Chương 286
Sắc mặt Bành Vận khi đứng lên có chút tái nhợt, tổng cộng ba cường giả Hóa Chân của Côn Tông đều bị Địch Cửu giết chết, đầu tiên là Thúc Hạo Lan, hiện tại có thêm Trưởng lão Đàm Khô. Có thể nói bây giờ Côn Tông chỉ còn một mình y là cường giả Hóa Chân mà thôi, tình huống hiện giờ của môn phái so với Ngũ Đại Tông Môn xem như là tràn ngập nguy hiểm.
Nhìn biểu lộ chấn kinh của Thiên Kim Vực Chủ, Bàng Vận đoán chừng ông ta đã không còn ý nghĩ động thủ nữa.
- Địch Cửu, tốt xấu gì thì Đàm Khô cũng là Thái thượng Trưởng lão của một trong Ngũ Đại Tông Môn ở Thế giới Tiểu trung ương, ngươi tùy tiện vây giết y trong Hộ trận Tinh Hà phái chẳng phải là muốn khiêu khích toàn bộ tông môn của nơi này sao?
Quảng Huyền Hưởng bỗng nhiên lấy lại phản ứng, tức giận quát.
Tuy âm thanh lão phẫn nộ là thế nhưng tận sâu trong đáy lòng Quảng Huyền Hưởng lại tràn đầy sợ hãi. Hư Kiếm Tông bây giờ chỉ còn mình lão là tu sĩ Hóa Chân. Nếu hôm nay lão xảy ra vấn đề gì thì môn phái chắc chắn sẽ bị xóa tên ra khỏi Ngũ Đại Tông Môn. Nhìn vào thủ đoạn lôi đình mà Địch Cửu đã sử dụng, lão tin tưởng hắn sẽ không đời nào bỏ qua cho Hư Kiếm Tông. Lão gầm thét như thế chỉ hi vọng Thiên Kim Vực Chủ và Thiên Cơ Các sẽ ra mặt mà thay đổi đại cuộc. Tốt nhất Thiên Kim Vực Chủ nên trực tiếp chém chết Địch Cửu luôn.
- Ha ha, Hư Kiếm Tông nhà ngươi mà đòi nói thay cho tất cả Tông môn tại Thế giới Tiểu trung ương à? Dám diễu võ giương oai trước mặt bản thiếu, lão già kia, chẳng lẽ ngươi bị mù ư?
Sau khi nói hết chữ bị mù, Thiên Sa Đao lập tức hóa thành một đạo thanh mang bổ thẳng tới Quảng Huyền Hưởng khiến trong lòng lão kinh hãi không thôi, lão vốn nghĩ dù Địch Cửu muốn động thủ với mình đi nữa cũng chẳng dám ra tay tại chỗ này. Trước đó Huyễn Minh Tử và Tiển Tắc đều không dám động thủ, dựa vào cái gì mà tên nhãi ranh này dám làm thế trước mặt Thiên Kim Vực Chủ chứ?
Thế nhưng khi Quảng Huyền Hưởng trông thấy Thiên Kim Vực Chủ không có chút ý định hành động gì, thì trong lòng lão lạnh buốt như vừa rớt xuống hầm băng.
Hiện tại không chỉ Thiên Kim Vực Chủ không động thủ mà ngay cả Hải Vương Cung chủ Ngao Hoàng cũng ngồi im bất động.
Trông thấy tình huống không tốt, Quảng Huyền Hưởng bèn vội triệu hồi pháp bảo Lưu Vân Bà của mình ra, đồng thời nghiêm nghị quát:
- Bành Vận, Tông chủ Thúc Hạo Lan của ngươi cũng bị hắn ta giết chết, nếu ngươi không động thủ, chờ thằng ranh con này giết ta xong khẳng định sẽ đến lượt ngươi đấy…
Địch Cửu căn bản không muốn dây dưa thêm với Quảng Huyền Hưởng, Thiên Sa Đao chỉ là thứ dùng để ngụy trang mà thôi, cùng lúc Quảng Huyền Hưởng triệu hồi vũ khí ra thì Địch Cửu liền đạp một cước vào ngay ngực lão.
Quảng Huyền Hưởng là một cường giả Hóa Chân hậu kỳ, vậy mà chẳng thể nào phản kháng nổi dưới một cước ấy. Mặc cho lão có tránh né ra sao đi nữa thì dưới vùng không gian này đều là cú đá của hắn.
