Chương 45: Thần y đệ nhất Hoa Hạ
Cửu ca, anh có được thẻ báo danh của viện Võ Thuật từ đâu thế?
Trên đường đi đến Yến Đại, Tề Hưởng mới có cơ hội lên tiếng hỏi. Mặc dù trước đó Địch Cửu nói có thẻ báo danh, nhưng khi ấy hai người còn bận giải quyết chuyện của Tang Sát, cho nên mới không có cơ hội hỏi.
Địch Cửu lấy ra thẻ báo danh đưa cho Tề Hưởng nói:
- Cái này là do vận khí tương đối tốt mới có được, chẳng qua là cô gái kia còn may mắn hơn so với tôi.
Nói xong, Địch Cửu kể lại ngắn gọn một lần về sự tình của Lục Uyển.
Khi Địch Cửu nói đến người đàn ông tóc trắng thật sự có bản lĩnh như thần tiên, Tề Hưởng cũng yên lặng lắng nghe. Đao pháp Địch gia để hắn cảm nhận được sự rộng lớn của võ đạo, hơn nữa Địch Cửu miêu tả thủ đoạn của người đan ông tóc trắng đó, càng làm cho hắn nhìn thấy một thế giới bao la khác.
Nghĩ đến bản thân mình sắp được ở lại viện Võ Thuật, dù không có tư cách đi học võ, nhưng chỉ cần ở viện Võ Thuật, thì hắn sẽ có cơ hội đi đến Tiên Nữ tinh, đồng thời đến gần hơn với tiên đạo rộng lớn kia. Càng nghĩ thì Tề Hưởng càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Cửu ca, ghi danh vào viện Võ Thuật này có cho phép mang theo một người thân bên cạnh, mà ta được xem như người nhà của Cửu ca...
Địch Cửu đưa tay lên, ý muốn Tề Hưởng ngừng lại, hắn cười hắc hắc tiếp lời:
- Tề Hưởng, lần này là cậu đi ghi danh, còn tôi với tư cách là người nhà của cậu là được rồi.
Tề Hưởng hơi sửng sốt một chút hỏi lại:
- Như vậy sao được?
Tấm thẻ báo danh của viện Võ Thuật giá trị cao bao nhiêu, Tề Hưởng rất là rõ ràng.
Địch Cửu vỗ một cái lên vai Tề Hưởng nói:
- Tôi nghe nói sau khi vào viện Võ Thuật rồi, thì việc ra vào tương đối khó. Hiện tại tôi thường xuyên có chuyện cần đi ra ngoài, ở viện Võ Thuật không thuận tiện cho lắm. Với lại tôi có phải là học sinh viện Võ Thuật hay không, thực ra cũng không có gì khác biệt.
Kỳ thực đối với Địch Cửu mà nói, ở viện Võ Thuật dù là chính thức hay dự thính thì cũng không có khác nhau cho lắm. Nếu như không phải là kiêng kỵ Giả Bất Liễu, hắn thậm chí sẽ không theo Tề Hưởng cùng đi đến Viện Võ Thuật tránh mấy ngày.
Hắn nhất định cần phải được tự do ra vào, hiện nay đi Tiên Nữ tinh mới là chuyện quan trọng nhất với hắn. Muốn thông qua viện Võ Thuật đi Tiên Nữ tinh, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Hắn cần phải sửa chữa lại phi hành khí của mình cho thật tốt nữa, tránh trường hợp chẳng may không thể thông qua phương thức tiến vào Tiên Nữ tinh tầm thường này, hắn chỉ còn cách dùng mình phi hành khí để tự mình tiến vào Tiên Nữ tinh thôi.
Muốn sửa chữa lại phi hành khí, hắn khẳng định không thể một vài lần đi đến Vong Xuyên sơn mạch là xong ngay được.
...
Có được tấm thẻ chứng nhận này thì đi tới viện Võ Thuật ghi danh rất đơn giản, tốc độ cũng rất nhanh.
Bởi vì Địch Cửu chỉ là người nhân đi cùng, cho nên chỉ có thể ở hạ viện của viện Võ Thuật. Tuy cũng được phân cho một phòng riêng, nhưng linh khí ở đây so với nơi ở của học sinh tại viện Võ Thuật thì rõ ràng là kém hơn một bậc rồi.
Điều này làm cho Địch Cửu hơi hoài nghi, có thể viện Võ Thuật Yến Đại có khả năng tụ tập được linh khí, nếu không thì một nơi lớn như thế, tại sao lại có linh khí khác biệt vậy chứ?
Tuy linh khí có chút chênh lệch, nhưng Địch Cửu cũng không có để ý nhiều lắm. Cứ cho là linh khí có trong nơi ở của học sinh viện Võ Thuật nhiều đi nữa, thì cũng không đủ cho hắn dùng tu luyện, chỉ có đi Tiên Nữ tinh mới là nơi lí tưởng.
Mà muốn đi Tiên Nữ tinh, trước hết phải có thật nhiều tiền. Và phương pháp kiếm tiền đơn giản nhất, chính là tìm đến Kế Hiểu Dung.
