Chương 227
Đơn Đặt Hàng Nội Bộ.
Tả Mạc đổi “thiên ba quyền quyết” từ Tông Như cũng không lập tức bắt đầu tu luyện. Hắn dự định chỉnh lý tốt một chút thông tin.
Giống như Bồ yêu đã nói, hắn mọi thứ đều có nhưng nghĩ lại cẩn thận thì thứ có uy lực lại ít đến đáng thương.
Hiện tại trên tay hắn lợi hại nhất chính là âm hoả châu, có tính sát thương chính diện, mười phần kinh người. Chỉ là bây giờ nơi có âm sát khó tìm, vô pháp ngưng kết âm châu, âm hoả châu dùng hết sẽ không có nữa. Hơn nữa nếu địch nhân có sự phòng bị, tác dụng của âm hoả châu sẽ không còn nhiều nữa.
Còn có ngũ ý sáo kiếm, tuy rằng không pháp quyết tu luyện tiếp nhưng đó là tiểu kiếm trận thoát thai từ đại trận kiếm ý, uy lực tương đối kinh người đối với tu giả ngưng mạch kì. Chỉ là không có trải qua thực chiến, Tả Mạc không biết nó đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại. Ngũ ý sáo kiếm là kiếm trận, từ điểm đó mà nói nó càng giống một cái trận bàn dùng năm thanh phi kiếm.
“Tiểu thiên diệp thủ”, trước sau hắn lấy được từ Bồ yêu năm chiêu. “Tiểu thiên diệp thủ” thay đổi thất thường, kì lạ khó dò, năm thức diệp thủ hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển, cách hiểu rõ bản chất còn rất xa. “Tiểu thiên diệp thủ” điều động chính là thiên địa linh khí, đối với thời tiết có nhiều yêu cầu, thi triển không dễ. Một ngày thi triển thành công, uy lực rất cường đại.
Sau khi tu luyện “thiên ba quyền quyết”, hắn lại có thêm một thủ đoạn. Nhưng Bồ yêu cũng nói qua “thiên ba quyền quyết” không phải là quyền quyết lợi hại gì, uy lực cũng không làm cho người ta giật mình.
Nghĩ như vậy, Tả Mạc tự cảm thấy thủ đoạn của bản thân thực sự rất thiếu thốn. Còn về pháp bảo, tháp nhỏ là bản mạng pháp bảo nhưng sở trường của nó là điều khiển phù trận. Trừ cái đó ra, các loại pháp bảo trên người hắn tuy rằng giá trị không nhỏ nhưng không có đỉnh giai pháp bảo.
Vô luận là nhất phẩm đỉnh giai pháp bảo nào cũng đều có chỗ huyền diệu đặc thù của nó.
Cảm giác bất ổn bỗng mạnh mẽ sinh ra.
Đối phó với cao thủ kim đan của Minh Tiêu phái, Tả Mạc đã quyết định dùng chiến thuật quần ẩu. Nhưng cũng không bao gồm hắn trong đó, tối thiểu, hắn cần phải đảm bảo bản thân có thể sống sót trong lúc quần ẩu.
Địa phương thích hợp nhất để tu luyện là doanh địa, Tả Mạc dứt khoát rời đến doanh địa.
Ông chủ đích thân tới doanh địa, nhất thời mọi người không dám biểu lộ ra sự lười biếng, ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng đảo qua chỗ ông chủ. Vô luận là người cũ hay là người mới đều biết rõ một điều, đó chính là trên tay ông chủ có rất nhiều thứ tốt!
Người thứ nhất được lợi chính là Ma Phàm, ngũ phẩm độn pháp, khiến vô số người đỏ mắt. Những ngày này, bọn họ tận mắt nhìn thấy Ma Phàm tu luyện ngũ phẩm độn pháp, ngay cả những ảo ảnh hoa cả mắt trước kia giờ cũng không thấy đâu nữa, hắn như một u linh thoắt ẩn thoắt hiện rồi lại bỗng dưng biến mất. Nhưng bất cứ tu giả nào tận mắt thấy cảnh tượng này đều hít một hơi lạnh, Lại nghĩ tới “Diệt Huyễn Vô Ảnh Kiếm” không chút danh tiếng song uy lực vô cùng lớn của Ma Phàm, phối hợp với độn pháp vô thanh vô tức này quả thực sát nhân vô hình vô ảnh.
