Chương 289
Yến Huyết Di và Thẩm Phong đều đồng loạt ôm quyền cảm tạ Địch Cửu rồi ngồi tại chỗ chữa thương.
Địch Cửu đi tới chỗ đặt sáu món đồ ở kệ bên trái, bây giờ thần niệm của hắn đã là cấp 11 rồi, chỉ với thời gian nửa nén hương hắn đã phá vỡ được cấm chế của món đồ đầu tiên. Trong cấm chế là một kiện pháp bảo có hình dạng khăn tay. Địch Cửu quét thần niệm qua một chút liền biết đây là cực phẩm siêu việt Linh khí, rất có thể là Tiên khí nữa kìa. Thứ này hắn không dùng được thì có thể đưa cho Địch Địch dùng.
Lại thêm nửa nén hương thì cấm chế thứ 2 đã được mở ra, bên trong có một hòn đá màu xanh cực nóng, Địch Cửu cảm nhận được pháp tắc trên hòn đá đó dường như không thuộc về Tu chân giới, hắn hoài nghi đây là một loại vật liệu đến từ Tiên giới. Thôi, trước cứ đem thứ này bỏ vào Thế giới Chân Linh đã rồi tính.
Cấm chế thứ 3 thì phức tạp hơn, Địch Cửu phải mất 1 nén nhang mới phá vỡ được, bên trong là hai viên phù lục lưu chuyển đạo vận được đặt ngay ngắn.
Trong lòng Địch Cửu đại hỉ, hắn tiện tay lấy ra hai hộp ngọc rồi đặt lần lượt phù lục bảo vào. Hai tấm phù lục nọ không phải thứ gì khác mà chính là Liệt Giới Phù, thứ hắn đang vô cùng cần.
Bình thường Liệt Giới Phù một khi xuất hiện đều có đôi có cặp nên một lần có ngay hai lá cũng không có gì lạ hết.
- Hồng Anh Thiếu Gia, đa tạ ân cứu mạng của ngươi. Lúc trước ngươi là Nguyên Hồn, ta là Hóa Chân, nhưng hiện giờ tu vi Hồng Anh Thiếu Gia hẳn sẽ không yếu hơn ta đâu nhỉ? Ta thì vẫn như cũ mà thôi. Ai, thế giới của những thiên tài, ta thật sự không cách nào hiểu được.
Yến Huyết Di là người đầu tiên đứng lên, mặc dù thương thế y vẫn chưa khôi phục triệt để nhưng cử động chầm chậm thì vẫn được.
Trên thực tế, Yến Huyết Di cũng tính là một thiên tài, tuy nhiên giữa thiên tài với thiên tài thì vẫn có khoảng cách. Có lẽ y là thiên tài trong Tu chân giới, nhưng loại người như Địch Cửu chỉ sợ phải gọi là thiên tài trong toàn vũ trụ rồi.
- Yến Tông chủ, thật ra ta có một việc muốn hỏi thăm ngươi. Ngươi là Tông chủ của một trong Ngũ Đại Tông Môn, vì sao trước mắt bao nhiêu người lại muốn kiểm tra toàn thân một nữ tử vậy? Chỉ vì Ngũ Lục Đạo Bàn thôi ư?
Lười nhác quanh co với Yến Huyết Di, Địch Cửu dứt khoát thẳng thắn hỏi thăm.
Nghe thế, Yến Huyết Di chợt sững người, vài giây sau y mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, y thở dài một hơi rồi đáp:
- Việc này hẳn là ngươi nghe lại từ miệng người khác đúng không? Mặc dù Yến Huyết Di ta cũng tham lam bảo vật, thậm chí sẽ không chút do dự mà làm vài chuyện như giết người đoạt bảo. Nhưng còn chưa tới mức sẽ dùng thần niệm làm trò đấy đâu. Ta biết người nói ra chính là Địch Phi Tuyết, thời điểm khi nàng ta được đưa tới trước mặt Ngũ Đại Tông Chủ, vốn Thúc Hạo Lan muốn trực tiếp dùng thần niệm kiểm tra nàng luôn nhưng ta đã ra tay ngăn cản và đề nghị để Tông chủ của Lung Nguyệt Tuyết Sơn Thẩm Phong đơn độc tra xét.
Nhưng Thẩm Phong lại cự tuyệt thẳng thừng và dứt khoát rời đi, thậm chí còn tuyên bố bản thân từ bỏ Ngũ Lục Đạo Bàn. Sau đó, Thúc Hạo Lan lại đề nghị bốn người chúng ta cùng nhau dùng thần niệm tra toàn thân Địch Phi Tuyết. Tuy Yến Huyết Di ta không phải hạng người tốt lành gì nhưng cũng khinh thường làm loại chuyện ấy, vậy nên ta cũng nối gót Thẩm Phong từ bỏ. Chính vì chuyện này mà thời điểm Thành Cơ rủ ta tìm kiếm cấm địa Mạc Giang ta bèn lập tức nghĩ đến Thẩm Phong. Thế nên cả ba người bọn ta mới cùng nhau đi vào đây và bị vây lại, nếu không phải Hồng Anh Thiếu Gia tới, sớm muộn gì chúng ta cũng vẫn lạc rồi.
