Chương 56: Đồ của Giả Bất Liễu
Địch Cửu nhìn cô gái cuối cùng vẫn chưa đi, chỉ vào cán đao còn sót lại nói:
- Cô bỏ tiền ra nhiều nhất, cầm cán đao này đi. Tương lai có thể mời tôi ra tay một lần, người khác chỉ có thể mời tôi chữa bệnh, cô sẽ không bị hạn chế.
- Vũ Cẩn Hải đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.
Cô gái vội khom người cảm tạ, nàng biết sau khi Địch Cửu giết Giả Duyên, cuộc sống sau này của nàng sẽ rất thê thảm. Địch Cửu ở chỗ này dùng chút kiêu hùng của mình giữ cho nàng một mạng, mặc dù nàng vẫn còn nguy hiểm, nhưng so với trước kia đã an toàn hơn nhiều. Chỉ cần nàng có thể lợi dụng tốt được tài nguyên, sống qua một kiếp này cũng không phải là không thể.
- Cái tên này không tệ.
Địch Cửu thuận miệng nói một câu, giơ tay lên ném một đạo hỏa cầu trên người Giả Duyên, sau đó đứng lên khoác bọc lớn sau lưng rồi đi. Hắn nói không tệ chỉ vì Vũ Cẩn Hải giúp hắn lấy được mấy tỷ của Giả Duyên mà thôi.
Trông thấy Địch Cửu đi, Vũ Cẩn Hải theo bản năng lau mồ hôi trán, nàng cho rằng hôm nay hẳn phải chết rồi, không nghĩ tới nàng lại còn còn sống.
Lúc Địch Cửu đi tới cửa, chợt nhớ tới một chuyện quay đầu hỏi:
- Cô biết Tiên Nữ tinh sắp cử hành buổi đấu giá phải không?
- Thưa vâng, tôi biết rõ.
Vũ Cẩn Hải vội vàng khom người đáp.
Địch Cửu trong lòng vui mừng, quả nhiên hắn đoán đúng, Vũ Cẩn Hải biết rõ buổi đấu giá này:
- Vậy cô biết buổi đấu giá sẽ cử hành ở địa phương nào không?
- Trên vé vào cửa buổi đấu giá có ghi, tôi có giữ vé của Giả Duyên.
Trên Vé vào cửa có ghi? Địch Cửu thầm nhủ trong lòng hắn có vé vào cửa tại sao không thấy?
- Cho tôi xem vé vào cửa một chút.
Địch Cửu ngừng lại, cau mày nói.
- Vâng, mời anh xem.
Vũ Cẩn Hải vén vạt áo của mình lên, sau đó Địch Cửu nhìn thấy tại hông của nàng đeo một túi tiền nhỏ màu xanh cực kỳ tinh xảo.
Vũ Cẩn Hải mở nó ra lấy từ bên trong một tấm vé vào cửa. Không đúng, Địch Cửu nhìn thấy không phải là vé vào cửa mà là thẻ vào cửa.
Địch Cửu nhận lấy thẻ vào cửa trong tay Vũ Cẩn Hải, thẻ vào cửa so với thẻ căn cước còn nhỏ hơn một chút. Phía trên viết rõ ngày tháng, địa điểm, số hiệu phòng khách của buổi đấu giá.
Lại còn trực tiếp ở phòng khách, trước đó Tằng Bắc Tử cho hắn vé vào cửa chỉ có ngày tháng, căn bản cũng không có địa điểm của buổi đấu giá.
- Vì sao trước đó tối có một tấm lại không có ghi địa điểm?
Địch Cửu thuận miệng hỏi.
Vũ Cẩn Hải đối với buổi đấu giá này biết rõ hơn so với Địch Cửu nhiều:
- Tiền bối, vé vào cửa buổi đấu giá chia làm ba loại, loại thứ nhất là nhóm Vip ở phòng khách, loại thứ hai là nhóm bình dân, này hai loại nhóm này đều có địa điểm. Loại thứ ba là nhóm vé phụ, nhóm này nhất định phải đi theo nhóm Vip hoặc nhóm bình dân tiến vào, sẽ không được phép bước vào buổi đấu giá nếu đi riêng, vì vậy nên phía trên không có địa chỉ.