Mẹ trẻ còn cho Ma Phàm một tấm Vận may của Ma Phàm khiến người người đỏ mắt, nhưng cũng chẳng có gì để nói. Thực lực Ma Phàm hiện giờ sao, đừng nhìn tu vi hắn không bằng Tạ Sơn, nếu tính tác dụng Tạ Sơn ngược lại còn xa mới so được với hắn, điểm này Tạ Sơn cũng thực sự chịu phục. Huống hồ, một loạt ký hiệu chu sa đỏ tươi ghi lại con số địch nhân bị giết, không ai so sánh được.
Tao ngộ của Tông Như khiến rất nhiều ngưới uy nghĩ.
Tông Như là một kẻ thành thật, đâu chịu được tra xét của những kẻ này, tự nhiên thú nhận tất cả. Ông chủ kiên trì nguyên tắc trao đổi khiến cho tâm trạng bọn họ yên bình lại, theo một ông chủ như vậy, còn gì bất mãn chứ? Bất quá sau khi hỏi vài ngày, tiến bộ điên cuồng của Tông Như khiến đồng đội của hắn, Niên Lục và Lôi Bằng hết hồn.
Mẹ trẻ phát hiện tình trạng khác lạ của Tông Như, lập tức tách hắn rat u luyện riêng.
Mọi người lúc này mới phát hiện, hóa ra ba phù trận khắc trên người Tông Như lại thần diệu như vậy! Lập tức, lòng người xao động, độn pháp ngũ phẩm là dựa theo công lao ban thưởng, không cách nào dàn xếp được. Nhưng ba phù trận này, chẳng phải do Tông Như dùng quyền quyết đổi lại sao.
Nói cách khác, phù trận này có thể đổi được!
Đám người đều là kẻ kinh nghiệm phong phú già dời, sao lại không hiểu được ý này cơ chứ?
Vừa hay ông chủ tới doanh trại tu luyện, cơ hội tốt vậy sao lại buông tay cho nó chạy mất được?
Người đầu tiên tới là Lôi Bằng, hắn lúc trước ngày ngày tu luyện cùng Tông Như, cảm thụ sâu sắc nhất. Tên gia hỏa này nhìn như một kẻ lỗ mãng nhưng trên thực tế đầu óc cực kỳ sáng suốt, công hiệu cụ thể của ba phù trận hắn đều hỏi dò được đại khái từ chỗ Tông Như.
Phù trận Thối Thể đối với hắn không có tác dụng gì lớn, nhưng hai phù trận khác lại khiến hắn thèm tới ứa nước miếng. Tên này vốn có lá gan lớn, nhân cơ hội mẹ trẻ nghỉ ngơi, hắn mặt dày tiến tới chỗ Tả Mạc, chỉ thấy nam tử hào phóng này dùng giọng điệu siểm nịnh tới cực điểm nói: “Ông chủ, thuộc hạ có thể cầu ngài một chuyện không?”
Tả Mạc có phần ngạc nhiên nhìn Lôi bằng: “Có chuyện gì?”
“Thuộc hạ cũng muốn xăm ba phù trận kia lên người.” Thấy lão bản ngạc nhiên trả lời, tim hắn cũng đập nhanh hơn, vội vàng nói: “Thuộc hạ nguyện ý dùng ‘Uyên Hồn Đao Quyết’ để đổi lại.”
Tả Mạc lập tức hiểu ý.
Việc làm ăn đưa tới cửa rồi, làm gì có chuyện từ chối? Huống hồ khắc phù trận lên người hắn còn có rất nhiều chỗ chưa thuần thục, khó khăn lắm mới có ‘chuột bạch’ đưa tới tận cửa, Tả Mạc trong lòng vui như mở cờ.
Song hắn vẫn ồ một tiếng, giả bộ nói: “Muốn xăm phù trận này cũng không đơn giản như vậy, có chút nguy hiểm.”
