Chương 54: Chuẩn bệnh cho mọi người
Cố ý để Tang Sát đánh bị thương? Địch Cửu sững sờ, cũng may hắn phản ứng lại rất nhanh, Giả Duyên đúng là không nghĩ đến việc hắn có thể tăng thực lực lên tới trình độ này trong hơn hai tháng.
Căn cứ vào võ tu bình thường, thật sự hắn không có cách nào trong hai tháng tăng thực lực lên đến mức độ có thể giết Giả Duyên. Hắn tiến bộ nhanh như vậy xem ra ngoài tư chất tốt ra còn nhờ vào tu luyện thêm Đại Hành Môn Lục.
Nếu không tu luyện Đại Hành Môn Lục, thì Địch Cửu muốn giết Giả Duyên sẽ có chút khó khăn, hay có thể nói là không thể giết được.
Không tu luyện Đại Hành Môn Lục thì hắn không cách nào tu luyện Đệ Tam Đao mạnh như vậy. Chí ít hắn chưa từng thấy đệ tử Địch gia nào tu luyện Địch gia Đệ Tam Đao mạnh như hắn. Về phần lĩnh ngộ Đệ Tứ Đao thì càng không có.
Địch Cửu cũng hiểu rõ nếu như không tu luyện Địch Gia Thất Đao mà chỉ dựa vào tu luyện Đại Hành Môn Lục tới luyện khí tầng hai rồi tới nơi này thì chỉ có thể đưa đầu cho Giả Duyên chém.
Tiểu pháp thuật như Hỏa Cầu Thuật và Phong Nhận Thuật ngoại trừ đánh lén ra thì rất khó giết Giả Duyên khi đánh chính diện.
- Nếu như cậu đồng ý bỏ qua cho tôi, tôi sẽ….
Giả Duyên còn chưa nói hết câu trường đao Địch Cửu đã mở bung mi tâm của Giả Duyên ra.
Giả Duyên lợi hại thế nào toàn bộ người trong phòng họp đều nhìn thấy. Một Giả Duyên lợi hại như vậy lại bị Địch Cửu dễ dàng giết chết. Lúc này phòng họp mặc dù còn rất nhiều người nhưng tất cả đều yên lặng như tờ nhìn chằm chằm Địch Cửu.
Ban đầu Địch Cửu dự định chèn ép Giả Duyên một chút để đi buổi đấu giá của Tiên Nữ tinh sau đó mới giết Giả Duyên, nếu bây giờ chỗ này có có sẵn nhiều “ví tiền” như vậy thì không cần phải bức ép Giả Duyên rồi.
Đối với Địch Cửu bây giờ thì những kẻ đứng bên trong phòng họp đều là “ví tiền”.
- Chào anh bạn, chúng ta mặc dù họp với Giả Duyên nhưng không có chút quan hệ nào với ông ta cả.
Một gã đàn ông đầu trọc ôm quyền nói với Địch Cửu. Chỉ cần không ngu ngốc mọi người đều thấy rõ Địch Cửu tìm Giả Duyên là để trả thù.
Địch Cửu thản nhiên nói:
- Tất cả mọi người ngồi xuống, tôi và mọi người bàn chuyện kinh doanh một chút.
Nói xong bản thân Địch Cửu ngồi xuống trước. Trông thấy Địch Cửu ngồi xuống, tất cả mọi người dù cho có ý kiến gì cũng chỉ có thể cùng nhau ngồi xuống.
- Cô cũng ngồi xuống đi.
Sắc mặt cô ả báo tin cho Giả Duyên có chút tái nhợt, dường như không biết mình nên ngồi xuống hay không nên ngồi xuống. Bây giờ Địch Cửu bảo cô ngồi thì cô cũng chỉ có thể làm theo.