- Không gian…
Quảng Huyền Hưởng còn chưa nói xong mấy chữ Không Gian Pháp Tắc thì ngực liền truyền đến một cỗ cự lực khiến lão trực tiếp rơi vào Hộ trận vừa giảo sát Đàm Khô kia.
Da đầu Quảng Huyền Hưởng run lên từng đợt, trong chớp mắt lão vừa tính vùng chạy ra thì từng đợt sát khí giảo sát kinh khủng truyền đến khiến lão cảm nhận được Sát Lục Pháp Tắc bên trong đó.
Vừa mới chuẩn bị triệu hồi pháp bảo, Bành Vận liền dừng lại ngay, Địch Cửu và Quảng Huyền Hưởng động thủ với nhau chỉ trong vài giây mà lão đã bị hắn ta đánh rơi vào Hộ trận tông môn.
Nhất thời không một âm thanh nào vang lên, Bành Vận lại một lần nữa nhìn thấy đạo huyết vụ nổ tung trong khốn trận, thân thể Quảng Huyền Hưởng cứ thế mà bị phá toái, ngay cả chiếc nhẫn cũng không còn.
Toàn cảnh trước mắt khiến da đầu Bành Vận run lên từng đợt. Xem như Địch Cửu mượn Khốn Sát Trận của Tông môn giết chết lão ta đi nữa thì thực lực của hắn vẫn vượt xa khỏi suy đoán của y. Đặc biệt là một cước kia, y có thể thấy được rõ ràng nó chỉ là chiêu thức bình thường thôi, vậy thì vì sao Quảng Huyền Hưởng không thể tránh né chứ?
Đến giờ phút này thì Bành Vận có thể khẳng định, với Hộ trận kia, chắc chắn sẽ không có bất kỳ người nào dám công kích Tinh Hà phái nữa, dù là Thiên Kim Vực Chủ cũng không thể.
Trông thấy Địch Cửu chỉ dùng một cước phổ thông đến không thể phổ thông hơn đã đá tu sĩ Hóa Chân tầng 7 như Quảng Huyền Hưởng vào Hộ trận thì khóe mắt Thiên Kim Vực Chủ run lên từng đợt.
Nhìn qua thì một cước này rất bình thường, nhưng thật chất nó là một loại thần thông cực kỳ lợi hại. Tu sĩ tại Tu chân giới rất ít người biết đến thần thông. Không nói chi ai, chính Thiên Kim Vực Chủ như y cũng chỉ biết vẻn vẹn một loại mà thôi. Một cước ẩn chứa thần thông mới rồi của Địch Cửu, tuy y chỉ là một người đứng ngoài xem nhưng nhất thời cũng không nhìn ra được. Có lẽ chỉ tại thời điểm bản thân phải đối mặt với nó, y mới có thể cảm nhận rõ ràng.
Nhìn từ bên ngoài vào, Địch Cửu chỉ mượn nhờ Hộ trận của Tinh Hà phái để xử lý Quảng Huyền Hưởng, nhưng trong lòng Thiên Kim Vực Chủ lại phi thường rõ ràng, thực lực chân chính của Địch Cửu sẽ không yếu hơn mình là bao.
Nghĩ tới thời điểm trên Quảng trường Tiểu Thế Giới Tinh lúc trước, Địch Cửu chỉ là một con kiến hôi, đảo mắt một cái, hắn đã trưởng thành đến mức ngay cả y cũng phải kiêng kỵ.
Lúc này trong lòng Thiên Kim Vực Chủ cực kỳ hối hận, khi ấy y còn tính điều tra Địch Cửu một phen, không nghĩ tới mới bỏ qua một đoạn thời gian, y đã chẳng còn đủ tư cách điều tra hắn nữa rồi.
Nếu nói tu sĩ nào tiến bộ nhanh nhất thì trong mắt Thiên Kim Vực Chủ chắc chắn là Địch Cửu. Chỉ sợ cơ duyên của Địch Cửu tại Tiểu Thế Giới Tinh không chỉ là 100 đầu cực phẩm linh mạch kia...
Lúc này đây, Huyễn Minh Tử kích động vô cùng. Thực lực Địch Cửu vượt xa so với dự đoán của ông, với loại thực lực này, đừng nói là ba vị trí đầu, xem như hạng nhất cũng có thể nắm chắc trong lòng bàn tay.