- Những gì Yến Tông chủ nói đều là sự thật, ta thật sự khinh thường làm như thế với một hậu bối, dù đó là nữ tử đi nữa ta cũng không muốn.
Âm thanh Thẩm Phong vang lên, nàng đã ổn định thương thế xong xuôi. Tuy thọ nguyên đại giảm nhưng giữ được tính mạng đã là phước lớn rồi.
- Thì ra là thế.
Địch Cửu ôm quyền hướng về phía Yến Huyết Di, trong lòng hắn đối với ả Địch Phi Tuyết muốn lợi dụng mình kia càng thêm khó chịu. Dù là nữ nhân đồng tông với hắn đi nữa, Địch Cửu cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ả ta hết.
- Đa tạ ân tình của Hồng Anh Thiếu Gia, không biết ngài tới đây là để tìm kiếm vật gì?
Thành Cơ đình chỉ chữa thương.
Địch Cửu bèn hỏi ngược lại:
- Thành Tông chủ, căn cứ vào tình huống ta biết được trước khi tiến vào đây thì nơi này cực kỳ hung hiểm, ba vị làm thế nào có thể vượt qua Vẫn Mệnh Quan kia vậy?
Sự đáng sợ của Vẫn Mệnh Quan Địch Cửu đã được chứng kiến, thứ đồ vật nọ có thể nhẹ nhàng ăn mòn thọ nguyên và sinh cơ từ tu sĩ. Nếu không phải hắn có Thất Sắc Bàn Đào thì kết quả chắc cũng chẳng tốt hơn ba người trước mặt là bao.
Xem như có thành công xông qua Vẫn Mệnh Quan thì cuối cùng chỉ sợ vẫn chịu chết dưới hai cái đinh quan tài kia thôi. Việc xông qua Vẫn Mệnh Quan khiến thần niệm và chân nguyên bị tiêu hao đến cực hạn. Khi ấy mà tránh thoát được sự tấn công từ hai cây đinh cường đại kia mới là quái sự.
Nghe Địch Cửu hỏi, Thành Cơ khó tránh khỏi thở dài một phen.
- Bởi vì ta đạt được một viên Tích Huyết Ngọc Bài của Thượng Nhân Vẫn Mệnh, thứ này cần có ba tu sĩ Hóa Chân liên thủ mới đủ khả năng mở ra Vẫn Mệnh Quan. Cho nên ta mới mời hai vị Tông chủ cùng đi, chúng ta mở nắp cái quan tài bằng Ngọc Bài kia đấy. Tuy nhiên, cả ba người chúng ta đã đánh giá thấp trình độ ăn mòn của nơi này. Chính ta vừa mới đi ra liền kiệt sức dẫn đến việc không cách nào né tránh đại đinh kia và bị nó đính lại ở đây.
Địch Cửu gật đầu, lời giải thích của Thành Cơ có thể tin tưởng được. Dù sao hắn cũng đã lấy được Liệt Giới Phù, xem như chuyến đi này không tệ.
- Hồng Anh Thiếu Gia, ta là do ngài cứu, đồ vật trong này ta không có mặt mũi nào lấy cả, ngài cứ đem toàn bộ đi đi.
Thành Cơ chân thành đề nghị. Hồng Anh Thiếu Gia có thể bình yên vô sự tới nơi đây, hơn nữa còn có thể ra tay cứu bọn họ là đủ hiểu thực lực của hắn như thế nào rồi.
Yến Huyết Di và Thẩm Phong cũng vội vàng ôm quyền, bảo:
- Chúng ta cũng không có mặt mũi lấy mấy thứ kia đâu.
Địch Cửu bật cười.
- Địch Cửu này không phải dạng người ăn một mình, đồ của ta, ta đã lấy, còn lại các vị mỗi người lấy một phần đi, ta ngồi đây chờ.
Sau khi Địch Cửu lấy đi 2 thứ thì còn lại 8 món, nghe thấy Địch Cửu từ bỏ, vô luận là Thành Cơ hay Yến Huyết Di, thậm chí là Thẩm Phong đều mừng rỡ không thôi. Sở dĩ Địch Cửu có thể đi vào Vẫn Mệnh Quan đều có một phần công sức của ba người họ. Cả ba trông thấy Hồng Anh Thiếu Gia không hề nói cho có thì rối rít cảm tạ rồi tự mình tiến hành phá giải cấm chế.
Không phải họ không muốn khách khí mà thật sự là tu vi ba người đều đã tới bình cảnh, đồ vật trong đây rất có thể sẽ giúp họ tiến thêm một bước lớn. Lúc này mà còn khách khí là tự làm khó dễ chính mình mà thôi.
