Chương 226
Cảnh Giới Nhị Sơn.
Nguyên bản bàn tay khô gầy, giờ đây dĩ nhiên lại có vài phẩn cảm giác giống kim loại, mơ hồ có thể thấy được một tầng kim sắc cực mờ. Nhất là vân tay của hắn, vài đường kim tuyến có thể rõ ràng thấy được. Bên cạnh ngọn núi ở lòng bàn tay đã xuất hiện thêm một đỉnh núi nữa.
“Nhị sơn?” Bồ yêu đột nhiên xông ra, có chút giật mình nhìn hai ngọn núi tương thông trong lòng bàn tay của Tả Mạc.
Tả Mạc cũng rất kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng lần này có thể luyện thành thần thông không nghĩ tới lại đột phá cảnh giới Nhị sơn.
“Đây là cảnh giới Nhị sơn?” Tả Mạc có chút hiếu kì hỏi, hắn không ngừng nắm mở bàn tay, cảm thụ sức mạnh cường đại từ giữa bàn tay truyền đến.
Bồ yêu nhìn Tả Mạc giống như nhìn quái vật, hắn nghĩ không ra, Tả Mạc như thế nào lại có thể nhanh như vậy đạt tới cảnh giới Nhị sơn? Hắn từ đầu không nghĩ tới, điều này hoàn toàn là công lao của hắn. Chính bởi vì hắn không ngừng hút ngược địa khí trên người Tả Mạc, thân thể Tả Mạc đã sớm chịu đựng vô số lần rèn luyện bởi hút ngược địa khí, tu luyện ít mà được nhiều.
Trong lòng Tả Mạc mơ hồ đoán được nguyên nhân nhưng nghĩ đến Bồ yêu và bia mộ dường như không muốn làm to, hắn quyết định lơ đi, chuyển đề tài: « Cảnh giới Nhị sơn này có gì tốt? » Lúc trước bởi vì muốn thân thể cường tránh hơn một chút, lần này thân thể gầy hơn nhưng hắn cả người hắn mỗi khối cơ nhục càng trở nên rắn chắc, cứng như sắt thép, sức mạnh bản thân tăng lên mấy lần.
Hắn nhẹ nhàng giậm chân, phốc, chân phải hắn giống như như đạp vào đậu hũ, ngập tới cẳng chân. Rút bàn chân ra, chỉ thấy một cái hố với đường viền rõ ràng, giống như là dùng khuôn mẫu vậy.
« Sơn là chỉ sức lực. Cảnh giới Nhị sơn chỉ ra bây giờ lớn nhất người có thể dùng là lực lượng bằng hai ngọn núi. » Bồ yêu suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra manh mối gì cũng đành đem vấn đề này ném qua một bên, hắn đã dần quen với việc Tả Mạc gây cho hắn sự kinh ngạc.
“Lực lượng một ngọn núi rốt cuộc là bao nhiêu? Chẳng lẽ là dời được một ngọn núi? Không có khả năng chứ.” Tả Mạc không cho là đúng nói.
Bồ yêu vẻ mặt lạ thường hiếm thấy: “Cái này có gì kì quái? Ma công có chút thành tự thì việc dời núi lấp biển vốn không tính là cái gì to tát. Thành Đông Phù của các ngươi không phải có kiếm tu một kiếm chặt đứt ngọn núi mới tạo nên sao?”
“Nói chỉ là nói, ta có thể cảm thấy bản thân không có sức mạnh lớn như vậy.” Tả Mạc nhìn bàn tay phản bác nói.