Lúc Tề Hưởng đi nghe giảng bài, thì Địch Cửu đã tìm được lớp dự bị 7 của viện Võ Thuật.
Sau khi Địch Cửu vào viện Võ Thuật được một hai giờ, vì đi cùng người thân của những học sinh khác, nên hắn cũng đã nắm được đại khái các lớp cấp trong Yến Đại Viện Võ Thuật. Hắn không những biết lớp dự bị, lớp tiến giai và lớp tinh anh, hắn còn biết lớp dự bị càng cao, thì tài nguyên tu luyện cùng điều kiện lại càng tốt.
Kế Hiểu Dung kia ở lớp dự bị 7 kỳ thực cũng không tệ lắm.
Luyện võ tràng của lớp dự bị 7 có diện tích chừng mấy ngàn mét vuông, Địch Cửu vừa đi vào đã nhìn thấy hơn mười học sinh đang ở nơi này luyện võ.
Địch Cửu chẳng qua là lướt nhìn một chút, đối với đồ vật mà những học sinh này luyện tập hắn cũng không có hứng thú. Cho dù là đao kiếm hay quyền thuật. Mang ra so với những cái hắn đã từng thấy qua, thì những thứ kia kém hơn nhiều.
- Bạn học à, tôi muốn tìm một người tên Kế Hiểu Dung...
Địch Cửu ngăn một học sinh chuẩn bị nghỉ ngơi, giọng khách khí hỏi một câu.
Người học sinh này còn chưa kịp trả lời Địch Cửu, thì một nữ sinh bên cạnh dừng lại, dùng một giọng nói không có chút tình cảm nào đáp:
- Tôi chính là Kế Hiểu Dung, anh tìm tôi có chuyện gì?
Kế Hiểu Dung nhìn rất cao, chắc tầm 1m75 trở lên, không thấp hơn là bao so với Địch Cửu. Một mái tóc ngắn, cộng thêm làn da hơi đen, trên mặt không có trang điểm chút nào, thậm chí còn có một đường mồ hôi chảy nơi thái dương.
Thấy dáng vẻ cô đeo túi sau lưng tựa như sắp phải rời khỏi luyện võ tràng, Địch Cửu vội vàng nói:
- Tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần nói với cô, có thể cho mượn một chút thời gian hay không?
Kế Hiểu Dung không có ý định cho Địch Cửu thời gian, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Địch Cửu thờ ơ đáp:
- Có chuyện gì cứ nói, nếu không có, tôi muốn tới lực lượng tháp.
- Lực lượng tháp là nơi nào?
Địch Cửu theo bản năng hỏi một câu.
Lần này Kế Hiểu Dung ngay cả ý muốn nói chuyện cũng không có, trực tiếp xoay người rời đi.
Địch Cửu thấy vậy lập tức nhảy tới trước một bước, ngăn ở trước mặt của Kế Hiểu Dung nói:
- Hiểu Dung em gái...
- Nói chuyện chú ý một chút, ai là em gái của anh.
Sắc mặt của Kế Hiểu Dung sầm lại, gương mặt vốn có đen một chút giờ đây lại càng tối thêm.
Địch Cửu nhìn một cái liền biết không nên đến gần cô gái này, hắn dứt khoát nói:
- Anh của cô Kế Hiểu Đinh chẳng phải là trúng độc sao? Tôi có phương pháp trị tốt cho hắn.
- Anh biết bác sĩ có thể trị hết độc cho anh tôi sao?
Rốt cuộc thì sắc mặt của Kế Hiểu Dung cũng có chút biểu tình kích động, cô đưa tay ý muốn bắt lấy Địch Cửu.
Nhưng Địch Cửu sao có thể để một cô gái như Kế Hiểu Dung bắt được chứ, hắn hơi xê dịch bước chân, liền tránh khỏi động tác của cô.
Hiển nhiên là Kế Hiểu Dung cũng không có suy nghĩ Địch Cửu như thế nào tránh ra, cô vẫn kích động nhìn chằm chằm Địch Cửu hỏi:
- Anh biết bác sĩ ở nơi nào sao?
Sau khi hỏi xong, tựa như cô đã bình tĩnh hơn một chút, ngay sau đó lại nói tiếp:
- Nếu như anh dám gạt tôi...
- Tôi dám lừa cô sao, chẳng lẽ cô sẽ dám ngủ với tôi hay sao?
Địch Cửu ghét nhất là bị người khác uy hiếp, khi Kế Hiểu Dung nói ra lời đe doạ, hắn cũng có chút khó chịu.
Ánh mắt của Kế Hiểu Dung hiện lên vẻ tức giận, Địch Cửu cũng biết đối phương muốn động thủ, hắn biết mình nói hơi quá đáng rồi, liền vội vàng khoát khoát tay nói:
- Tôi tới đây không phải là muốn động thủ với cô, người muốn cứu anh của cô chính là tôi. Sư phụ tôi chính là dược vương bậc nhất Hoa Hạ, mà bởi vì tôi có thiên phú y đạo vô cùng tốt, cho nên bây giờ đã vượt qua sư phụ, trở thành dược vương đệ nhất Hoa Hạ, cũng là đệ nhất thần y. Chỉ cần cô dẫn tôi đi gặp anh của cô, tôi nhất định có thể trị khỏi cho anh ta.