Lôi Bằng cũng đã chuẩn bị tư tưởng ở điểm này, trên đời vốn không có chỗ tốt nào không phải trả giá, phương pháp đơn giản chóng thành như vậy sao lại không có nguy hiểm được? Bất quá hắn vẫn cẩn thận hỏi lại: “Có thể gây tổn hại đến tu vi không?”
“Cái đó thì không, chỉ có thể thất bại lưu lại sẹo thôi. Vì dùng linh dịch đặc thù để xăm, có dùng tới Ba Linh đan (thuốc chữa sẹo) cũng chưa chắc tẩy đi được.”
Lôi Bằng lập tức thở phào một hơi, cười ha hả trả lời: “Thuộc hạ là một lão già rồi, cũng chẳng phải tuấn tú gì.” Xăm mình có thất bại cũng chỉ lưu lại một vết sẹo, đối với những tên gia hỏa đã liếm máu nơi mũi đao này, ai lại quan tâm chuyện đó?
Tả Mạc thấy vậy, mặt không đổi sắc nói: “Ta không cần đao quyết, nếu ngươi muốn đổi, dùng cái gì khác đi.” Hắn bây giờ học đã đủ hỗn tạp rồi, cũng không định học thêm một môn đao quyết nữa.
Lôi Bằng lập tức cấp bách, đem Bách Bảo nang trên lưng đổ ra, ảo não đưa tới: “Ông chủ, người nhìn trúng vật gì thì cứ việc cầm, thuộc hạ đều sẽ đổi!”
Tả Mạc híp mắt, ánh mắt đảo qua những thứ này, bỗng nhiên ngưng lại, hắn từ trong đống đồ lộn xộn lấy ra một khối ngọc lớn cỡ nắm tay: “Cái này đi.”
“Được!” Lôi Bằng mừng húm, hắn lo nhất là trên người không có thứ ông chủ nhìn trúng. Lại như sợ ông chủ đổi ý, Lôi Bằng vội vội vàng vàng thu lại tất cả những món đồ khác.
“Đi theo ta.” Tả Mạc đứng dậy, nói với Công Tôn Sai vài câu rồi mang theo Lôi Bằng rời khỏi.
Tới chạng vạng tối, Lôi Bằng vô cùng đắc ý trở lại doanh trại, toàn doanh lập tức bùng nổ. Nhất là trên nửa người cởi trần của Lôi Bằng, ba phù trận huyện diệu vừa được xăm vào khiến người xem chảy nước miếng ròng ròng.
Có một tấm gương thành công khiến cho quần chúng lập tức xao động.
Trên người ai chả có một hai món đồ tốt? Tài liệu, pháp bảo, ngọc giản, cái gì ông chủ cũng đổi, ngay cả một số mảnh vỡ của pháp bảo ông chủ cũng đồng ý đổi. Hơn nữa ông chủ chưa bao giờ giở trò há miệng sư tử, mỗi lần chỉ lấy một món đồ.
Rất nhiều lúc, mọi người đều đột nhiên cảm thấy, ông chủ quả thực là một thương nhân đầy đạo đức nghề nghiệp!
Gần như mọi tu giả đều quyết định xăm phù trận, đơn đặt hàng trên tay Tả Mạc đã xếp dài tới hai mươi ngày sau. Khiến hắn cảm thấy như sắp điên mất là thu hoạch lần này!
Sau khi thôn tính Tạ Sơn, giờ hắn có tới một trăm mười thủ hạ. Ngoại trừ Tông Như và Lôi Bằng, mọi người khác đều gia nhập vào đội ngũ trạm khắc phù trận, không một ngoại lệ. Có gì giá trị hơn tăng cường thực lực?
Trong số bọn họ, không hề có người mới, bất cứ ai cũng hiểu giá trị của ba phù trận này. Dù cho Tả Mạc ra điều kiện hạ khắc hơn tuyệt đại đa số bọn họ cũng sẽ lựa chọn xăm mình. Bất quá, Tả Mạc vẫn kiên trì cách làm của mình, chỉ lấy một món khiến tất cả những người này đều lưu lại ấn tượng “không tham lam” trong lòng.
Nếu khuôn mặt của Tả Mạc có thể có biểu tình, vậy chắc giờ hắn đã cười tới long của miệng ra rồi.