- Tôi bây giờ thiếu thốn tiền bạc một chút, tiếc là ngoại trừ y thuật có vẻ khá của mình ra tôi chỉ biết cách khi dễ người khác. Nhưng thật sự là y thuật của tôi ở cái chỗ tên Địa Cầu này tôi nhận thứ hai thì không người nào dám nhận thứ nhất. Thói hư tật xấu duy nhất của tôi là tôi lấy việc giúp người khác làm niềm vui, như vậy đi, tôi trước hết sẽ chuẩn bệnh cho tất cả mọi người. Từng người lấy số trước, sau này đều có thể tìm tôi khám bệnh một lần. Dĩ nhiên tôi sẽ thu một chútphí khám bệnh, bây giờ ai trước?
Ánh mắt Địch Cửu nhìn hơn hai mươi người.
Một gã đàn ông gầy ốm nhỏ con trước đó chuẩn bị lui về phía sau bị Địch Cửu gọi lại, tay cầm một tấm thẻ ngân hàng nói:
- Tiền bối, tôi có tám trăm vạn tiền liên minh, muốn xin chuấn bệnh...
Hắn vừa mới nói xong đã cảm thấy tay mình chợt lạnh, nương theo cổ tay bị cắt đứt của hắn, thẻ ngân hàng và cánh tay rơi xuống trên bàn hội nghị.
Giống hệt gã đàn ông da trắng cầm súng, cổ tay bị cắt ra, sau đó tay và đồ vật đang cầm cùng nhau rơi xuống. Tất cả mọi người trông thấy rõ ràng Địch Cửu chỉ dùng tay quẹt một cái mà thôi, không khí trong phòng họp thì càng căng thẳng nhìn về phía hắn.
Địch Cửu cười lạnh:
- Tôi nói một chút xíu cước phí chuẩn bệnh, anh thậm chí ngay cả một chút xíu tiền nhỏ như sợi lông trâu cũng không dám lấy ra, anh đúng là xem thường y thuật của tôi, đúng là xem thường chuyện tôi thích làm việc tốt phải không?
- Không phải, không phải, mới vừa nãy tôi nói bậy, ý tôi là 180 triệu tiền liên minh...
Gã đàn ông gầy nhỏ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vội vàng dùng tay còn lại lấy trong túi bên người ra một tấm thẻ. Trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Quả thực hắn có thể lấy ra bây giờ chỉ có 180 triệu, nếu không hắn nhất định sẽ lấy ra nhiều tiền hơn. Hắn đã thấy rõ ràng, nếu như hắn còn dám dài dòng thì không chỉ là một cánh tay mà hắn sẽ bước vào vết xe đổ của Giả Duyên.
Hiện tại hắn chỉ muốn Địch Cửu thu tiền của hắn sau đó có thể tha hắn một lần, để hắn nhanh chóng đi bệnh viện nối lại tay.
Địch Cửu gật đầu:
- Tốt lắm, lần này coi như anh biết lý lẽ hơn một chút, mặc dù theo tôi vẫn chưa đủ một chút xíu, nhưng tất cả là do tôi mềm lòng, được rồi mang cái tay của anh đến đây cho tôi.
Lần này Địch Cửu đã xác nhận cái tên này đúng là chỉ có thể lấy ra bấy nhiêu đó tiền mặt.
- Vâng, tôi biết rồi…
Bất kể Địch Cửu yêu cầu hắn làm gì thì gã đàn ông gầy nhỏ cũng không dám nói nhảm. Địch Cửu chờ hắn đi tới trước mặt, nhận cánh tay bị đứt sau đó nâng cổ tay của gã đàn ông gầy nhỏ lên, ngón tay liên tục chỉ vào chỗ cổ tay bị đứt của hắn.
Trước khi tu luyện Đại Hành Môn Lục, Địch Cửu mặc dù cũng có thể nuối chi, tuyệt đối không thể nào giải phẫu dưới tình huống này. Hắn cần một phòng giải phẫu, còn cần thiết bị trợ giúp.
Bây giờ Địch Cửu đã có cảnh giới luyện khí tầng hai, mắt của hắn và lực tay vững vàng không phải y thuật tầm thường có thể để bù đắp. Tu luyện Địch Gia Thất Đao và Đại Hành Môn Lục giúp cho hắn hiểu rõ cấu tạo thân thể con người một cách vô cùng rõ ràng.