Mới vừa rồi biểu tình của Kế Hiểu Dung còn kích động không thôi, nhưng lúc này đây đã hoàn toàn biến mất không thấy, cô đã hiểu rõ cái người tuổi trẻ trước mắt này so với những danh y tìm tới Kế gia trước kia đều như nhau, bọn họ đều là muốn đến Kế gia kiếm chút lợi ích.
- Xem ra Kế gia ta ở trong mắt những người như các anh, chính là một con dê béo lớn nha, ai cũng có thể dựa vào miệng lưỡi đến để cắn vài miếng. Nhân lúc tôi còn chưa ra tay, anh hãy cút khuất mắt tôi, nhanh lên còn kịp.
Kế Hiểu Dung phải hết sức kìm nén mới không có động thủ.
Địch Cửu cười ha ha một tiếng nói:
- Mấy tháng trước, khi ở Vong Xuyên sơn mạch tôi có gặp một cô gái bị rắn độc cắn, lúc ấy cô ta chỉ còn chút hơi tàn. Cũng may mệnh của cô ta còn chưa đến mức tận mới gặp được tôi, khi ấy tôi dùng mấy phút liền có thể cứu sống. Loại độc mà cô ta trúng phải, có thể nói không người nào có thể giải. Cô ấy cũng là người có danh tiếng tên là Du Mộc, nếu không tin cô có thể đi hỏi cô ấy xem có phải đã từng được Địch Cửu cứu hay không.
- Mấy ngày trước, tôi còn cứu một người chết từ nhà xác trở về ở bệnh viện Ái Bác tại Lâm Xuyên, không tin cô cũng có thể đi hỏi. Tôi có thể nói thật cho cô, sở dĩ y thuật của tôi cao như vậy lại không có nổi danh, là bởi vì tôi không có hứng thú với sự nổi tiếng. Nếu không phải Kế gia có người cần tôi... Không đúng, nếu không phải có người quen giới thiệu tôi đi giúp Kế gia một chuyện, thì người Kế gia có dùng kiệu cũng không mời được bản thần y. Cho cô một câu nói cuối cùng, chỉ cần anh của cô còn sống, thì tôi sẽ có biện pháp cứu anh ta...
Nếu như Địch Cửu chỉ nói là cứu một cô gái trúng độc, thì Kế Hiểu Dung thật sự vẫn còn muốn đi tìm hiểu để chắc chắn. Nhưng hiện giờ Địch Cửu thế mà khoác lác thổi phồng đến mức ngay cả người chết ở nhà xác cũng đều có thể cứu sống, khi Kế Hiểu Dung nghe thấy vậy, thì trong suy nghĩ của cô người này chẳng khác nào xem mình như kẻ ngu.
Nếu như không phải Kế Hiểu Dung lo lắng mình một khi đánh nhau với Địch Cửu, thì có thể sẽ bị đuổi ra khỏi Viện Võ Thuật, không biết chừng cô đã cho Địch Cửu một đấm rồi.
Kế Hiểu Dung cố nén lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm Địch Cửu lạnh lùng nói:
- Anh lợi hại như vậy, vậy chắc chắn biết tác dụng của Tô Hợp Hương chứ? Anh nói một chút tác dụng của nó là gì đi?
Địch Cửu khẽ giật mình, nếu như lấy ra Tô Hợp Hương cho hắn nhìn hình dáng, thì hắn nhất định biết dược liệu này dùng để làm gì. Nhưng mấu chốt là Á Luân đại lục có rất nhiều dược liệu tên khác với Địa Cầu a, hắn còn thật chưa có nghe nói qua Tô Hợp Hương.
- Cút cút, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.
Kế Hiểu Dung hít một hơi thật sâu, vẫn cố gắng nhịn ý muốn đánh Dịch Cửu.
Địch Cửu bị Giả Bất Liễu uy hiếp không thể không trốn tại viện Võ Thuật Yến Đại, tâm lý của hắn hiện giờ đã không dễ chịu rồi. Lúc này hắn chủ động muốn giúp Kế gia chữa bệnh, Kế Hiểu Dung lại liên tiếp nói hai chữ cút, điều này làm cho hỏa khí của hắn bốc lên, hắn quay về phía bóng lưng của Kế Hiểu Dung quát lên:
- Này chân dài đen, lần sau cô đến trước mặt Địch tiểu gia cầu xin, thì tiểu gia cũng lười đi giúp anh của cô xem bệnh, tiểu gia đây cũng là người nóng tính nha.
Kế Hiểu Dung càng không thèm để ý đến lời của Địch Cửu, đi mấy bước cô liền ra khỏi luyện võ tràng.
Địch Cửu cảm thấy buồn bực không thôi, đổi lại là ở Minh Châu thành, nếu như một “tiểu hắc nữu” dám đối với hắn như vậy, thì hắn đã sớm cho một cái bạt tai rồi. Không phải, nếu như ở Minh Châu thành, Địch Lão Cửu hắn làm sao có thể đến cầu xin để được xem bệnh cho người khác chứ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!