Chương 276
- Ngươi...
Tu sĩ béo chấn động nhìn chằm chằm Địch Cửu, mặc dù vừa rồi gã không dùng toàn lực, nhưng gã biết Địch Cửu cũng chỉ mới dùng ba phần lực như lời hắn nói.
- Ta làm sao? Mập mạp chết bầm, cứ chờ đến Chân Vực thiên tài chiến đi, gia gia ngươi sẽ lại tới tìm ngươi tính sổ.
Địch Cửu vừa nói vừa đá thêm một cước vào người gã.
Tu sĩ béo rõ ràng trông thấy Địch Cửu đạp đến, thế nhưng gã thật sự không có biện pháp né tránh, trong lòng càng thêm kinh hãi không thôi.
Để Vực Chủ biết có chút chuyện này mà cũng làm không xong, vậy gã tuyệt đối không có quả ngon để ăn. Con thứ của Vực Chủ không có 100 cũng phải đến 80, để Vực Chủ vì một đứa con thứ mà đến Thế giới Tiểu trung ương hiển nhiên là chuyện không thực tế.
Lần này là do gã tính sai, làm sao gã ngờ được tại Thế giới Tiểu trung ương còn có loại chày gỗ không để Tiệt Tinh Vực Chủ ở trong mắt như Địch Cửu cơ chứ.
- Còn chưa chịu cút sao? Hay muốn ta lưu lại trên người ngươi thêm vài dấu ấn nữa?
Địch Cửu trắng trợn hăm dọa.
Tu sĩ béo sao còn dám tiếp tục nói nhảm với loại chày gỗ không phân rõ tình thế như vậy, chỉ có thể cấp tốc rút đi. Gã muốn trở về tìm cơ hội nói chuyện này cho Vực Chủ, nếu như không có cơ hội thì đành chờ Địch Cửu tới Chân Vực mới tìm hắn tính sổ sau vậy.
Địch Cửu dõi theo gã béo bị mình dọa chạy đi mất, lúc này mới quay người về động phủ. Hắn không muốn giết người, đào tẩu coi như xong.
- Ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.
Huyễn Minh Tử kích động không thôi, y tận mắt nhìn quá trình Địch Cửu dọa tên kia đi mất.
Tạm thời không nhắc đến thủ đoạn của Địch Cửu, chỉ tính riêng phần thực lực này thì tuyệt đối có thể chiếm lấy một trong ba vị trí đầu tiên rồi.
- Ta chỉ lo lắng Vực Chủ sẽ tự mình tới đây.
Mặc dù Địch Cửu suy đoán Vực Chủ hẳn sẽ không đích thân đuổi giết mình, nhưng trong lòng hắn ít nhiều vẫn có chút bất an. Thế nhưng chỉ cần không phải cường giả Vực cảnh, chấp cả cường giả Hóa Chân tới thì hắn cũng sẽ không lo lắng.
Huyễn Minh Tử khoát tay chặn lại.
- Ngươi không cần bận tâm, mỗi một Vực Chủ đều có đông đảo con thứ, không thể chỉ vì một đứa con bình thường mà lãng phí thời gian đến Thế giới Tiểu trung ương được.
Địch Cửu gật đầu.
- Phục đại ca, ngươi và Bối huynh đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại bị tên béo kia bắt thế?
Bấy giờ Địch Cửu mới có thời gian hỏi thăm Phục Triệt và Bối Thạch Đào.
Phục Triệt ấm ức trả lời:
- Cốc Tình bị Hư Kiếm tông bắt đi, sau đó chết ở Hư Kiếm tông, ta và Thạch Đào lập tức đi tìm huynh, không ngờ bị tên béo kia trông thấy, thế là gã trực tiếp bắt lấy hai chúng ta, đánh nát cấm chế trên cửa rồi ném chúng ta vào đây.
- Lương sư muội bị giết?
Sắc mặt Địch Cửu cực kỳ khó coi.
Nhóm ba người Phục Triệt là bằng hữu của Địch Cửu, lúc trước khi hắn tới Bái Dạ Hồ, Lương Cốc Tình chính là người quan tâm, lo lắng nhất cho hắn, đây là một nữ tử rất trọng tình nghĩa. Sau khi ra khỏi Tiểu Trung Ương tinh, Địch Cửu định mời ba người Phục Triệt cùng tới Tinh Hà phái, hiện tại Lương Cốc Tình lại bị Hư Kiếm tông giết, hắn há có thể không nổi giận cho được.
- Đúng vậy, ba người chúng ta giữ linh hồn bài lẫn nhau. Sau khi ra khỏi Tiểu Trung Ương tinh, chúng ta tìm mãi mà vẫn không thấy nàng, trong lúc đang muốn truyền tin tức cho nàng thì linh hồn bài của nàng lại vỡ vụn, về sau ta hỏi thăm một người quen mới biết được nàng đã bị Hư Kiếm tông bắt đi. Ta và Thạch Đào biết không tốt nên lập tức đến tìm huynh nhờ giúp đỡ.
