Chương 280
Sắc mặt thanh niên nọ lạnh lẽo đi vài phần.
- Lịch Gia ta chính là gia tộc đến từ Chân Vực.
Nam tử trung niên biến sắc mặt, vội vàng đáp:
- Thưa Thiếu các chủ, ngươi chưa bao giờ đi qua Chân Vực hết nên xem như đã là chi độc lập bên ngoài rồi. Các chủ cũng không nói người nhất định phải về Lịch Gia, chẳng mấy chốc Các Chủ sẽ đi tới đó, thế lực của Thiên Cơ Đảo đã đủ lớn nên không kém Chân Vực là bao đâu. Tiểu nhân nghĩ như này, việc người trở về để tranh đoạt phần sản nghiệp kia còn không bằng ở lại đây khống chế Thiên Cơ Các thì hơn.
Nghe thấy thế, sắc mặt người thanh niên mới hòa hoãn hơn đôi chút.
- Ngươi đi canh chừng cô nương tên Địch Địch kia đi, đừng để nàng chịu ủy khuất gì.
- Nếu không để tiểu nhân đưa nha đầu đó tới đây giam giữ được không ạ?
Nam tử trung niên nịnh nọt nói.
Thanh niên hừ lạnh:
- Thật là ngu xuẩn, nhốt nàng ở dưới đó sẽ không ai để ý tới, một khi đưa lên đây, cha ta khẳng định sẽ là người đầu tiên hỏi thăm.
- Vâng, tiểu nhân đã biết.
Cho người kia lui ra khỏi phòng xong, thanh niên nọ bèn cau mày thất thần suy nghĩ, qua rất lâu sau mới tự lẩm bẩm một mình.
- Loại chuyện như chuyển dời linh căn này xem ra thật khó, dù có tiến hành tại Chân Vực cũng không nhất định sẽ thành công, nhưng Thánh Linh Nhãn thì ta có thể lấy nó ra dùng trước mà.
Gã không lo lắng Thánh Linh Nhãn của Địch Địch sẽ bị người khác phát hiện, nếu như không vì Địch Địch chỉ tu luyện mấy năm mà lên Nguyên Hồn cảnh khiến Hoàng chưởng quỹ phải rút máu nàng ra kiểm tra, thì gã cũng không biết Địch Địch sở hữu Thánh Linh Nhãn và Thiên Linh Căn.
….
- A Cửu à, bây giờ chúng ta có thể rời khỏi đây sao?
Nghe Địch Cửu bảo không phải hắn bị bắt tới, trong lòng Địch Địch vui mừng không thôi.
Địch Cửu bật cười:
- Tất nhiên là đi được rồi, bất quá trước khi đi đệ còn muốn tìm Thiên Cơ Các tính sổ một chút.
- Ngươi là ai?
Nam tử trung niên vừa mở cấm chế ra thì bất ngờ khi thấy trong phòng có thêm một người nữa.
- Người nhà của ta là do ngươi bắt tới à?
Ngữ khí Địch Cửu cực kỳ lạnh lẽo.
- Người nhà ngươi ư?
Nam tử trung niên phát hiện mình nhìn không ra tu vi của Địch Cửu, thế nhưng tuổi tác đối phương cũng không quá lớn. Ông ta phát một đạo tin tức ra ngoài rồi nhanh chóng đưa tay chộp tới Địch Cửu.
Tuy nhiên rất nhanh nam tử trung niên liền phát hiện có gì đó không đúng, tay của ông ta đang giơ trên không trung nhất thời chậm xuống. Ngay lập tức một đạo chân nguyên thủ ấn tóm lấy toàn bộ thân thể ông, kèm theo đó là cảm giác đan điền và thức hải vỡ vụn.
Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Nội tâm ông ta còn đang nghi hoặc thì bốn chuôi đao khí đã trực tiếp đính ông vào cổng đền to lớn phía ngoài thương lâu.
“Oanh!”
Thương lâu bị Địch Cửu triệt để đánh nát.
- Ngươi muốn chết….
Thanh niên ở nơi xa xa trên phó lâu Thiên Cơ Các là người đầu tiên lao đến, gã vừa mới triệu hồi pháp bảo ra thì một đại thủ chân nguyên đã vồ tới.
Tên thanh niên kinh hãi phát hiện gã không có biện pháp tránh né trước đại thủ này. Sau đó gã liền nếm được tư vị đan điền và mạch lạc vỡ vụn, thức hải phá toái…
“Phốc!”
Liên tiếp bốn chuôi đao khí nữa bay ra, đính gã bên cạnh người nam tử trung niên kia.
Địch Cửu không có ý định sẽ giết hai người này, hắn nheo mắt nhìn về phía hai tên đang độn từ phía xa tới. Đây chính là người mà trước đó hắn cảm nhận được khí tức còn mạnh hơn cả Huyễn Minh Tử.
Hắn khó có cơ hội để dùng thần niệm quét Huyễn tiền bối, nhưng hai người kia còn chưa tới phụ cận, thần niệm Địch Cửu đã quét lên quét xuống trên người bọn họ mấy lần rồi. Cuối cùng hắn mới xác định được chính mình không nhìn lầm, cả hai đều đang thụ thương.
