Thế Giới Thứ Chín

Chương 292

Chương 292


Địch Cửu chỉ xuất quan khi bị Huyễn Minh Tử kêu ra ngoài. Dựa theo suy nghĩ ban đầu của hắn thì khi ấy hắn đang là Hóa Chân tầng 4 đỉnh phong, có lẽ chỉ cần bế quan hai ba năm thì việc tiến lên Hóa Chân tầng 6 hẳn là nước chảy thành sông mà thôi. Cho nên trước khi bế quan Địch Cửu vô cùng thoải mái, đầu tiên hắn bỏ ra hai ba tháng luyện đan để tiến vào cấp bậc Đan Vương cửu phẩm. Đồng thời cũng luyện chế Băng La Đan thành 12 viên Chân La Đan.
Tiến hành luyện đan là do bản thân Địch Cửu muốn có thời gian yên tĩnh sau khi bước vào Hóa Chân tầng 4 đỉnh phong trong Ngũ Lục Đạo Tháp. Hơn nữa, chủ yếu là do hắn muốn trước khi đi tới Chân Vực có thể đưa Chân La Đan cho Cảnh Kích.
Đan dược thì đã luyện chế thành công, đáng tiếc là ba năm trôi qua, thời điểm khi Huyễn Minh Tử gọi hắn xuất quan thì tu vi của hắn cũng mới chỉ đạt đến Hóa Chân tầng năm mà thôi.
Sau khi đột phá Hóa Chân cảnh, mỗi bước đột phá của hắn đều là trùng điệp khó khăn.
- Huyễn tiền bối, người đã thành công tiến vào Vực Cảnh rồi ư?
Địch Cửu quan sát một chút liền biết ông đã bước vào Vực Cảnh. Không chỉ vậy, so với trước kia Huyễn Minh Tử còn trẻ hơn rất nhiều. Mặc dù Thất Sắc Bàn Đào không giúp Huyễn Minh Tử cải lão hoàn đồng nhưng sinh cơ ông rõ ràng thịnh vượng hơn hẳn, khí tức cũng rắn chắc không ít, đây tuyệt đối là chuyện tốt mà.
- Ha ha, quả nhiên ngươi đủ khả năng thấy được tu vi của ta, vậy mà ta còn tưởng ngươi nhìn không ra cơ đấy.
Huyễn Minh Tử vui vẻ nói.
Thấy thế Địch Cửu mới nhếch miệng, trong lòng tự nhủ: “Thiên Kim Vực Chủ ở trước mặt ta cũng không chỗ che thân, ông mới là Vực Cảnh tầng 1 mà nghĩ ta không nhìn ra thì đúng là có chút tự tin rồi.”
- Hiện giờ tu vi của ngươi như thế nào nhỉ?
Không nhìn ra được thực lực của Địch Cửu, Huyễn Minh Tử bèn thẳng thắn hỏi.
Địch Cửu lắc đầu:
- Tiến bộ không lớn lắm.
Đối với những tu sĩ bình thường khác mà nói, chỉ dùng ba năm đã từ Hóa Chân tầng bốn đỉnh phong tăng lên tầng năm đỉnh phong thì xem như là đại tiến bộ rồi. Nhưng Địch Cửu thì khác, tiến bộ này đối với hắn tựa hồ hơi nhỏ.
- Hơi chậm chút cũng không sao, thọ nguyên đã đầy đủ, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là ổn, xem như lần này không đi Tiên giới được thì vẫn còn cơ hội khác mà.
Huyễn Minh Tử an ủi Địch Cửu.
- Ừm…
Thần niệm của Địch Cửu lơ đãng quét một vòng, ngay sau đó liền nhíu mày hỏi:
- Vì sao Địch Địch không bế quan tại Tinh Hà phong thế?