« Ngươi mới tu luyện được bao lâu? Đã nghĩ đến dời núi lấp biển? » Bồ yêu vẻ mặt trào phúng nói: « Tu giả tu linh lực, còn cần phải phối hợp kiếm quyết pháp quyết? Ma cũng như vậy, ma công ngoại trừ luyện thể còn dạy ngươi cách vận dụng sức mạnh thân thể như thế nào. » Hắn dừng một chút nói: « Ý nghĩ của ma rất kì quái, bọn họ cảm thấy thân thể là cản bản của sức mạnh, lại cảm thấy thân thể là lao tù. Ngươi tuy rằng đã đạt tới cảnh giới Nhị sơn nhưng trên thực tế, dù cho ngươi có thể đem ma công vận dụng thành thạo ngươi cũng không có khả năng phát huy ra sức mạnh lớn nhất. Dù cho ngươi dùng kĩ xảo đạt được thì thân thể của ngươi cũng hỏng trước rồi. » « Nguyên lai là như vậy. » Tả Mạc bừng tỉnh ngộ ra. Bồ yêu nói rất có đạo lý, bỗng nhiên nghĩ đến mục đích lúc đầu, vội vàng hỏi: « Thần thông của ta có luyện thành hay không? » “Ngươi kiểm tra xem bản thân có chỗ nào khác thường không?” Bồ yêu bất đắc dĩ nhắc nhở, chỉ tận tay là khổ cực nhất.
“Dị thường?” Tả Mạc vội vàng bình ổn tâm thân, tự xét bản thân. Rất nhanh, hắn phát hiện ra dị thường mà Bồ yêu nói. Điểm dị thường này không phải ở chỗ nào khác mà chính là ở mắt hắn.
Bốn phía nồng nặc địa khí giống như nhận được sức mạnh vô hình nào đó hấp dẫn, nhanh chóng bao vây lấy mắt hắn.
Đây là...
Hắn không dám vọng động, dụng thần thức cẩn thận quan sát hai luồng địa khí. Làm hắn có chút an tâm chính là mắt không có chút cảm giác không tốt nào. Nhưng vô luận hắn như thế nào thôi động, hai luồng địa khí này không chịu ảnh hưởng chút nào.
Sau khi thử mọi cách, hắn bất đắc dĩ rời bỏ trạng thái nội thị. (nhìn vào trong người) “Tra ra chưa?” Bồ yêu có chút hiếu kì hỏi.
“Có, đó là mắt.” Tả Mạc ngay lập tức có chút ủ rũ: “Thử mọi cách, không biết dùng như thế nào, cũng không biết có lợi ích gì.”
“Mắt à.” Bồ yêu nói: “Ngươi thật may mắn. Thần thông liên quan tới mắt có rất nhiều loại, đều tương đối thực dụng. Thần thông này không có biện pháp dạy, mỗi người luyện thành thần thông cũng không giống nhau, ngươi chậm rãi tìm tòi đi, có thể ngộ ra một ít đó. Về phần không thể dùng được, cũng không cần sốt ruột, có rất nhiều thần thông mới sinh đã thành, đều không dùng được, phải chậm rãi thành hình, ổn định mới có thể điều khiển được. Ngươi có thể thuộc loại này.”
Tả Mạc không cảm thấy mất mát, có thể đạt tới cảnh giới Nhị sơn là hắn đã tương đối thoả mãn rồi.
Bồ yêu trầm ngâm nói: “Thần thông không nên gấp, ma công không tốt thì tìm, thủ hạ của ngươi không phải có tên thiện tu hay sao? Trên tay hắn có quyền quyết, ngươi có thể dùng. Về yêu thuật, “Thai tức luyện thần” cùng “Đại tiểu thiên diệp thủ” cũng đủ cho ngươi tu luyện. Ngươi bây giờ kém cỏi nhất chính là tâm pháp linh lực, “Thai tức luyện thần” rốt cuộc là tu luyện thần thức gì đó, phải tìm cho ngươi một môn tâm pháp mới được.”
Tả Mạc được sủng ái mà kinh sợ, Bồ yêu lúc nào lại đối với bản thân tốt như vậy chứ?
Bồ yêu nghĩ đến nhập thần, coi Tả Mạc hoàn toàn không tồn tại.
Tả Mạc thấy thế, thức thời đi làm việc của mình, nhưng lời Bồ yêu nói, hắn nhớ rất rõ ràng.
