Chương 279
Tiêu Vô bước tới trụ sở tông môn, còn chưa tiến vào động phủ thì đột ngột dừng bước.
Cái Thụ bên cạnh cũng đứng lại, nghi ngờ hỏi:
- Tông chủ, làm sao vậy?
Tiêu Vô nhíu mày, trong lòng y có một loại dự cảm không lành:
- Cái trưởng lão, đột nhiên ta thấy hơi bất an.
Cái Thụ gật đầu:
- Ngày nào Địch Cửu chưa chết, Hư Kiếm tông ta sẽ không an ổn. Ngay cả tông chủ Côn tông mà hắn cũng dám ám toán, có thể thấy được lá gan hắn lớn đến cỡ nào. Bất quá ở đây là Tiểu Trung Ương tinh, hắn sẽ không dám làm loạn đâu.
- Không tốt.
Ngay khoảnh khắc Tiêu Vô nghe Cái Thụ nói cả tông chủ Côn tông mà Địch Cửu cũng dám ám toán, y rốt cuộc đã biết được tại sao mình lại bất an rồi.
Thúc Hạo Lan mà cũng bị giết, Địch Cửu sẽ không dám ra tay với mình sao? Bản thân Tiêu Vô tuyệt đối sẽ không tin tưởng điều này.
- Đi mau!
Không đợi Cái Thụ kịp phản ứng, Tiêu Vô dứt khoát nói, đồng thời thân hình lóe lên, xông ra ngoài trụ sở.
Khí tức kinh khủng phô thiên cái địa ấp đến, Cái Thụ cũng đã biết có chuyện chẳng lành, gã lập tức theo sau Tiêu Vô. Chỉ có điều Cái Thụ đã chậm một bước, gã vừa mới xông ra đã bị sát thế cuồng bạo nghiền ép bao trùm, bắt buộc gã phải cấp tốc lui lại.
Đây là Khốn Sát Trận cấp chín, trong lòng Cái Thụ trầm xuống, hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao Tiêu Vô nói tâm thần có hơi mất tập trung rồi. Địch Cửu thật sự là gan to bằng trời, dám dùng Khốn Sát Trận cấp chín vây khốn trụ sở Hư Kiếm tông ở quảng trường Tiểu Trung Ương tinh. Còn may tông chủ Tiêu Vô đã ra ngoài, chỉ cần Tiêu tông chủ chạy thoát, vậy Địch Cửu hãy đợi sự truy sát khủng khiếp từ bọn họ đi.
Trong nháy mắt Tiêu Vô xông ra Khốn Sát Trận, y nhẹ nhàng thở phào. Cũng may y phản ứng cấp tốc, trong chớp mắt Khốn Sát Trận khép đã vọt ra, nếu như y chậm một bước thôi, mặc dù không đến mức bị giết nhưng chắc chắn sẽ trọng thương.
Tuy nhiên, Tiêu Vô còn chưa kịp thở phào xong, một bàn chân rắn chắc đã đạp tới. Y hoảng hốt khi phát hiện thực lực Hóa Chân hậu kỳ của mình mà lại không cách nào tránh né nổi. Thực lực đối thủ khủng bố như vậy, xem như không cần Khốn Sát Trận thì chỉ sợ y cũng không phải đối thủ.
Không gian chung quanh dường như hoàn toàn nằm dưới một cước đó, mang đến cho Tiêu Vô một cảm giác dù y có chui đến chân trời cũng tránh không thoát. Đây là thần thông cỡ nào? Một suy nghĩ đột ngột hiện ra trong lòng Tiêu Vô, chẳng lẽ là Không Gian Pháp Tắc thần thông?
Tiêu Vô giật mình. Nếu như sớm biết thực lực của Địch Cửu đã chạm đến Không Gian Pháp Tắc thần thông, y tuyệt đối sẽ không ở lại nơi này, cũng sẽ không đối nghịch với Địch Cửu. Bởi vì bất luận Địch Cửu có bị đoạt xá hay không, nhưng người có thể đụng chạm đến Không Gian Pháp Tắc thần thông ở Tu Chân giới đều không phải là đối thủ mà Hư Kiếm tông có thể đối đầu nổi.
“Bành!”
Đại Cước Ấn đá vào ngực Tiêu Vô, lực lượng khổng lồ cuốn tới, Tiêu Vô hộc máu, bị đẩy ngược vào trong khốn sát trận.
“Phốc!”
Tâm thần của Tiêu Vô còn chưa kịp ổn định sau một cước vừa rồi thì đã bị một đạo nhận mang trong Khốn Sát Trận đâm xuyên qua vai.
- Tông chủ, thứ vây khốn chúng ta chính là Khốn Sát Trận cấp chín, người này đủ sức giết Thúc Hạo Lan, lại còn có thể bố trí trận pháp khủng khiếp như vậy, chắc chắn hắn đã bị đoạt xá rồi.