Sau khi cả đám Yến Huyết Di phá giải cấm chế xong bọn họ mới biết Địch Cửu mạnh mẽ đến mức nào. Ba người đều phải mất mấy ngày mới làm được, thế mà Địch Cửu lại làm xong khi chưa đầy 2 nén nhang.
Loại chuyện như phá giải cấm chế này Địch Cửu hoàn toàn không ra tay giúp đỡ, nửa tháng sau, cả ba đều đã hoàn thành xong. Trong đó Yến Huyết Di và Thành Cơ thu được ba món, Thẩm Phong thì hai.
- Thành Tông chủ, chúng ta ra khỏi cấm địa từ đâu thì ổn?
Đối với Vẫn Mệnh Quan đen ngòm kia, trong lòng Địch Cửu vẫn có chút kiêng kỵ.
- Không cần thiết, Tích Huyết Ngọc Bài có thể kích phát truyền tống trận từ trong đây.
Khi Thành Cơ nói chuyện thì đám người đã đi tới bên phải hoàn ngọc hậu phương của mộ thất.
Lúc bấy giờ, Địch Cửu mới phát hiện nơi đây có một ít trận văn nhàn nhạt. Trước đó vì vội vã đi tìm Liệt Giới Phù mà trong nhất thời hắn không phát hiện ra.
Cả ba vị Tông chủ đều đứng ngay tại trận văn và tiến hành kích phát Tích Huyết Ngọc Bài trong tay…
Vốn là một Vương Sư cấp 9 đã từng đụng phải pháp trận cấp 10, vậy mà khi đứng trong trận văn này, Địch Cửu lại cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía. Nghĩa tới cảm giác hồi hộp mà hắn có trước đó trong Vẫn Mệnh Quan, Địch Cửu không có nửa điểm do dự trực tiếp bước ra ngoài, đồng thời ném Ly Địa Diễm Quang Kỳ ra.
Bởi vì hắn cảm thấy thật sự khó hiểu, thời điểm đi qua Vẫn Mệnh Quan hắn đã ăn Thất Sắc Bàn Đào khiến sinh cơ chẳng những không bị ăn mòn mà ngược lại càng thêm thịnh vượng. Kết quả trong nháy mắt hắn xông ra thì mém chút nữa là bị sinh cơ ăn mòn kia giữ lại trong quan tài. Rất có thể sinh cơ và Truyền tống trận này có liên hệ gì đó với nhau.
Quả nhiên ngay khi Truyền tống trận được khởi động, một đoàn sương mù màu đen mang theo khí tức tử vong quấn lấy cả bọn, sau đó trực tiếp muốn cuốn người đưa về Vẫn Mệnh Quan.
“Khặc… khặc…”
Một trận âm thanh thê lương truyền ra từ bên trong quan tài, tựa hồ là từ Truyền tống trận mà ra.
Sắc mặt ba vị Tông chủ đại biến. Với thân phận Tông môn chi chủ, đồng thời là cường giả Hóa Chân, há bọn họ có thể không nhận ra Ngọc Bài này đã bị ám toán ư?
Tuy nhiên, hành động kịp thời của Địch Cửu trong chớp mắt kia đã đem đạo tắc truyền tống đánh gãy.
Vốn dĩ Địch Cửu đã chạm tới một tia Không Gian Pháp Tắc, mà truyền tống trận này lại gần trong gang tấc mà thôi, trong nháy mắt Ly Địa Diễm Quang Kỳ phát huy tác dụng thì hắn đã bước ra khỏi đó.
Trận pháp bị hắn đánh gãy khiến bọn Yến Huyết Di nửa đường ngã xuống, rơi tại cửa ra vào của Vẫn Mệnh Quan, chỉ thiếu chút nữa là lọt vào trong luôn rồi.
Tuy nhiên ba người đều cấp tốc phản ứng, trước tiên cách nơi hắc ám kia xa ra rồi tiến tới bên người Địch Cửu.
Còn Địch Cửu, hắn đã sớm thu hồi Ly Địa Diễm Quang Kỳ lại, hiện giờ hắn đang nheo mắt nhìn chằm chằm vào nơi xém chút vừa nuốt chửng mình.
- Hồng Anh Thiếu Gia, ngươi lại cứu mạng chúng ta một lần nữa.
Người đầu tiên nói lời cảm tạ với Địch Cửu chính là Yến Huyết Di.
Thấy thế, Thành Cơ và Thẩm Phong cũng nối gót đi tới, sắc mặt hai người đều tái nhợt.
- Thành Tông chủ, nếu ngươi đạt được Tích Huyết Ngọc Bài này thì hẳn phải biết một chút gì đó về Vẫn Mệnh Thượng Nhân chứ. Đó là ai vậy?
Địch Cửu đột ngột hỏi một câu.
-