Tông Nghe thấy ông chủ gọi mình, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nói thật, tuy rằng là gã thiện tu duy nhất trong đội ngũ nhưng hắn cũng không có chỗ nào hơn người. Thực lực chỉ có thế coi là trung bình, bản lĩnh duy nhất có được chính là phòng thủ. Mọi người ở đây hình như không biết phòng thủ, làm một gã thiện tu, hắn phòng thủ có chút nổi bật giữa đám đông.
Nhưng tính tình hắn trầm ổn, tuy rằng giật mình nhưng vẫn thong dong trấn định. Trông thấy Tả Mạc, hắn hơi cung kính mà hành lễ: “Ông chủ.”
Tả Mạc trong lòng không khỏi thầm khen, luận về tu thân dưỡng tính kiếm tu thúc ngựa cũng không theo kịp thiện tu. Thiện tu nặng nhất tâm tính thiền định, các loại ảo giác đối với bọn họ suy giảm rất nhiều.
Tả Mạc không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn ‘thiên ba quyền quyết” của ngươi, ngươi cho giá đi.”
Tông Như lắc đầu: “Thiên ba quyền quyết” không phải quyền quyết gì cao thâm, ông chủ muốn vậy cứ lấy đi.”
Tả Mạc khoát khoát tay: “Đây là ý ngươi, ta nếu muốn sẽ trao đổi. Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn.”
Thấy Tả Mạc không giống giả bộ, Tông Như lúc này mới thật sự giật mình. Hắn gặp qua rất nhiều người, loại chuyện kẻ trên bắt kẻ dưới giao ra pháp quyết pháp bảo đã sớm quen rồi. Bây giờ nghe ông chủ nói ra những lời không thể ngờ tới, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Nhưng trong lòng Tông Như vẫn còn cẩn thận: “Tất cả do ông chủ làm chủ.”
Thấy bộ dáng cẩn thận của Tông Như, Tả Mạc cũng có chút bất đắc dĩ. Lời hắn nói ra cũng không phải là cố ý, ở trong môn phái, đồ riêng của môn hạ đệ tử, môn phái cũng không thể vô cớ chiếm hữu. Muốn cái gì thì phải nỗ lực trao đổi, đây là thái độ của hắn đối với việc này.
Hắn suy nghĩ một chút: “Ngươi có thể chọn hai kiện đồng phẩm chất với ‘thiên ba quyền quyết’, hoặc là...” Hắn bỗng nhiên linh cơ khẽ động: “Hoặc đổi lấy ba cái phù trận.”
“Ba cái phù trận?” Tông Như có chút không giải thích được.
“Ta có thể giúp ngươi chạm khắc ba cái phù trận ở trên thân thể ngươi. Một cái tụ linh trận, một cái thối thể phù trận, một cái luyện linh phù trận.” Tả Mạc giải thích: “Tụ linh trận có thể giúp ngươi ở mọi thời khắc đều có thể hấp thu linh khí xung quanh, luyện linh phù trận giống như hắc luyện bồ đoàn, có thể luyện hoá tạp chất của linh khí, mà thối thể phù trận thì có thể dùng linh lực rèn luyện thân thể. Ngươi là một thiện tu, ba cái phù trận này rất thích hợp với ngươi.”
Xưa nay thong dong trấn định như Tông Như lúc này cũng không thể không toát ra vẻ không tin, vô ý thức thất thanh nói: “Cái này... Điểu này không có khả năng!”
Điều đó không có khả năng!
Tông Như đã đi rất nhiều địa phương, kiến thức khá rộng, hắn chưa từng nghe nói qua, có phù trận nào có thể chạm khắc ở trên thân thể. Ba phù trận này... Nếu như đúng như lời ông chủ nói chẳng phải là không cần tu luyện nữa sao?
Tả Mạc cũng không phản bác: “Ngươi có thể chọn hai kiện pháp bảo.”
Tông Như sắc mặt biến hoá, nội tâm đang kịch liệt đấu tranh. Lý trí nói cho hắn, lời ông chủ nói là không có khả năng! Thế nhưng hắn lại có thể dễ dàng phán đoán ra, ông chủ không nói dối! Nếu ông chủ nói là đúng thì kì ngộ này thật là ngàn năm khó gặp!
