rồi thưa:
- Đúng là đệ tử đã từng sở hữu Băng La nhưng khi đó bản thân quá mức ích kỷ, muốn chiếm Băng La cho riêng mình. Hiện tại đệ tử đã suy nghĩ thông suốt nên quyết định sẽ dâng Băng La lên cho tông môn, vì chỉ khi tông môn cường đại thì đệ tử mới cường đại lên. Vì Phủ Vương Điện, đệ tử có phải xông pha khói lửa, chết muôn lần cũng không chối từ.
- Tốt! Ngươi làm rất tốt!
Đại điện chủ Kế Hành vỗ vào bàn ngọc trước mặt, kích động nói. Mặc dù ông ta không rõ vì sao gã lại quyết định dâng Băng La lên, nhưng ông ta chỉ quan tâm mỗi việc, một khi cây Băng La này biến thành đan dược thì đừng nói Phủ Điện Vương thuận lợi trở thành Cửu Tinh Tông Môn, khi ấy dám chừng thực lực của bọn họ cũng sẽ chẳng kém cạnh hơn Ngũ Đại Tông Môn là bao.
“Oanh!”
Gần như cùng lúc, cửa phòng nghị sự điện trực tiếp bị người đạp vỡ.
Phòng nghị sự lần này là lâm thời nên chỉ được bố trí một cái cấm chế cách âm, chỉ cần đẩy nhẹ đại môn là có thể mở ra. Huống chi đối phương lại dùng lực đem cửa đạp tới nứt vỡ, điều này thể hiện mục đích của người tới chắc chắn là gây chuyện rồi.
Hầu hết mọi người đều vội vàng triệu hồi pháp bảo ra, nhìn chằm chằm tu sĩ đang đi tới.
Trước mặt bọn họ là ba người. Kẻ cầm đầu thì Kế Hành không cần nhìn mặt cũng đoán được đó là ai. Thanh trường đao với một chùm tua rua đỏ sau lưng đã tạo thành đại danh chấn động của Địch Cửu, đi theo sau hắn là một nam một nữ, người nam thân hình cường tráng, nữ tử thì thấp bé hơn một chút.
Đứng cách đó không xa, Tế Duệ run rẩy nhìn Địch Cửu, gã cứ nghĩ đối phương sẽ trộm ra tay với mình nên mới mượn cơ hội này dâng Băng La lên, chuẩn bị cùng mọi người trở về Phủ Vương Điện. Lấy cống hiến của gã thì gã hoàn toàn có thể ở trong tông môn một mực bế quan không cần ra ngoài. Tế Duệ cũng không tin mình đã bế quan mà Địch Cửu còn dám xông vào Phủ Vương Điện.
Vậy mà không ngờ tới gã còn chưa kịp nói ra yêu cầu của mình thì Địch Cửu đã một cước đạp nát đại môn trụ sở Phủ Vương Điện rồi, quả là gan to bằng trời mà. Xem như có Huyễn Minh Tử là chỗ dựa hắn cũng không nên làm thế chứ.
- Thì ra là ngươi?
Vừa trông thấy người tới là ai, sát khí Kế Hành đã xông ra bốn phía, thế nhưng chỉ thoáng qua giây lát, ông ta khẽ nhíu mày một cái rồi lập tức từ bỏ ý nghĩ động thủ.
Ông không sợ Địch Cửu nhưng thật sự hắn ta có chút tà môn, nghe đồn việc tông chủ Côn Tông mất tích có liên quan đến người này. Một cường giả nằm trong Hóa Chân Tam Thập Lục Vương lại có mối quan hệ không rõ ràng với hắn, chuyện đó vốn dĩ đã rất kì quái rồi, thế mà Huyễn Minh Tử còn công khai làm chỗ dựa cho Địch Cửu thì lại càng quá mức khó hiểu.
May mắn Huyễn Minh Tử không tới cùng Địch Cửu, người đi theo chỉ là tên tu sĩ Kiếp Sinh tầng bốn thôi, kẻ như thế chưa đủ trình độ để nhảy nhót tại Phủ Vương Điện.
- Địch Cửu, Phủ Vương Điện không đắc tội ngươi, ngươi vô duyên vô cớ đạp cửa như thế hẳn là muốn khi dễ tông môn chúng ta đúng không?
Kế Hành vừa dứt lời thì hai vị Trưởng Lão bên đó bèn hiểu ý đứng ra ngăn trở đường lui của Địch Cửu.
Việc Địch Cửu công khai đạp đại môn chẳng khác gì đánh thẳng vào mặt Phủ Vương Điện. Nếu giải quyết không được thì Phủ Vương Điện chẳng còn mặt mũi nào mà trông mong vào việc tấn cấp tông môn nữa. Còn Kế Hành thì đang suy nghĩ về thái độ của Huyễn Minh Tử, nếu người này không ra tay, ông ta sẽ trực tiếp xử lý Địch Cửu luôn.
Loại lão hồ ly như Huyễn Minh Tử tuyệt đối sẽ không triệt để trở mặt với bọn họ chỉ vì một tên tu sĩ tự tìm đường chết.
Bấy giờ, thần niệm Kế Hành hoàn toàn không đặt trên người Địch Cửu mà ông đang để ý đến tình huống bên ngoài, phát hiện không thấy Huyễn Minh Tử đâu khiến ông ta thật sự kinh ngạc. Huyễn tiền bối không ở đây mà sao hắn ta dám lớn lối đến thế? Chẳng lẽ hắn nghĩ bản thân là Hồng Anh Thiếu Gia thì có thể đánh khắp thiên hạ không địch thủ thật à?
Cảm nhận được sát ý của Kế Hành lần nữa phun trào, Địch Cửu vẫn chẳng buồn để ý, hắn quét mắt nhìn một vòng quanh đại điện rồi mới từ tốn bảo:
- Nơi này có một người gọi là Kê Kê gì đấy đúng không? Bản thiếu mặc kệ ngươi là gà trống hay gà mái cũng được, trước tiên bước ra cho ta nhìn chút xem nào.
Trên thực tế Địch Cửu đã sớm nhìn thấy Tế Duệ đứng ở một bên, hắn chỉ đang đợi Kế Hành động thủ rồi sẽ lấy cớ san bằng cả Phủ Vương Điện luôn, nếu ông ta không chủ động thì hắn chỉ có thể giáo huấn một mình Tế Duệ kia.
Cái gì mà Ngũ Đại Tông Môn hay Bát Tinh Tông Môn chứ. Trong lòng Địch Cửu so với bất kỳ người nào khác hiểu rõ thực lực mới là trọng yếu nhất.