Vậy là bị cô ta đùa bỡn, trong lòng Địch Cửu đúng là rất khó chịu. Cũng chính vì hắn không dạy cho Tằng Bắc Tử Nhị Đao, nên cô ta nhất định phải cùng hắn đi đến buổi đấu giá, bởi vì vé của hắn thuộc về nhóm vé phụ. Một người đi lẻ không vào được buổi đấu giá.
Có thể tưởng tượng được nếu hắn bước vào nhà đấu giá, thì hắn phải ngồi bên cạnh Tằng Bắc Tử hoặc là ngồi cùng một nhóm khác.
Loại vé vào cửa buổi đấu giá này không phải là điều hắn muốn.
- Tiền bối, vé vào cửa buổi đấu giá này bất cứ ai đều có thể dùng. Ngài đi Thụy Sĩ rồi ngồi máy bay đến trạm trung chuyển đấu giá Tiên Nữ tinh trên đảo Nhân Hải, sau đó sẽ có người đón. Ngài cũng có thể đi đến từ bến tàu phía bắc vịnh Hương Giang ngồi tàu tiên nữ số bảy đi qua, chỉ có điều ngồi thuyền sẽ tốn một ít thời gian, bây giờ phải đi ngay.
Vũ Cẩn Hải đã nhìn thấy tâm tình Địch Cửu không được tốt, cũng biết Địch Cửu cần vé vào cửa buổi đấu giá.
- Được, lần này đa tạ cô, tôi thiếu cô một ân huệ. Tương lai bất kể chuyện lớn gì cô cứ đem cán đao ra, tôi đều có thể nhận lời giúp cô làm. Địch Cửu nói xong nhanh chóng đi ra phòng họp.
Nếu không thuận miệng hỏi một chút, hắn có thể không tham gia được buổi đấu giá, còn bị đùa giỡn trong tay người khác. Hắn lấy được tiền cũng không có không còn ý nghĩa gì nữa.
Địch Cửu sinh ra đã là con nhà giàu nên không để ý tiền bạc. Nếu không phải vì buổi đấu giá hắn cũng lười đi chuẩn bệnh.
Việc hắn chuẩn bệnh mặc dù có vẻ cưỡng bức nhưng hắn sẽ nói lời giữ lấy lời. Tương lai nếu thật người đã lấy số đến tìm hắn nhất định hắn sẽ xuất thủ.
Từ Đái Trình đến Hương Giang rất nhanh, chỉ cần một chuyến máy bay đã tới. Hai ngày sau, Địch Cửu đã xuất hiện ở bến tàu phía bắc vịnh Hương Giang. Đến bến tàu, Địch Cửu đã nhìn thấy chữ tiên nữ số bảy rất lớn.
trên thẻ vào cửa buổi đấu giá viết rất rõ, đến buổi đấu giá Tiên Nữ tinh cần phải đi bằng tiên nữ số bảy.
Địch Cửu tự kết thủ ấn Khứ Trần Quyết cho mình, rồi đi về phía tiên nữ số bảy.
Cho dù Địch Cửu túi đeo lưng có chút cũ nát, nhưng cả người hắn nhìn qua vẫn rất sạch sẽ thoái mái. Sau khi hắn lấy ra vé vào cửa buổi đấu giá, hắn lập tức được bảo vệ cảng biển kính cẩn nghênh đón vào tàu tiên nữ số bảy.
Phòng ngủ rất lớn làm Địch Cửu hài lòng. Sau khi đuổi người hướng dẫn đi, Địch Cửu trước tiên kiểm tra trong phòng có máy quay an ninh hay không.
Kiểm tra một vòng không có bất kỳ thiết bị quay phim nào, xem ra con thuyền này đáng để tín nhiệm.
Lúc này Địch Cửu mới để bọc lớn xuống lấy từ bên trong ra bốn cái hộp gồm hai hộp lớn và hai hộp nhỏ.
Lúc đầu đem cái hộp này vội vàng bỏ vào trong túi xách Địch Cửu còn không để ý. Bây giờ lấy bốn cái hộp ra hắn mới phát hiện này bốn cái hộp đều làm bằng ngọc. Tên khốn kiếp Giả Bất Liễu này không phải có rất nhiều tiền sao? Đừng bảo là đồ vật bên trong hộp, chỉ bằng bốn cái hộp này đã là một khoản tiền không nhỏ.