Cách đó không xa, Thường Tiêu cảm giác được khóe miệng của mình hơi có chút khô chát, ông tới đây là để giáo huấn Địch Cửu, thế nhưng sau khi nhìn thấy Địch Cửu ra tay kết liễu Quảng Huyền Hưởng, trong lòng Thường Tiêu liền biết dù không có Hộ trận Tinh Hà phái giúp đỡ, ắt hẳn Địch Cửu cũng sẽ không sợ mình.
- Chúc mừng Địch Tông chủ tu vi đại thành, chúc mừng Tinh Hà tông khai tông tại Thế giới Tiểu trung ương. Đây là một chút lễ vật nhỏ từ Thiên Cơ Các của chúng ta, hi vọng hai Tông môn sẽ đồng tâm hiệp lực, giữ gìn tốt trật tự Thế giới Tiểu trung ương.
Thường Tiêu trước hết liền ôm quyền chúc mừng, ngay cả lễ vật cũng đã kịp thời lấy ra.
Địch Cửu sớm đã trở thành một sự tồn tại song song với ông, thậm chí kiến thức về Trận đạo còn bỏ xa ông nữa, ông muốn lấy lại Thế giới Chân Linh chỉ sợ đã không còn là việc dễ dàng.
Trong lòng Địch Cửu âm thầm cảm thán, Thường Tiêu này nhìn qua thì thô hào ngay thẳng, kỳ thật đây là một tên nham hiểm. Chẳng những nham hiểm mà còn biết cách ẩn nhẫn nữa, hết thảy đều lấy lợi ích bản thân ra làm chủ. Lúc đầu Thường Tiêu hẳn là muốn tìm hắn tính sổ, thế nhưng đảo mắt một cái đã biến thành tặng lễ rồi kìa.
Thiên Kim Vực Chủ cũng bật cười sảng khoái rồi nói:
- Không sai, rất nhanh thôi Địch Cửu sẽ có thể trở thành người cùng ngồi chung bàn với ta rồi, thật đáng chúc mừng. Tinh Hà phái khai tông tại Thế giới Tiểu trung ương là một sự kiện đáng mừng, ta tin tưởng dưới sự dẫn dắt của Địch đạo hữu, Tông môn sẽ sớm trở thành Cửu tinh Tông môn tiếp theo đấy. Thiên Kim Vực Chủ ta cũng muốn tặng Tinh Hà phái một lễ vật nho nhỏ để bày tỏ kính ý.
Vừa nói chuyện Thiên Kim Vực Chủ vừa lấy ra một cái hộp ngọc. Y biết linh mạch thì đối phương có nhiều rồi nên chẳng tặng làm chi.
Địch Cửu và y tạm thời chẳng có xung đột gì về lợi ích hết, nếu Thiên Kim Vực Chủ muốn cướp linh mạch, vậy đừng trách hắn không khách khí. Còn nếu y muốn lấy lòng, Địch Cửu cũng không cự tuyệt. Dùng cách chém giết để Tinh Hà phái đặt chân tại Thế giới Tiểu trung ương là biện pháp rách nát nhất.
- Mặc dù ta và Địch Tông chủ không phải lần đầu gặp mặt nhau nhưng Ngao Hoàng ta lại rất khâm phục tài chất của người. Lần này ta tới đây, một mực mặt dày mày dạn không đi là muốn gặp lại Địch Tông chủ một lát. Đồng thời cũng chuyển tới người lời nói hữu nghị chân thành từ Hải Vương Cung. Khụ khụ, xin người nhận lấy chút lễ mọn này nhé.
Trong thời gian ngắn nhất Ngao Hoàng đã đưa ra một lựa chọn vô cùng chính xác.
Thiên Kim Vực Chủ là sự tồn tại bậc nào cũng đã bắt đầu kết giao với Địch Cửu, Hải Vương Cung thì tính là gì.
- Đa tạ mọi người, Tinh Hà tông của ta sau một tháng sẽ tổ chức đại điển khai tông, hoan nghênh các vị tới đây tham gia.
Đối với lễ vật, dù là ai tặng Địch Cửu cũng không hề cự tuyệt.
.
- Dễ thôi, dễ thôi, Địch đạo hữu bận rộn nên ta cũng chẳng muốn quấy rầy làm gì, hẹn gặp lại vào một tháng sau.
Thiên Kim Vực Chủ không chút nào do dự đồng ý lời mời từ Địch Cửu, sau đó mới nói lời cáo từ.