Phục Triệt cắn răng kể lại.
Nhóm Phục Triệt đều nhờ Chích Thần Thảo nên mới gia nhập được Hư Kiếm tông, không ngờ bây giờ Lương Cốc Tình lại bị bọn chúng giết chết.
- Xin hỏi Huyễn Minh Tử tiền bối có đó không?
Một âm thanh trong trẻo đột ngột vang lên.
Huyễn Minh Tử mở cấm chế ra, đứng ngoài động phủ là một nam tử anh tuấn, dáng người thon dài, tu vi Kiếp Sinh cảnh tầng năm.
Phục Triệt liền truyền âm cho Địch Cửu:
- Địch huynh đệ, người này là Hư Kiếm tông Cái Sư Bình, phụ thân y là Hóa Chân trưởng lão Cái Thụ.
Phục Triệt truyền âm hiển nhiên không tránh thoát khỏi thần niệm của Cái Sư Bình, ánh mắt của y nhàn nhạt quét qua Phục Triệt rồi mới ôm quyền nói với Huyễn Minh Tử:
- Hư Kiếm tông Cái Sư Bình ra mắt Thiên Cơ đảo Huyễn tiền bối.
Bối phận của Huyễn Minh Tử thậm chí còn lớn Cái Thụ, bởi vậy nên Cái Sư Bình nhìn thấy Huyễn Minh Tử liền phải xưng tiền bối.
- Mỗ sớm đã không ở trên Thiên Cơ đảo nữa, không biết ngươi tìm mỗ có chuyện gì?
Vừa rồi Huyễn Minh Tử nghe được Phục Triệt nói, hiển nhiên biết Cái Sư Bình tới đây vì chuyện của Phục Triệt và Bối Thạch Đào. Sở dĩ lấy danh Thiên Cơ đảo ra đó là biến tướng cảnh cáo y bây giờ không phải các chủ của Thiên Cơ đảo như lúc trước nữa.
Bất quá Huyễn Minh Tử không hề để trong lòng, y đương nhiên sẽ không phát giận chỉ vì chút chuyện nhỏ này.
Cái Sư Bình lấy một hộp ngọc ra, dâng lên:
- Đây là Bách Hồng Hồn Quả do vãn bối lấy được tại Tiểu Trung Ương tinh, vừa đúng lúc hiến cho tiền bối.
Địch Cửu đứng lên, gương mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc. Bách Hồng Hồn Quả là linh quả cấp chín đỉnh cấp, bàn về giá trị thì không hề thấp hơn Băng La, chỉ có điều tính áp dụng không rộng bằng Băng La mà thôi. Nó có tác dụng chữa trị nguyên thần, Cái Sư Bình đưa thứ này là có mục đích gì? Chẳng lẽ nguyên thần của Huyễn Minh Tử tiền bối đã bị hao tổn?
Huyễn Minh Tử bật cười.
- Ha ha, vô công bất thụ lộc, tin tức của ngươi linh thông lắm, thế mà biết nguyên thần của mỗ bị hao tổn.
Địch Cửu lập tức nghĩ đến nội đấu trên Thiên Cơ đảo, rất có khả năng khi đấy thì Huyễn tiền bối đã bị trọng thương, bất quá ông ấy không muốn nói vì không muốn để cho mình lo lắng mà thôi.
Cái Sư Bình không thu hồi Bách Hồng Hồn Quả, y đặt hộp ngọc lên bàn rồi mới cất lời:
- Phục Triệt và Bối Thạch Đào là đệ tử Hư Kiếm tông, bọn họ đã hành động trái với quy tắc tông môn, vãn bối muốn mang hai người này đi.
Huyễn Minh Tử từ tốn đáp:
- Chuyện này ta không làm chủ được, ngươi cần hỏi chính Phục Triệt và Bối Thạch Đào kia kìa.
Cái Sư Bình vui mừng, vội vàng đáp lễ:
- Đa tạ tiền bối.
Huyễn Minh Tử hiển nhiên không có dự định nhúng tay vào việc này, vậy là được rồi. Về phần Địch Cửu, Cái Sư Bình còn ước gì hắn động thủ, cường giả Hóa Chân của Hư Kiếm tông sẽ ngay lập tức tới ngay, sau đó quang minh chính đại vây giết hắn.
- Phục Triệt, Bối Thạch Đào, các ngươi đi cùng ta thôi, chuyện của tông môn chúng ta cần phải giải quyết nội bộ.
- Xéo đi.
Địch Cửu không chút do dự tung ra một đạp.
Cái Sư Bình luôn một mực chú ý Địch Cửu, tuy nhiên khi một cước này đạp tới, y kinh ngạc phát hiện, dù mình đã nhìn chằm chằm Địch Cửu nhưng vẫn không cách nào tránh nổi.
“Bành!”
Một bàn chân rắn chắc in vào ngực Cái Sư Bình, y lập tức hộc máu, sau đó cảm giác không thể khống chế được thân thể nữa.