Trên mặt một trong hai có vằn, người còn lại thì vóc dáng khá cao gầy. Nếu bọn họ không bị thương thì hắn đoán chừng họ đều là cao thủ Vực cảnh.
Nam tử mặt vằn kia điên cuồng xông về phía người thanh niên bị đính trên cổng đền, nhưng còn lâu Địch Cửu mới để tên mặt vằn xuất thủ cứu người. Thiên Sa Đao nhanh chóng được triệu hồi và hóa thành một đạo thanh mang bổ tới.
“Oanh!”
Mặt vằn vội vàng đánh ra một quyền chống lại đao mang từ Thiên Sa, chân nguyên bạo liệt khiến Địch Cửu phải lui về phía sau mấy bước, đồng thời đòn phản chấn từ Địch Cửu cũng buộc gã phải lui về sau để tránh né.
- Ngươi là ai?
Tên mặt vằn kinh hãi nhìn chằm chằm Địch Cửu, từ khi nào Thế giới Tiểu trung ương lại có một cường giả lợi hại đến vậy? Dù ông ta có thụ thương đi nữa thì cũng vẫn là cường giả Vực cảnh chân chính mà.
Nghe thấy thế, Địch Cửu khẽ tủm tỉm cười.
- Bản thiếu là ai ngươi không cần quan tâm, thứ ngươi nên chú ý là Thiên Cơ Các kia kìa. Thập Tinh Tông Môn rất đáng gờm sao? Hôm nay bản thiếu muốn thử xem mình có thể xử lý được nó hay không đây.
Nam tử mặt vằn cũng nhận ra tình huống trước mặt, không còn nhàn rỗi đi cứu người nữa, ông ta nhìn chằm chằm Địch Cửu, gằn giọng hỏi:
- Ta nghĩ ngươi hẳn là Hồng Anh Thiếu Gia đúng không? Thiên Cơ Các chúng ta không oán không cừu gì với ngươi, vì sao đột nhiên ngươi lại xuất thủ hủy cửa hàng rồi còn đính con ta lên tường nữa?
Địch Cửu hừ lạnh.
- Ngươi nói không oán không cừu nghe hay quá nhỉ? Tỷ tỷ Địch Địch và sư thúc Điền Khô của ta vốn đang hảo hảo bế quan trên đảo lại bị người của ngươi bắt về đây nhốt, vậy mà ngươi vẫn mở miệng nói được câu đó sao? Lão già, mặt mũi ngươi để đi đâu rồi hả?
Nghe vậy, tên mặt vằn mới kinh ngạc quay sang nhìn con trai của mình, đúng là ông ta không biết chuyện này thật.
Thấy thế, gã thanh niên nọ bèn lớn tiếng phản bác:
- Phụ thân, hắn chỉ toàn nói hươu nói vượn, nếu không phải người đuổi tới thì tính mạng con đã không còn rồi. Hắn đã phá đan điền, còn hủy thức hải của con nữa…
Lịch Giám nghe con mình nói thì trong lòng phẫn nộ đến tam giang ngũ hải. Dù ông ta là Các chủ của Thiên Cơ Các thì cũng không nhất định có thể tìm được linh dược khôi phục thức hải cho nhi tử mình. Chỉ là một tên Hồng Anh Thiếu Gia mà dám phế con trai của Lịch Giám này ư? Nếu không bắt hắn ta lại rồi trừu hồn luyện phách, ông ta chẳng phải là Lịch Giám.
- Cử huynh à, giúp ta một tay, giết chết kẻ này đi.
Vừa nói, Lịch Giám vừa đâm thẳng Tụ Băng Mâu về phía trước. Bóng mâu chớp mắt đã bao vây lấy Địch Cửu.
Tên nam tử cao gầy còn lại nhanh nhẹn cầm pháp bảo nhào về phía hắn. Mặc dù lão cũng bị thương nhưng cường giả Vực cảnh không phải chuyện đùa. Lão tin rằng Địch Cửu đủ mạnh, có khả năng hắn sẽ thoát ra khỏi đòn tấn công của Lịch Giám, nhưng như thế vẫn vô pháp đào thoát khỏi sát chiêu của lão.
Chỉ là lão Cử vừa xông đến, một âm thanh khàn khàn bỗng dưng vang lên:
- Cử Mâu, tên thất phu này lúc trước dám thông đồng với Lịch Giám ám toán ta, hôm nay Thường Tiêu ta khinh thường ám toán, ta sẽ quang minh chính đại giết chết tên cặn bã nhà ngươi….
Theo sau đó là một đạo ánh sáng cầu vồng phô thiên cái địa từ trên trời đánh xuống. Cầu vồng còn chưa rơi tới thì sát thế kia đã đem toàn bộ không gian xung quanh khống chế trong tay.
Sự việc đột ngột xảy ra khiến Địch Cửu chấn động không thôi, lúc đầu hắn muốn nhìn thử xem chính mình có thể ngăn cản hai cường giả Vực cảnh đang bị thương hay không, nếu ngăn không nổi thì trực tiếp dẫn theo Điền thúc và Địch Địch bỏ chạy là được.