Cái Thụ trông thấy Tiêu Vô lần nữa bị đánh vào liền có một loại cảm giác cực xấu.
Tiêu Vô đang muốn lên tiếng thì đột nhiên cảm nhận được trong không gian chung quanh nổi lên sóng gió.
- Không tốt, còn một cái Bạo Liệt Trận cấp chín...
Cái Thụ chưa kịp nói hết câu, một tiếng nổ kinh khủng phát ra, không gian xung quanh bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Tu sĩ dưới Hóa Chân cảnh lập tức bị xé rách thành hư vô, Cái Thụ và Tiêu Vô chỉ còn mỗi nguyên thần sống sót, tuy nhiên hai người còn chưa kịp chạy, một ngọn lửa màu đen đáng sợ lại ập tới. Chỉ thoáng chốc, nguyên thần của bọn họ đã bị thiêu rụi sạch sẽ.
Quảng trường Tiểu Thế Giới tinh triệt để hỗn loạn, trụ sở Hư Kiếm tông bị pháp trận cấp chín tự bạo, thậm chí cả tông chủ Tiêu Vô và trưởng lão Cái Thụ cũng không chạy thoát. Không chỉ có thế, tất cả tu sĩ thiên tài của Hư Kiếm tông tới tham gia Tiểu Thế Giới tinh đều đã bị hốt gọn. Trong đó bao gồm Cúc Khải, Nhiễm Bất Thương và nhiều đệ tử tiềm năng khác.
Địch Cửu giết Tiêu Vô và Cái Thụ rồi lặng yên không tiếng động rời khỏi quảng trường. Địch Cửu sẽ không lộ diện dù gần như tất cả mọi người đều đoán được hung thủ là hắn.
...
Đại Hoàng Hải vô cùng mênh mông, ở trong đó có tới ức vạn hòn đảo cho nên Lô Đảo thật sự không quá nổi bật. Nếu như không phải Huyễn Minh Tử có để lại ngọc giản chứa địa đồ chính xác, Địch Cửu vô cùng hoài nghi mình có thể tìm tới nơi này hay không.
Dựa theo cách nói của Huyễn Minh Tử thì Lô Đảo có một mảng cỏ lau tồn tại quanh năm. Nhưng mà thời điểm Địch Cửu đi đến đây thì lại chẳng thấy một gốc cỏ lau nào.
Địch Cửu cảm thấy có gì đó không đúng, thần niệm của hắn bèn quét ra. Rất nhanh hắn liền trông thấy một cấm chế tự nhiên vô cùng cường đại, thậm chí cả thần niệm cấp chín cũng không nhất định có thể tìm được cấm chế này. Xem ra Huyễn Minh Tử làm việc rất ổn thỏa, nếu cứ tu luyện trong đó thì tu sĩ bình thường tuyệt đối không cách nào tìm thấy.
Sau khi dùng thần niệm thẩm thấu vào cấm chế, trong lòng Địch Cửu có hơi hoảng hốt, Địch Địch và Điền Khô không có ở đây. Hắn cảm nhận được khí tức tu luyện của Địch Địch, nói rõ rằng Địch Địch chỉ mới vừa rời đi không lâu.
Lấy thực lực của Địch Địch tuyệt đối không có khả năng đơn độc đi trong Đại Hoàng Hải mênh mông vô tận, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
Hắn lập tức quét thần niệm ra khắp Lô Đảo, chỉ thoáng chốc sau, hắn đã tìm được manh mối.
Địch Cửu cực kỳ mẫn cảm đối với lôi kiếp, bởi vì hắn có thể hấp thu lôi nguyên để tiến hành tu luyện, vậy nên vừa trông thấy vết tích thì hắn đã biết ngay đây là lôi kiếp Nguyên Hồn.
Xem ra tư chất của Địch Địch quá mạnh, lại thêm số tài nguyên mà Huyễn Minh Tử đưa tỷ ấy cũng khá nhiều, cho nên mới khiến Địch Địch trong khoảng thời gian ngắn đã có thể độ Nguyên Hồn lôi kiếp.
Địch Địch và Điền Khô đều không biết bố trí pháp trận, hẳn sẽ phải độ kiếp lộ thiên. Như vậy tất sẽ gây nên sự chú ý của người khác.
Địch Cửu ép buộc mình tỉnh táo lại, hắn không cảm nhận được khí tức tử vong của Địch Địch và Điền Khô, thế nên có lẽ hai người tạm thời vẫn bình an. Đoán chừng Huyễn Minh Tử cũng không ngờ đến chuyện Địch Địch có thể trong thời gian ngắn như vậy mà lại độ lôi kiếp.
Thật ra là ai đã mang Địch Địch và Điền thúc đi? Đại Hoàng Hải vô biên vô hạn, nói đến thế lực trong Đại Hoàng Hải thì...
Trong đầu Địch Cửu đột ngột lóe lên ba chữ, Thiên Cơ đảo.