Bỗng nhiên, hắn tự nhiên buồn cười, bản thân có gì để mất chứ?
Tả Mạc nhìn thấy sắc mặt của Tông Như khôi phục lại bình thường liền biết rõ sự lựa chọn của Tông Như.
Tông Như ngẩng đầu, dứt khoát nói: “Ta chọn ba cái phù trận!”
Một sơn cốc cách ghềnh Cửa Đá ước chừng ba trặm dặm.
“Lão đại, Tạ Sơn ở ghềnh Cửa Đá đã bị người ta thu phục.” Một vị tu giả báo cáo.
“Lai lịch như nào?” Một vị tu giả tóc đỏ đậm nhíu mày. Hắn gọi là Xích Tôn Giả, thủ hạ có hơn một trăm năm mươi tên, tại vùng này được coi là một trong những thế lực lớn.
“Còn chưa điều tra rõ ràng.” Vị tu giả này có chút sợ hãi nói, thấy Xích Tôn Giả vẻ tức giận dần dần tăng lên, vội vàng giải thích: “Nhóm người này không biết từ nơi nào đi đến. Nhân số không nhiều nhưng thực lực không ém, lúc đánh Tạ Sơn mới có hơn mười người.”
“Hơn mười người?” Xích Tôn Giả động dung nói: “Thủ hạ của Tạ Sơn cũng có hơn sáu mươi mấy người, hơn nữa Tạ Sơn không phải là ngưng mạch tam trọng thiên sao?”
Tu giả ngưng mạch tam trọng thiên tại Tiểu Sơn giới tuyệt đối tính là nhất lưu cao thủ. Ở trong chiến đấu, cao thủ như Tạ Sơn có thể phát huy ra tác dụng kinh khủng, một người có thể kiềm chế bảy tám người.
Tên tu giả này ngẩng đầu nhìn lão đại một cái, thấy vẻ mặt lão đại có vẻ nguôi ngoai, trong lòng nhẹ nhàng nói: “Chiến đấu kết thúc rất nhanh, không lưu lại vết tích gì.”
“Chẳng lẽ nhóm này có pháp bảo lợi hại gì?” Xích Tôn Giả thầm nghĩ trong lòng. Thực lực của Tạ Sơn hắn rất rõ ràng, hắn đã sớm muốn nuốt Tạ Sơn nhưng chậm chạp chưa động thủ, chính bởi vì kiêng kị đối với thực lực của Tạ Sơn. Thủ hạ của hắn có một trăm năm mươi người, không có một ai là ngưng mạch tam trọng thiêm. Bây giờ đột nhiên nghe nói Tạ Sơn bị ngươi ta thu phục, hắn tự nhiên tâm sinh cảnh giác.
Lẽ nào nhóm người này có cao thủ ngưng mạch tam trọng thiên?
Nếu như nói vậy, không ổn lắm! Thêm cả Tạ Sơn, vậy đối phương có ít nhất hai gã tu giả ngưng mạch tam trọng thiên. Khả năng khác là nhóm này có pháp bảo gì đó kinh khủng khiến Tạ Sơn không chống lại mà đầu hàng.
Vô luận là khả năng nào với hắn mà nói cũng không phải là tin tức tốt.
Nếu như được, hắn rất muốn lập tức mang theo thủ hạ, rời xa khỏi cái địa phương này. Lực lượng hắn nắm giữ dám chắc sẽ không nhiều người chú ý đến.
Chỉ là, vừa nghĩ đến vài thứ ở trong sơn động, hắn liền buông tha ý niệm chạy trốn.
Đồ vật kia đối với hắn mà nói, thực sự quá trọng yếu!
Xích Tôn Giả không phải loại không có đầu óc, hắn biết rõ, một nhóm người sau khi tiêu hoá xong lực lượng của Tạ Sơn, thực lực tăng mạnh thì mục tiêu tiếp theo chính là bọn hắn.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Gọi Khổng Gia tam huynh đệ lại đây.”
Thế Giới Tu Chân
Phương Tưởng