Theo sau đó, Thường Tiêu và Ngao Hoàng cũng làm theo, nhao nhao biểu thị thành ý rằng một tháng sau nhất định sẽ họp mặt.
Vốn Ngao Hoàng nằm trong danh sách cần phải tiêu diệt của Địch Cửu, tuy nhiên trường hợp hôm nay hiển nhiên không thích hợp để xử lý lão. Tốt nhất nên tìm một cơ hội phù hợp, giống như lúc hắn xử lý Khúc Hạo Lan vậy.
Sắc mặt Bành Vận lúc này tái nhợt, đứng im tại chỗ, tu sĩ Hóa Chân đi theo y có bốn người mà giờ chỉ còn hai. Về sau, Thiên Kim Vực Chủ và Thiên Cơ Các Chủ Thường Tiêu thật giống như chỉ đến chúc mừng Tinh Hà phái khai tông và tặng lễ mà thôi, xong xuôi liền nối đuôi nhau rời khỏi.
Hiện tại ở đây chỉ còn mình y, rõ ràng là đi không nổi rồi.
- Địch Tông chủ, Bành Vận ta…
Y còn chưa nói hết câu thì một đao của Địch Cửu đã nhanh chóng bổ tới, hắn không tính sẽ để Bành Vận còn sống mà ra khỏi đây.
Bành Vận điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, y biết mình nhất định phải đào tẩu trước, chỉ là chưa kịp làm gì thì một cước kia của Địch Cửu đã đạp tới.
Trông thấy thế, y rốt cuộc cũng hiểu rõ vì cái gì mà khi nãy Quảng Huyền Hưởng không tránh ra, đây chính là thần thông Không Gian Pháp Tắc a…
Bành Vận hoàn toàn không cầu xin tha thứ, trong lòng chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng mà thôi. Thế mà Côn Tông lại chọc tới một cường giả như thế này, không diệt môn mới là lạ.
“Bành!”
Một cước kia của Địch Cửu lại một lần nữa đá Bành Vận vào trong Khốn Sát Trận của Tông môn, Huyễn Minh Tử bấy giờ đã minh bạch một việc, đó chính là thực lực Địch Cửu đã hoàn toàn vượt qua ông.
- Địch Cửu, không nghĩ tới ngươi cường đại như thế, quả nhiên ta không nhìn nhầm người.
Tiển Tắc đứng ở bên kích động nói, y biết phán đoán của mình không sai, danh ngạch tiến vào Tiên giới của Địch Cửu là chuyện đã định.
Đồng thời, Huyễn Minh Tử cũng xoa xoa tay, bảo:
- Trước đó tuy ta coi trọng ngươi nhưng thật sự chưa bao giờ nghĩ đến ngươi có được thành tựu như thế này. Bất quá Địch Cửu à, ngươi nhất định phải cẩn thận Thường Tiêu, ta và người nọ đều là Các chủ Thiên Cơ Các nhưng tâm cơ ông ấy là thành phủ chi tâm a…
Nói đến đây, Huyễn Minh Tử mới lắc lắc đầu.
- Đây thật sự là một người rất đáng sợ.
Địch Cửu bật cười:
- Tiền bối không cần lo lắng, ta và ông ấy chắc chắn sẽ không thể trở thành bằng hữu dù là hiện tại hay tương lai. Không cần biết nguyên nhân là gì, nếu Thường Tiêu dám chọc giận ta vậy cứ đao kiếm gặp nhau thôi. Một tháng sau Tông môn sẽ cử hành Đại điển khai tông, thừa dịp đó ta sẽ ra ngoài làm ít chuyện. Việc này liền làm phiền hai vị tiền bối rồi.
Huyễn Minh Tử hiểu rõ vì sao Địch Cửu phải đi, ông ta thoải mái nhận việc.
- Yên tâm đi, ngươi nhớ cẩn thận là được.
Ông ta biết việc Địch Cửu muốn tiêu diệt Hư Kiếm Tông và Côn Tông là không đúng, hậu quả gây ra có thể sẽ càng lớn hơn. Bất quá là một tu sĩ, Huyễn Minh Tử tất nhiên sẽ tán thành. Đối diện với sự việc này sẽ giúp tâm tính Địch Cửu cao hơn một bậc.
Ở giữa Địch Cửu và Tinh Hà phái, tất nhiên Huyễn Minh Tử sẽ lựa chọn Địch Cửu. Chỉ cần có ích cho con đường trưởng thành của hắn, ông sẽ không phản đối.