Cấm chế trên cửa động phủ lần nữa bị mở ra, Cái Sư Bình rơi thẳng xuống bên ngoài động phủ.
Y kinh hãi không thôi vì phát hiện tất cả kinh mạch của mình đều đứt gãy, đan điền cũng đã nứt ra.
- Địch Cửu, ta muốn ngươi chết...
Cái Sư Bình vừa mới nói mấy chữ, một bóng người nhanh chóng lao đến, lập tức cuốn y đi.
Đến khi y mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm ở trong phòng nghị sự Hư Kiếm tông.
- Tông chủ, phụ thân, vì sao không giết hắn?
Cái Sư Bình gào thét, lúc đầu mọi người đã bàn bạc rõ ràng, tông chủ và phụ thân sẽ đồng thời ra tay mà. Bách Hồng Hồn Quả là để làm lí do cho người khác nhìn, chỉ cần Huyễn Minh Tử vừa động thủ thì Hư Kiếm tông sẽ có người ngăn lại ngay.
Tuy nhiên Cái Sư Bình hoàn toàn không hiểu, y đã hy sinh bản thân lớn như thế, vì sao tông chủ lại không động thủ chứ? Tông chủ không hành động thì thôi đi, phụ thân vậy mà cũng chẳng làm gì. Sớm biết Địch Cửu chỉ đạp một cước đã có thể phế mình, Cái Sư Bình tuyệt đối sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ xui xẻo này.
- Sư Bình, vi phụ tất nhiên sẽ giúp con chữa khỏi thương thế. Tên khốn Địch Cửu kia rồi ta sẽ tru sát hắn, bất quá hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp.
Sắc mặt Cái Thụ tái xanh khi nói câu này.
Người đã từng bị Địch Cửu đánh trọng thương một lần - Nhiễm Bất Thương trầm giọng nói:
- Sư đệ, chúng ta vừa mới lấy được tin tức, Địch Cửu đơn thương độc mã trọng thương Thành Cơ tông chủ Trữ Tiên tông. Không chỉ như vậy, tông chủ Côn tông Thúc Hạo Lan đã được xác định do Địch Cửu giết.
Cái Sư Bình vốn đang cuồng nộ, nghe nói như thế lập tức ngây ngẩn. Nếu Địch Cửu có thể trọng thương Thành Cơ, giết chết Thúc Hạo Lan, vậy dù tất cả cường giả Hư Kiếm tông cùng lên cũng vô pháp giết chết Địch Cửu và Huyễn Minh Tử. Huống chi, bên cạnh Huyễn Minh Tử còn có một tên Tiển Tắc với tu vi Hóa Chân tầng ba nữa.
Cái Thụ hít vào một hơi, bình tĩnh bảo:
- Địch Cửu hẳn đã bị người khác đoạt xá, điều duy nhất khiến ta không hiểu là hắn làm cách nào để tiến vào Tiểu Trung Ương tinh...
- Vậy chẳng phải hắn đã chắc chắn lấy được danh ngạch tiến vào Tiên giới trong Chân Vực thiên tài chiến sao?
Cái Sư Bình hoàn toàn quên đi thương thế của mình, khiếp sợ thốt lên.
Một khi Địch Cửu tiến vào Tiên giới rồi thì hậu quả sẽ khủng khiếp đến đâu?
Nhiễm Bất Thương lạnh lùng đáp:
- Chân Vực thiên tài chiến không chỉ kiểm tra tuổi tác thân thể, ngay cả tuổi tác của nguyên thần cũng phải kiểm tra. Chỉ cần vượt qua 200 tuổi, vậy đừng nghĩ đến chuyện tham gia Chân Vực thiên tài chiến.
...
- Huyễn tiền bối, nếu Hư Kiếm tông đưa đồ tới cửa rồi thì không cần khách khí với chúng.
Địch Cửu chỉ vào hộp ngọc mà Cái Sư Bình chưa kịp mang đi, thần niệm của hắn vừa rồi đã kiểm tra, đó đích thật là Bách Hồng Hồn Quả.
Huyễn Minh Tử gật đầu:
- Ta biết, có điều ta đề nghị ngươi tốt nhất đừng đối đầu trực diện với Hư Kiếm tông. Quân tử báo thù mười năm không muộn, hiện tại thực lực của ngươi còn chưa đủ. Lấy tốc độ tu luyện của ngươi, rất nhanh sẽ có thể san bằng bọn chúng, vậy nên ngươi đừng sốt ruột.
Địch Cửu đáp:
- Ta biết, bây giờ ta phải tham gia đấu giá hội, nơi này giao cho tiền bối nhé.
Địch Cửu không thành thật, quân tử báo thù mười năm không muộn? Hắn muốn báo thù ngay lập tức. Tuy nhiên vì không để ảnh hưởng đến đấu giá hội nên hắn quyết định phải lấy được Uẩn Chân Quyết Quả trước rồi mới động thủ.