- Tư chất Địch Địch sợ là còn mạnh hơn so với ngươi nữa, nàng mới bao nhiêu tuổi mà đã là Tích Hải cảnh rồi. Cho nên ta đề nghị nàng ấy không nên tiếp tục bế quan mà cần phải ra ngoài thí luyện trước. Lúc này Cảnh Kích đã bước vào Kiếp Sinh tầng bảy, y bồi Địch Địch cùng nhau đi rồi.
Địch Cửu thầm nghĩ, đừng bảo Cảnh Kích hiện giờ đã là Kiếp Sinh tầng 7, chỉ với tu vi Tích Hải cảnh tầng 1 của Địch Địch cũng đã đủ đặt chân trên Thế giới Tiểu trung ương này. Huyễn Minh Tử nói không sai, chỉ bế quan mà không chịu kinh lịch thế giới bên ngoài một chút cũng không phải chuyện gì tốt.
- Mà tiền bối gọi ta xuất quan vì Chân Vực Thiên tài chiến sắp bắt đầu à?
Địch Cửu biết, đối với Huyễn Minh Tử mà nói, đây là một trận chiến vô cùng trọng yếu.
- Đúng vậy, nếu lần này ngươi có thể giành được hạng 3 sẽ là một chuyện vô cùng tốt đối với Tinh Hà Tông chúng ta.
Địch Cửu nghe vậy cũng chẳng buồn đính chính. Mặc dù hắn đã xử lý cường giả Hóa Chân của Côn tông và Hư Kiếm tông thì theo Huyễn Minh Tử, đoán chừng thứ hắn mạnh nhất chính là trận đạo mà thôi. Lúc trước Địch Cửu có thể xử lý mấy tên Hóa Chân kia cũng là nhờ vào trận pháp.
Loại chuyện này không cần phải giải thích nhiều làm gì, cứ dùng hành động chứng minh là được.
- Huyễn tiền bối này, trong khoảng thời gian ta bế quan, Thế giới Tiểu trung ương có chuyện gì phát sinh không?
Địch Cửu đổi chủ đề.
- Đúng là có vài việc ngươi cần phải biết đấy, ví như trước đây không lâu, người leo lên tới tầng 108 cao nhất trong đợt Ngũ Lục Đạo Tháp mở ra chính là Địch Phi Tuyết.
Địch Cửu cũng không quá bất ngờ trước tin tức ấy. Ả ta có được đạo tắc của tháp, nếu không thể đăng đỉnh mới là quái sự.
- Hử? Ngươi không cảm thấy ngạc nhiên ư?
Trông thấy biểu hiện bình tĩnh của Địch Cửu, Huyễn Minh Tử tò mò hỏi lại.
Địch Cửu tủm tỉm cười.
- Ta chỉ quan tâm Ngũ Lục Đạo Tháp còn hay không thôi.
Huyễn Minh Tử có chút khó hiểu nhìn Địch Cửu.
- Ngũ Lục Đạo Tháp đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, làm sao lại biến mất được chứ?
- Vậy thì ta an tâm rồi.
Xem ra sau khi Ngũ Lục Ấn bị hắn lấy đi, Địch Phi Tuyết đã mất quyền luyện hóa tòa tháp nọ rồi.
Huyễn Minh Tử cũng không quá để ý, ông chỉ nghĩ Địch Cửu đang nói đùa mà thôi, sau đó bèn tiếp tục kể:
- Tuy nhiên, có một chuyện khá là kỳ lạ. Tông chủ Hải Vương cung Ngao Hoàng đã bị sát hại tại Bái Dạ Hồ. Trước khi chết, y có truyền về một chữ, đó là chữ “Địch”, hiện tại rất nhiều người hoài nghi Ngao Hoàng là do ngươi giết đấy.