Thế nhưng Địch Cửu hoàn toàn không ngờ tới lại có người ra tay xen vào. Hắn biết người này, đây là Đại Các chủ của Thiên Cơ Các, nghe nói y cũng là cường giả Vực cảnh, bất quá hắn cũng cảm nhận được trên người y có tổn thương, xem ra hẳn là tác giả của vệt vằn trên mặt Nhị Các chủ Lịch Giám rồi.
Xem ra Thường Tiêu ẩn nhẫn khá tốt, thế mà trốn ở một bên chờ cơ hội. Khi trông thấy hắn đơn độc khiêu chiến Lịch Giám mới nhờ lực mình mà xuất thủ.
Có Thường Tiêu đối phó Cử Mâu khiến Địch Cửu linh hoạt hơn rất nhiều, hơn sáu ngàn chuôi đao khí ầm ầm vang ra từ Cửu Cửu Tinh Đấu đại trận.
Dù đối phương là Vực cảnh đã thụ thương đi nữa thì vẫn là cường giả một phương, còn hắn mới chỉ là Hóa Chân tầng 1 mà thôi.
“Rầm rầm rầm!”
Đao trận giao với vũ khí của Lịch Giám tạo ra từng đợt tiếng nổ vang vọng, pháp trận do ông ta dựng lên vỡ vụn thành từng mảnh, bên trong đạo trận của Địch Cửu cũng có hơn mười thanh đao khí vỡ ra.
Đao trận là một thể thống nhất, chỉ cần có 1 thanh đao khí có vấn đề thì uy lực sẽ bị hạ xuống kịch liệt.
Thấy thế Lịch Giám hừ lạnh, tổn thất của ông không lớn như bên phe địch, Địch Cửu đã triệt để bại lộ dưới sát cơ của ông rồi.
Cười lạnh một tiếng, Lịch Giám thầm nghĩ, thần niệm không đủ mà cũng dám dùng đao trận ư? Vô luận là đao trận, kiếm trận hay thương trận đi nữa, nếu hiểu rõ cặn kẽ thì đích thực sẽ cường đại hơn cùng giai rất nhiều.
Nhưng thứ gì càng cường đại càng dễ có sơ hở, mà đối với đao trận thì đó là thần niệm. Một khi thần niệm không đủ sẽ phản phệ đến người tạo trận.
Xem như Địch Cửu bị cường giả đoạt xá đi nữa thì thần niệm có thể mạnh đến mức nào chứ. Thần niệm không mạnh mà dám dùng trận đạo cấp chín, thế cũng thôi đi, vậy mà hết lần này tới lần khác còn hạ kèm trong đó một ít Linh khí hạ phẩm và trung phẩm. Đao trận bị trận pháp của ông ta xé rách, nếu thần niệm Địch Cửu không đủ tất nhiên là chờ chết thôi.
Thấy Lịch Giám đã mắc lừa mà đem sát thế tụ tập lại đánh vào lỗ hổng trên đao trận của mình, hiển nhiên là muốn một chiêu giết chết hắn luôn, Địch Cửu âm thầm bật cười.
Đây là nghĩ thần niệm hắn chẳng đủ, không có biện pháp khống chế đao trận cấp chín đây mà.
Đáng tiếc mắt lão già này mù rồi, Địch Cửu một lần nữa xòe tay ra, đao khí nguyên bản đã bị hủy bỗng nhiên được bổ sung trở về.
Một đạo đao mang màu xanh xé rách không gian bay ra, đao thế hoàn toàn bao phủ lấy Lịch Giám, sát ý thẳng tiến xông lên.
Thời điểm sát thế của Tụ Băng Mâu đột ngột dừng lại, trong lòng Lịch Giám liền có một loại cảm giác không tốt. Đột nhiên ông ta nghĩ tới việc người trước mặt từng đứng trong tốp 10 trên Ngũ Lục Đạo Bảng, vô luận có bị đoạt xá hay không thì đối phương đều có đủ mười danh ngạch để tiến vào Tiểu Thế Giới Tinh. Dùng toàn bộ những danh ngạch này để đổi thành linh thạch đi nữa cũng không thể nào dùng Linh khí hạ phẩm làm trận kỳ của đao trận được…
“Oanh!”
Bấy giờ, sát thế Tụ Băng Mâu tán loạn khắp bốn phía, vô cùng vô tận đao ý ngưng tụ và hóa thành bàng bạc đao thế đem ông ta trói buộc trong không gian.
Không hay rồi, đến lúc này đây Lịch Giám còn chỗ nào mà không rõ Địch Cửu ám toán ông nữa, ông bèn điên cuồng lùi về phía sau, tuy nhiên vẫn phải đối diện với một đạo đao mang màu xanh phá vỡ hư không cuốn tới.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng Lịch Giám có chút tuyệt vọng, thần niệm người này phải mạnh bao nhiêu đây hả? Có là cấp mười chỉ sợ cũng không cách nào đột ngột bổ sung đao trận cấp chín trong lúc chiến đấu chớ đừng nói đến việc ra tay công kích.