Gã đàn ông gầy nhỏ cảm giác chỗ cổ tay bị đứt của mình đã không còn đau đớn kịch liệt như trước, giống như có một ngọn lửa nhỏ vô cùng nóng không ngừng lướt trên chỗ vết thương.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Địch Cửu với ánh mắt không thể tin được, chẳng lẽ Địch Cửu thật sự là bác sĩ? Dù Địch Cửu đúng là bác sĩ, ở trong môi trường này cũng có thể nối chi sao?
Ước chừng qua hai mươi phút Địch Cửu lấy từ trong túi xách ra một cái bình, đem bột thuốc trong bình rải một vòng ở trên chỗ bị đứt của gã đàn ông gầy nhỏ. Sau đó giơ tay nắm trường đao bên người, chỉ bổ mấy đao, chiếc ghế gỗ bị hắn gọt thành miếng ván mỏng hẹp.
Địch Cửu đem miếng ván mỏng hẹp cố định chỗ cổ tay bị đứt lại, nói với cô ả báo tin giúp Giả Duyên:
- Giúp anh ta cột lại rồi treo trên cổ anh ta.
- Vâng.
Cô ta này không dám lảm nhảm một câu nào, bước tới trước hỗ trợ.
- Tay anh chỉ cần qua một tháng nữa thì sẽ không sao, trước hết ngồi một bên chờ tôi chuẩn bệnh xong rồi anh có thể đi.
Địch Cửu thuận miệng nói.
- Vâng, xin đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối...
Gã đàn ông gầy nhỏ vội vàng nói, giọng điệu kính cẩn, thậm chí còn mang theo một chút xúc động.
Hắn mới vừa rồi thử một chút, Địch Cửu mới giúp hắn nối lại tay, ngón tay của hắn đã có cảm giác trở lại. Điều này nói rõ y thuật của Địch Cửu giống hệt như lời hắn nói như vậy, lợi hại hơn bác sĩ bình thường. Về phần Địch Cửu chém đứt tay hắn thì hắn đã sớm quên hết.
Dân làm ăn ngồi họp ở chỗ này có ai không phải hắc đạo? Đứt tay thì có đáng kể gì? Kể cả Địch Cửu giết hắn, hắn cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Địch Cửu lấy ra một tấm thẻ ném lên bàn:
- Anh đem cước phí bảo đảm gửi vào thẻ tôi là được rồi.
Địch Cửu không có thẻ ngân hàng, tấm thẻ này hắn được Thẩm Tử Ngữ cho.
- Tiền bối, tôi cũng muốn lấy số...
Gã đàn ông da trắng trước đó chĩa súng vào Địch Cửu và bị lưỡi đao hắn chém đứt cổ tay thấy vậy nhanh chóng bước lên.
Tay của hắn đã bị chặt đứt, nếu để lâu không trị liệu sợ rằng cái tay bị đứt đó sẽ hoàn toàn hoại tử.
Địch Cửu nhìn gã đàn ông da trắng một chút, lúc này mới thản nhiên nói
- Anh dám cầm súng chĩa vào tôi, chuyện này làm tâm tình của bác sĩ rất là khó chịu.
- Tiền bối bớt giận, tôi có 360 triệu tiền mặt, nếu như tiền bối có thể chờ, tôi còn có thể bán cổ phiếu của tôi và bất động sản nữa.
Gã đàn ông da trắng nhanh chóng nói.
Trong lòng Địch Cửu cũng âm thầm khâm phục thân thể của người này và tư chất ứng biến của gã, cổ tay bị hắn chém đứt đã lâu như vậy, nhưng tên này lại có biện pháp cầm máu, lại còn có thể kiên trì được.
- Ba trăm triệu tiền liên minh cũng miễn cưỡng đủ rồi, ai bảo tấm lòng của tôi từ bi như vậy.
Địch Cửu lười phải tiếp tục dài dòng, hắn cũng sẽ không chờ tên này đi bán cổ phiếu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!