Trong số thế lực ở Đại Hoàng Hải, đệ nhất đương nhiên là Thiên Cơ Các. Địch Cửu từng muốn đi Thiên Cơ đảo trốn tránh cừu địch, Thiên Cơ Các là thập tinh tông môn cho nên chỉ cần đến Thiên Cơ đảo, ngay cả ngũ đại tông môn cũng không dám làm loạn.
Lúc trước Địch Địch và Điền thúc tu luyện trên Thiên Cơ đảo, tuy nhiên sau này giữa Huyễn Minh Tử và Thiên Cơ Các xảy ra vấn đề. Trước khi Huyễn Minh Tử rời đi, ông muốn mang theo Điền thúc và Địch Địch, Thiên Cơ Các tự nhiên sẽ biết hai người này có quan hệ không tầm thường với ông ta. Nói không chừng chúng đã sớm tìm kiếm bọn họ, chỉ có điều cấm chế trên Lô Đảo ẩn giấu quá kĩ cho nên mãi vẫn tìm không thấy mà thôi.
Nhưng lại đúng lúc Địch Địch độ kiếp cho nên hai người mới bị phát hiện.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu không chút do dự độn về hướng Thiên Cơ đảo.
Thập tinh tông môn thì như thế nào? Dám bắt Địch Địch, đừng trách hắn không khách khí.
Thần niệm của Địch Cửu tương đương với cấp mười một, cho nên khi sử dụng Thần Niệm Độn chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn đã xuất hiện bên ngoài Thiên Cơ đảo.
Trên Thiên Cơ đảo có hộ trận cấp chín đỉnh phong, Địch Cửu đã từng tiếp xúc qua loại hộ trận tương tự như vậy, nó gọi là Thiên Cơ Tỏa Linh Trận, có thể tụ linh và phòng ngự.
Cấm chế trên đảo san sát, chí ít có hai đạo khí tức ba động cực kỳ cường hãn, mỗi một đạo trong đó đều cực kỳ cường đại.
Địch Cửu tuy không kiêng kị Thiên Cơ đảo nhưng cũng không dám vội vàng động thủ, thần niệm của hắn thử quét vào bên trong. Thần niệm mạnh mẽ cộng thêm kiến thức Trận Đạo giúp Địch Cửu xuyên qua vô số cấm chế trên Thiên Cơ đảo, bởi vậy nên hiện tại, ở trong mắt Địch Cửu, Thiên Cơ đảo coi như không có bất luận bí mật gì.
Chỉ mất thời gian nửa nén hương, thần niệm của hắn đã rơi vào trên một tòa thương lâu, Địch Địch và Điền Khô đang bị giam giữ dưới lòng đất của tòa thương lâu ấy, may mà trông dáng vẻ thì xem ra bọn họ không phải chịu khổ nhiều.
Địch Địch quả nhiên đã là Nguyên Hồn tầng một, Điền Khô bước vào Kim Đan sơ kỳ. Tư chất Điền Khô vốn không cao, nếu không phải Địch Cửu giúp y mở ra Tinh Hà mạch thì hiện tại sợ rằng y còn đang ở cảnh giới Luyện Khí.
Đã biết Địch Địch và Điền Khô vẫn ổn, lửa giận của Địch Cửu mới hơi giảm đi một chút. Hắn đi theo nhiều người cùng bước lên Thiên Cơ đảo, không chờ người khác kiểm tra thân phận của mình, Địch Cửu đã độn vào tòa thương lâu kia. Trong tình cảnh hộ trận không bị ảnh hưởng, lại thêm thần niệm cấp mười một của hắn, cho dù tu sĩ Hóa Chân cũng không nhất định có thể phát giác ra bản thân hắn chứ huống chi thủ vệ bình thường.
Cấm chế cấp bảy đối với người khác mà nói có vẻ rất mạnh, ở trong mắt Địch Cửu thì tựa như trò chơi trẻ con.
- A Cửu, sao đệ cũng bị bắt vào đây?
Trông thấy Địch Cửu tiến vào, nàng kinh hoảng thốt lên.
Địch Cửu cười đáp:
- Tỷ thấy ta giống như người bị bắt vào đây sao?
...
Trong phòng khách ở tòa nhà cao nhất Thiên Cơ đảo, một nam tử trung niên hơi mập đang khom người trước một tu sĩ trẻ tuổi khác, thái độ cực kỳ kính cẩn và khiêm tốn.
Ngón tay thanh niên nọ không ngừng gõ trên bàn, qua một hồi lâu y mới hỏi:
- Ngươi tin chắc cô nàng Địch Địch kia có Thánh Linh Nhãn cùng Thiên linh căn ư?
- Chắc chắn. Tiểu nhân dám cam đoan, vạn năm cũng chưa chắc có thể xuất hiện một thiên tài như vậy. Loại thiên tài này nếu mà bị Chân Vực biết, vậy tuyệt đối sẽ bị tranh giành điên cuồng mất.
Nam tử trung niên dùng ngữ khí khẳng định trả lời.