Các loại pháp quyết chẳng có thứ nào khiến hắn động tâm, song trong số ngọc giản cũng có không ít trân phẩm. Hắn thậm chí còn tìm được ngọc giản linh thực cấp Hạ Hoa. Cái này hắn dã tìm không biết bao lâu, kết quả lại mò trược trong một đống gần như phế phẩm.
Thu hoạch nhiều nhất là cách loại tài liệu. Vốn những người này tu vi đều từ ngưng mạch trở lên, tài liệu thu được nào phải đồ thường? Tài liệu Tả Mạc thu lấy tất cả đều là tứ phẩm, Kim Ô hỏa hiện giờ của hắn đủ để luyện hóa những tài liệu này.
Ngay cả Bồ yêu cũng cảm thấy đố kị đối với thu hoạch lần này của Tả Mạc!
Song vì giao dịch giữa hai người lại không bao gồm lợi nhuận Tả Mạc thu được do lợi dụng phù trận. Nếu như trước kia hắn đương nhiên có thể không hề kiêng nể gì cướp đoạt ở chỗ Tả Mạc. Nhưng giờ có việc nhờ hắn, Bồ yêu cũng chẳng thể dùng thủ đoạn như vậy.
Bồ yêu đã đỏ cả mắt chỉ còn cách phát tiết bất mãn trong lòng theo một phương thức khác.
“Ma văn Đồng Tê Ngưu ngươi đã hiểu rõ, đây là ma văn trên người Kim Sí Đại Bàng, ngươi nên phá giải nó nhanh một chút.” Bồ yêu ném ra một ngọc giản, ma văn ghi lại trong đó phức tạp hơn so với Đồng Tê Ngưu nhiều. Chỉ nhìn một lần mà Tả Mạc đã có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Bồ yêu trong lòng vô cùng đắc ý.
Trên bất cứ ma giới nào, Kim Sí Đại Bằng đều là quý tộc, có huyết mạch độc nhất vô nhị! Bọn chúng trời sinh có dị bẩm, sinh ra không cần làm phép cũng có thể khai mở linh trí. Bọn chúng có truyền thừa đỉnh cấp, từng đời tiến hóa, thân thể bọn chúng ta gần tới mức hoàn mỹ, ma văn trên người cũng hoàn mỹ như vậy. Nhược điểm duy nhất của bọn chúng cũng là bệnh chung của tuyệt đại đa số quần tộc có huyết mạch ưu tú, đó là năng lực sinh sôi nảy nở thấp.
Ma văn phức tạp như vậy vượt xa phạm trù năng lực của Tả Mạc.
Bồ yêu cố ý đem ma văn Kim Sí Đại Bằng ném cho Tả Mạc là muốn bóp chết cơn hưng phấn của Tả Mạc. Ma văn hoàn mỹ như vậy, đối với Tả Mạc mà nói có lực hấp dẫn trí mạng. Tả Mạc sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn, không tự chủ được mà chịu giày vò, tới lúc vừa lòng, mình sẽ ném cho hắn một ma văn cấp thấp.
Bồ yêu càng nghĩ càng hài lòng, không biết vì sao, vừa nhìn thấy vẻ đắc ý của Tả Mạc, trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Hoàn toàn giống với sự tưởng tượng của Bồ yêu, Tả Mạc bị ma văn này hấp dẫn triệt để! Bồ yêu có thể cảm giác được, khi Tả Mạc vừa thấy ma văn Kim Sí Đại Bằng, ngay cả hít thở cũng ngưng lại.
Bất quá, ngoài dự liệu của hắn là Tả Mạc lại biểu hiện ra lực khắc chế kinh người. Từ trong cơn nhập thần tỉnh lại, chuyện đầu tiên Tả Mạc làm là ném ngọc giản vào trong giới chỉ.
Sau đó Bồ yêu nghe thấy Tả Mạc vừa xăm phù trận cho đám người, vừa nghiến răng nghiến lợi, miệng như động kinh lẩm bẩm liên tục: Nhịn! Nhịn! Nhịn!
Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết từ trong gian phòng của Tả Mạc truyền ra.
Thế Giới Tu Chân
Phương Tưởng