Địch Cửu mở cái hộp nhỏ nhất ra, bên trong toát ra một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt dịu, có một viên đá lớn hơn trứng chim cút một chút đặt ở trong hộp.
- Đúng là kim cương hồng.
Địch Cửu tặc lưỡi cầm lên viên kim cương lên, hắn cũng không phải tay mơ. Viên đá này nếu đặt ở Tể Quốc sẽ có vô số người tranh đoạt bảo vật.
Thứ này tượng trưng cho địa vị, giàu sang, xa hoa...
Đúng là đồ tốt, cho dù Địch Cửu cũng không quá để ý đến kim cương, hắn cũng biết đây là một viên đá tốt. Giá trị của viên kim cương này chỉ sợ cũng phải hơn một tỉ tiền liên minh.
Cất kim cương vào hộp, Địch Cửu mở hộp thứ hai ra.
Một luồng ánh sáng màu lam lộng lẫy nổi bật phát ra, bởi vì có viên thứ nhất làm ví dụ, Địch Cửu lập tức biết đây cũng là một viên kim cương lam.
Viên kim cương này lớn hơn viên kim cương màu hồng một chút, to gần bằng quả trứng gà, Địch Cửu cầm trong tay, ước lượng nặng khoảng 100 gram.
Thảo nào Giả Bất Liễu lại trốn trong thành phố Đái Trình, nhờ vào hai cái hộp này để cất giữ hai viên kim cương.
Hai viên kim cương lớn như thế rơi vào tay Giả Bất Liễu, Địch Cửu thậm chí có thể trông thấy vô số máu tươi đằng sau hai viên đá này.
Loại vật này trừ phi khai khoáng từ mỏ kim cương của Giả Bất Liễu, nếu không chắc chắn phải xảy ra sự kiện đẫm máu. Sau khi phát hiện mỏ kim cương tại thành phố Đái Trình, nơi đây có vô số thương nhân khai thác. Địch Cửu cũng không tin hai viên kim cương này được khai thác từ mỏ của Giả Duyên ra.
Nhưng thôi, làm sao nó xuất hiện thì hai viên kim cương này đối với Địch Cửu đều là tiền.
Lại cất kim cương lam vào trong hộp, Địch Cửu mở hộp ngọc thứ ba, một ánh sáng trắng xóa tỏa ra, bên trong ít nhất có mười món đồ lớn bằng quả trứng gà.
Mười viên kim cương trắng? Trong lòng Địch Cửu mừng rỡ, kim cương trắng nhiều như vậy lại to nữa, muốn mua được phải tốn không biết bao nhiêu tiền, vậy mà thằng cha này có được.
Nhưng rất nhanh Địch Cửu nhận ra hắn nhìn lầm rồi, thứ này không phải kim cương trắng, những thứ màu trắng này chẳng những có ánh sáng nhu hòa, còn làm cho Địch Cửu cảm nhận được một loại linh khí cực kỳ thoải mái. Không sai, chính là linh khí.
Địch Cửu tranh thủ thời gian đặt một viên trong lòng bàn tay, một luồng linh khí từ lòng bàn tay thấm vào thân thể của hắn làm hắn thoải mái phải rên rỉ một tiếng. Địch Cửu vận chuyển Đại Hành Môn Lục, hắn lập tức cảm nhận được một vòng chu thiên nhanh chóng tạo thành.
Cái này đâu chỉ nhanh hơn gấp mấy chục lần so với tu luyện bình thường?
Đây là linh thạch sao? Địch Cửu rất nhanh liền kịp phản ứng, Đại Hành Môn Lục không có giới thiệu linh thạch mà chỉ có Võ Vương Chi Bí giới thiệu. Đối với tổ tiên Địch gia, linh thạch là bảo bối có thể gặp không thể cầu, hắn không nghĩ mình lấy một lần được hơn mười viên.
Lần này tới Đái Trình thật tốt, đối với Địch Cửu thì linh thạch so với kim cương còn quý giá hơn không biết bao nhiêu lần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!