Chuyện này chỉ có Huyễn Minh Tử là biết rõ ràng Địch Cửu vô tội, hắn không có bất kỳ quan hệ gì tới vụ ám sát ấy hết. Bởi vì thời điểm Địch Cửu bế quan, ông vẫn luôn một mực trông coi bên ngoài. Không có khả năng hắn âm thầm đi ra giết người mà ông không biết. Hoặc có thể nói Địch Cửu không có bản lĩnh làm như vậy, mà xem như có đi nữa thì hắn cũng chẳng thèm làm.
Địch Cửu không khỏi sầm mặt, bởi vì hắn biết Ngao Hoàng là do ai giết, chắc chắn là Địch Phi Tuyết. Nữ nhân ấy có bản lĩnh giết người mà lại không muốn chịu trách nhiệm, dám đẩy tiếng xấu lên đầu hắn ư, quả là một ả tiện tỳ.
Đến giờ phút này, Địch Cửu đã triệt để hiểu rõ nguyên nhân vì sao ả và phụ thân Địch Thải Thương của ả có thái độ bi phẫn khi tìm hắn rồi. Không phải vì nhìn thấy tiềm lực không gì sánh bằng của hắn, tương lai có thể nhờ mình giết Ngũ Đại Tông Chủ báo thù, mà là nhìn trúng Huyễn Minh Tử đứng sau lưng hắn đây này, cái đôi cẩu phụ tử đó hi vọng có thể thông qua hắn mà cầu xin Huyễn Minh Tử ra tay trợ giúp.
Đặc biệt là cái ả kia, sự tính toán và khả năng nắm giữ lòng người của ả đã tới trình độ cực hạn. Mặc dù việc hắn giết Thúc Hạo Lan là để bảo mệnh, còn hạ sát Tiêu Vô là vì báo thù thay cho Lương Cốc Tình, nhưng không thể không thừa nhận lời nói của Địch Phi Tuyết cũng làm ảnh hưởng không nhỏ tới hắn, bằng không Địch Cửu sẽ không nảy lòng muốn giết Ngao Hoàng, càng không hỏi thăm Yến Huyết Di về chuyện của ả ta.
Cũng may nhờ vậy mà hắn mới biết Địch Phi Tuyết đã nói dối. Cấp bậc diễn xuất của đôi phụ tử nhà nọ quả thật có thể sánh ngang với trình Ảnh Đế được rồi.
- Tu vi Địch Phi Tuyết có phải là Hóa Chân không?
Địch Cửu đột ngột hỏi.
Huyễn Minh Tử không khỏi kinh ngạc nhìn hắn.
- Làm sao ngươi biết nàng là tu sĩ Hóa Chân?
Địch Cửu lại tiếp tục hỏi:
- Còn bao lâu nữa là tới Chân Vực Thiên tài chiến vậy Huyễn tiền bối?
- Ngươi muốn tới Chân Vực liền luôn hả? Ta kêu ngươi đi ra ngoài là vì chuyện danh ngạch đấy, vốn dĩ ta là Các chủ Thiên Cơ Các, một trong hai cái danh ngạch trong đó là của ta. Thế nhưng lần trước ta tới đó tìm Thường Tiêu thì lão lại không có trên đảo. Gần đây nhất ta lại tới tìm nhưng Thường Tiêu vẫn chưa về. Nếu ta đoán không lầm thì lão ta không muốn đưa danh ngạch cho ta.
Nghe xong, Địch Cửu thầm nghĩ, cũng may chính hắn đã dự kiến trước nên mới giành lấy một ngọc bài tư cách trong Đấu Giá Hội. Nếu cứ trông chờ vào Huyễn Minh Tử thì chắc nghỉ ăn cơm luôn mất.
- Không sao, việc danh ngạch ta tự có biện pháp, người không cần phải lo đâu. Còn bây giờ chắc ta phải đi một chuyến tới Hải Vương cung rồi.
Địch Cửu đáp.
Ban đầu, Địch Cửu tính sẽ để Cảnh Kích đi thử vận may với hắn. Nhưng sau khi nghe Huyễn Minh Tử nói xong, hắn liền biết muốn y giành được ba hạng đầu là việc vô cùng khó khăn. Nếu đã thế thì cứ dứt khoát để y ở đây cho rồi. Cảnh Kích không đi thì một cái ngọc bài hắn đang sở hữu xem như vừa đủ dùng.
Huyễn Minh Tử khó hiểu nhìn Địch Cửu.
- Ngươi muốn đi tới Hải Vương cung để làm gì? Hung thủ giết chết Ngao Hoàng lại không phải là ngươi, chuyện này cũng chẳng dính dáng gì tới ngươi cả. Còn việc Hải Vương cung tìm tới ngươi tính sổ, ngươi không cần lo lắng, đã có ta ở đây rồi.
Địch Cửu nhanh chóng trấn an ông:
- Mặc dù ta vô tội nhưng không có nghĩa là ta tự nguyện cõng cái tiếng xấu này trên lưng. Tới đó là vì ta muốn nói bọn hắn nghe một chuyện, Tông chủ của họ không phải ta giết, người giết Ngao Hoàng là Địch Phi Tuyết hay có thể nói là hai cha con ả kia kìa.
- Ngươi nói cái gì?
Trong lòng Huyễn Minh Tử cực kỳ chấn động. Hung thủ giết chết Tông chủ Ngao Hoàng của Hải Vương cung là Địch Phi Tuyết ư? Chuyện này quá bất hợp lý rồi.
….
Hải Vương cung là một trong Ngũ Đại Tông Môn. Vào lúc Thiên Cơ các nội loạn và sau khi cường giả Hóa Chân của Hư Kiếm tông và Côn tông bị Địch Cửu giết chết thì địa vị của môn phái này tăng lên không ít.
Lại thêm tin đồn Tông chủ Ngao Hoàng của họ có quan hệ không tệ với Tông chủ Tinh Hà Tông, thậm chí còn tự mình đưa lễ vật tới chúc mừng Địch Cửu khai tông nữa. Cho nên càng nhiều người nghĩ trong tương lai, Hải Vương cung sẽ phát triển tốt hơn Lung Nguyệt Tuyết Sơn và Tử Lôi tông rất nhiều.
Vậy mà không ngờ tới Ngao Hoàng lại đột ngột bị sát hại tại Bái Dạ Hồ, loại biến hóa này quả thật không ai ngờ tới. Mọi người đều suy đoán Tông chủ Hải Vương cung là do Địch Cửu giết. Tuy nhiên hiện tại Tinh Hà như mặt trời ban trưa, cho dù Hải Vương cung có chứng cứ xác thực đi nữa cũng không dám vấn trách nửa câu.
...
Thời điểm Địch Cửu đi vào trụ sở Hải Vương cung cũng phải âm thầm kính nể khí phách của nơi này.
Hải Vương cung được xây dựng ở ngay eo biển, đại môn là một màn nước cự đại lơ lửng trên không trung, mang lại cho người nhìn cảm giác sùng bái, kính ngưỡng, tựa như nhìn thấy Long Cung thật sự vậy.
Một Vương Sư cấp chín như hắn chỉ cần xem xét một chút liền biết đây là một cái truyền tống trận. Ngay khi Địch Cửu rơi vào trong đó thì hai tên tu sĩ thủ hộ liền xuất hiện trước mặt hắn.
Không đợi hai người họ lên tiếng, Địch Cửu đã ôm quyền nói:
- Tông chủ Tinh Hà Tông Địch Cửu tới đây bái phỏng, xin hai vị thông truyền một tiếng.
Tông chủ Tinh Hà Tông?
Vừa nghe thấy cái tên này, trong mắt hai tên tu sĩ kia liền lộ ra vẻ đề phòng cùng thần sắc cừu thị, đồng thời một đạo tin tức cũng nhanh chóng được bọn họ truyền vào bên trong.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất