Thê Tử Bạch Nguyệt Quang Đã Mất Của Thủ Phụ Đã Trở Lại

Chương 12:

Chương 12:
Tạ Quân Đình lưu luyến không rời, hắn cố ý không cho Thi Lệnh Yểu đưa nàng. Thi Lệnh Yểu nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng lạnh lẽo chưa kịp ùa lên, liền nghe thấy một tiếng mang theo chút thấp thỏm:

"A nương."

Nàng ngẩng đầu, thiếu niên quay lại, một đôi mắt vẫn còn ướt sũng nhìn nàng: "A nương, ngày mai ta còn tới."

Ngươi không muốn đi.

Không cần lại biến mất không thấy gì nữa.

Thi Lệnh Yểu từ lời hắn đọc lên bao hàm tâm tình phức tạp, trong lòng hơi chua, cười gật đầu: "Tốt, a nương ở đây đợi ngươi."

Tạ Quân Đình nhẹ gật đầu, trong mắt đều là quyến luyến, cẩn thận từng bước đi.

Không biết Tạ Quân Yến nếu nghe được, giờ nhìn lại tuổi trẻ hắn càng giống tỷ tỷ a nương, một ngụm một cái Đại Bảo gọi hắn, trên mặt sẽ là biểu tình gì.

Khẳng định rất đặc sắc.

Tạ Quân Đình hả hê ha ha cười hai tiếng, ngay sau đó, hắn lại nghĩ đến một chuyện trước đó bị hắn cố ý bỏ qua, bước chân dừng lại.

A nương, từ đầu tới cuối, đều không nhắc đến a da.

Từ khi hắn lớn lên chút, Tạ Quân Đình từ trong nhà trưởng bối, và cả vú già, mơ hồ cảm giác được —— mẹ hắn trước kia có lẽ cũng không phải mười phần ân ái hòa thuận.

Chiều chuộng hắn cùng huynh trưởng, Uyển Phương cô cô cũng đối a da không có gì hảo sắc mặt.

Hiện tại a nương trở về, lòng tràn đầy chỉ có hắn cùng huynh trưởng.

Không có a da.

Tạ Quân Đình rối rắm một chớp mắt rồi bình thường trở lại, thiếu một người phân tán sự chú ý của a nương, rất tốt!

Hắn vô cùng vui vẻ, nhìn sắc trời đã không sớm, đơn giản trực tiếp trở về Tạ phủ.

Tạ Quân Yến còn chưa trở lại, Tạ Quân Đình do dự một chút, vẫn đi sân hắn chờ hắn.

Hai huynh đệ từ bảy tuổi đã phân sân, Tạ Quân Yến ở Quan Lan Viện, Tạ Quân Đình ở Vãn Phong Viện, hai nơi không xa nhau.

Quan Lan Viện, tiểu tư quét dọn thấy Nhị Lang quân tới thì cũng có chút kinh ngạc.

Quý phủ ai chẳng biết, hai vị tiểu lang quân càng lớn lên, tính tình càng không hợp.

Nhị Lang quân lần trước chủ động tới viện Đại Lang quân, là khi nào nhỉ?

Tạ Quân Đình trong lòng vui vẻ, nào lo lắng tiểu tư vú già vẻ mặt quái dị, chỉ tùy ý nói: "Cho ta lấy chút điểm tâm lại đây."

Tiểu tư vội vàng đáp.

Tạ Quân Đình ngồi trên giường La Hán, ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy từ cửa sổ thúy bách thành màn, cảnh sắc tươi đẹp, trong phòng cũng có cảm giác dễ chịu thoải mái.

Hắn nhớ tới a nương hiện giờ chỉ ở trong phòng khách sạn nhỏ, trong lòng lại không thoải mái.

Nói rõ với Tạ Quân Yến chuyện a nương trở về cũng có chỗ tốt, ít nhất hắn có thể quang minh chính đại lấy tiền cho a nương tiêu xài, không cần bị Tạ Quân Yến hỏi tới hỏi lui như thẩm phạm nhân.

Hết thảy đều tốt đẹp, Tạ Quân Đình tâm tình như ngày hè mặt trời mới lên, tươi đẹp sáng lạn, liền Tạ Quân Yến tới cau mày khiến hắn không cần ở giường La Hán ăn gì khi răn dạy cũng không chói tai như thường lệ.

Tạ Quân Đình chậm rãi nuốt xuống cái bánh cuối cùng, nghĩ ngày mai bảo phòng bếp làm nhiều bánh ngọt, hắn cho a nương mang đi.

Tạ phủ đầu bếp nữ tay nghề đều rất tốt, lâu như vậy, a nương nói không chừng cũng nhớ nghề của các nàng.

Tạ Quân Đình vui sướng đã quyết định, Tạ Quân Yến đợi lát nữa, thấy đệ đệ thái độ khác thường, không cùng hắn cãi nhau, có chút kinh ngạc.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Tạ Quân Yến đưa một chiếc khăn xanh cho hắn, mềm mại, xếp gọn gàng.

Tạ Quân Đình kéo qua, lau tay rồi vò thành một cục.

Thấy huynh trưởng lại nhíu mày, Tạ Quân Đình khó được có chút xấu hổ.

Quen thuộc, hắn theo bản năng muốn chọc tức hắn…

"Khụ." Hắn hắng giọng, "Ca, gần đây ngươi có phải rất bận?"

Tạ Quân Yến liếc hắn: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Tạ Quân Đình kéo dài giọng: "Bận một chút tốt, bận một chút tốt."

Trên đời này hiểu rõ nhất Tạ Quân Đình, chính là huynh trưởng ruột thịt của hắn, Tạ Quân Yến.
Bây giờ nhìn đệ đệ một bộ rõ ràng 'Ta có việc gạt ngươi' bộ dáng, Tạ Quân Yến ấn xuống trong lòng nghi kỵ, không muốn đả thảo kinh xà.
Hắn ngược lại muốn xem xem, đệ đệ lại đang đánh tính toán quỷ quái gì.
Không chút nào biết mình sắp bị huynh trưởng cào cái úp sấp, Tạ Quân Đình còn đang cười ngây ngô.
...
Tạ Quân Đình hai ngày nay thường thường trộm chạy ra theo nàng dùng bữa nói chuyện, lần một lần hai còn tốt, số lần nhiều quá, liền tính Tạ Tiểu Bảo lại chớp mắt, giả làm điềm đạm đáng yêu đáng thương bộ dáng ý đồ khiến Thi Lệnh Yểu mềm lòng, nàng cũng tỏ vẻ phải kiên quyết chống lại hành vi trốn học, thúc giục hắn mau mau trở về đọc sách.
Tạ Quân Đình cũng không muốn rời đi, nhưng nhìn xem a nương đối với hắn cười đến mười phần từ ái, lại không tốt ý tứ sớm lộ ra hắn bất học vô thuật chân tướng.
Chỉ phải lại cẩn thận từng bước một.
Hai ngày này Thi Lệnh Yểu ấn theo lời dặn dò của đại phu chuyên cần rịt thuốc, đến hôm nay cảm thấy chân đã khôi phục được không sai biệt lắm.
Đi đường thời điểm chú ý chút đừng vẫn luôn dùng chân trái chống đỡ, liền cũng không có gì vấn đề.
Nàng ra cửa, muốn đi dạo cửa hàng, lễ sinh nhật của hai đứa nhỏ còn chưa có tin tức, thuận tiện lại cho mình làm lượng thân xiêm y.
Tối hôm qua Chu Tuấn riêng cho nàng đưa tới một phần hoa hồng, Thi Lệnh Yểu nhìn thấy số lượng không nhỏ, còn có chút kinh ngạc.
Chu Tuấn cười giải thích, bọn họ gắng sức đuổi theo, chế tạo gấp gáp một đám hoa đào lúm đồng tiền.
Về chuyện tiêu thụ hàng hóa, chính bọn họ có cách của mình, tóm lại, hiện giờ hoa đào lúm đồng tiền bán rất tốt, các nhà son phấn cửa hàng chưởng quầy đều đang nghĩ cách liên lạc bọn họ để lấy hàng.
Thi Lệnh Yểu cũng không am hiểu chuyện buôn bán, nhưng thấy hoa đào lúm đồng tiền bán tốt; Chu Tuấn bọn họ tảng đá trong lòng rơi xuống, nàng có bạc, tự nhiên cũng vui vẻ theo.
Nàng hiện tại dư dả không ít, đi ngang qua Xuân Siếp phố, vẫn là nhịn không được, tính toán nhìn một cái viên châu hoa ngày ấy nàng nhìn trúng còn ở hay không.
Vừa vặn, người hầu cười nghênh tiến lên, vẫn là người ngày đó, thấy là Thi Lệnh Yểu, trên mặt nàng ý cười thoáng nhạt nhạt, mà sau lưng lại truyền tới một trận động tĩnh, phảng phất là cùng lúc tới vài vị khách nhân, người hầu thuận thế vượt qua Thi Lệnh Yểu, đi một bên khác chào hỏi.
Thi Lệnh Yểu tự giác mình hiện tại hai đứa nhỏ đều lớn như vậy, chính mình càng nên trầm ổn rộng lượng, khinh thường cùng người trẻ tuổi tính toán, cứ việc xem châu hoa đi.
Sau lưng vang lên thanh âm lại mang theo vài phần quen thuộc.
Thi Lệnh Yểu sững sờ, nhận ra, là Tạ Ủng Hi.
Từ trước tới nay không hợp nhau lắm cô em chồng.
Tạ Ủng Hi một thân phục trang đẹp đẽ, vẻ mặt kiêu căng, càng làm nổi bật người nữ lang trẻ tuổi đứng bên cạnh nàng dáng người thanh tú, vẻ mặt yếu đuối.
"Tư Nhạn, qua hai ngày chính là sinh nhật Quân Yến cùng Quân Đình, đến lúc đó ngươi theo ta cùng đi Tạ phủ dự tiệc, nên nắm chắc cơ hội, chớ lãng phí ta một phen khổ tâm."
Mạnh Tư Nhạn xấu hổ nhẹ gật đầu, lại nói: "Biểu tẩu, không biết thủ phụ đại nhân thích kiểu nữ tử nào? Ta, ta có chút sợ."
Tạ Ủng Hi nghĩ nghĩ, thật đúng là không biết nên hình dung như thế nào người huynh trưởng nàng thích, chỉ có thể nói: "Hôm nay chúng ta chọn thật kỹ trang sức, trang điểm thật kỹ, dù là quyền cao chức trọng, nam nhân cũng thích mỹ nhân."
"Lại muốn cực khổ biểu tẩu tiêu pha, trong lòng ta thực sự là..."
Tốn chút bạc mà thôi, Tạ Ủng Hi cũng không để ở trong lòng, chỉ nói: "Chỉ mong ta lần này cố gắng có thể có chỗ báo đáp. Tư Nhạn, chờ ngươi gả vào Tạ gia, nên hiếu kính a nương ta, mới hảo hảo lung lạc Quân Yến cùng Quân Đình, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận mới tốt."
Mạnh Tư Nhạn vội vàng nói: "Là, cô cũng đã dặn dò như vậy, ta tự nhiên để ở trong lòng. Nghe nói gần đây có một loại gọi là hoa đào lúm đồng tiền phấn rất thịnh hành, ta riêng gọi người mua hai hộp, biểu tẩu cũng thử xem a?"
Tạ Ủng Hi không để bụng: "Chọn trang sức trước đã, đồ vật ở tầng một này đều là hàng bình thường, đi, ta dẫn ngươi lên tầng hai chọn lựa một chút."
Nàng kiêu căng quen rồi, Mạnh Tư Nhạn đến Biện Kinh một thời gian, cũng biết tính tình biểu tẩu này, theo đó lúng túng gật đầu: "Phải."
Tạ Ủng Hi vuốt ve bên tóc mai châu tuệ, ánh mắt vô tình liếc xuống bậc thang, một vệt thân ảnh yểu điệu đập vào mắt.
Nàng ngẩn người, một cảm giác quen thuộc khó hiểu dâng lên. Chưa kịp nhìn kỹ, chưởng quầy Mãn Ngọc lâu cười tiến lại đón: "Lương phu nhân, mời bên này."
Tạ Ủng Hi không để tâm đến cảm giác quen thuộc kỳ lạ ấy, lập tức lên lầu.
Thi Lệnh Yểu vẫn quay lưng lại với họ, gương mặt châu huy ngọc lệ, lạnh nhạt vô cùng.
Tạ Túng Vi người ái mộ dùng nàng làm ra hương phấn trang điểm cho mình, rồi lấy niềm vui của Tạ Túng Vi…
Thi Lệnh Yểu rũ mắt, kìm nén ngọn lửa đang bốc lên trong lòng.
Một hầu gái thấy nàng đứng đó lâu, thăm dò hỏi: "Nương tử, người thích món nào? Để tôi giới thiệu cho người."
"Không cần." Thi Lệnh Yểu mím môi, chỉ vào đóa châu hoa, "Gói lại cho ta, đa tạ."
Hầu gái vội vàng đáp lời.
Thi Lệnh Yểu mang trong lòng một nỗi niềm khó tả, ra khỏi Mãn Ngọc lâu, nàng lại hùng hổ bước vào một cửa hàng khác.
Đi dạo hơn nửa buổi chiều, khi Thi Lệnh Yểu hài lòng trở về khách sạn, nhìn những thứ mình mua, nàng giật mình.
Tất cả đều là đồ cho chính nàng.
Việc chuẩn bị lễ sinh nhật cho hai đứa nhỏ không biết từ bao giờ đã bị nàng quên lãng.
Thi Lệnh Yểu có chút áy náy, nhưng nhìn đóa châu hoa, lại nhìn cành yên chi, rồi lại nhìn chiếc áo ngắn thêu Bích Đào gợn sóng, nàng lại thấy món nào cũng thích.
Rối rắm hồi lâu, Thi Lệnh Yểu cúi xuống đếm số bạc còn lại, có chút lo lắng.
Lễ nhỏ tình ý nặng, hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện, chúng nó hẳn sẽ hiểu lòng mẹ… A?
Thi Lệnh Yểu nằm xuống giường. Giường khách sạn chỉ phủ một lớp bông mỏng, không như chiếc giường rộng gối êm nàng vẫn ngủ, dù có ngã xuống cũng chỉ như rơi vào đám mây mềm mại.
Nhưng Thi Lệnh Yểu không để ý đến cảm giác khó chịu nhỏ nhặt ấy, nàng chỉ thấy mình thật khó hiểu.
Nàng biết Tiểu Bảo đã nhận ra, nàng cũng không muốn nhắc đến Tạ Túng Vi, nên mấy ngày nay mẹ con nàng chủ yếu nói về chuyện xưa của hắn và huynh trưởng.
Nếu nàng đã chấp nhận Tạ Túng Vi không còn là Tạ Túng Vi của trước kia, tại sao lại tức giận khi biết có người muốn đến gần hắn, muốn gả cho hắn?
Từ lời Tiểu Bảo, nàng đoán được Tạ Túng Vi không có thêm cho chúng nó em gái cùng cha khác mẹ, nhưng điều đó không chứng minh được mấy năm nay hắn trong sạch!
Chỉ nghĩ đến Tạ Ủng Hi muốn dẫn ai đó đến dự sinh nhật hai đứa nhỏ để gặp Tạ Túng Vi, lòng Thi Lệnh Yểu liền thấy ghê tởm.
Nhưng nàng lại chẳng làm gì được.
Sự thất vọng dâng trào khiến dung nhan nàng héo mòn, nàng mơ màng ngã xuống giường ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, hơi thở khô khốc và nóng bỏng.
Thi Lệnh Yểu buồn bã xác định, nàng bị bệnh.
May mà Tạ Quân Đình rất hiếu thảo, sáng nay đến mang bánh rán mới ra lò cho nàng mà thấy nàng vẫn chưa mở cửa, lo lắng phá cửa xông vào.
Thấy nàng mê man, hai má đỏ ửng, Tạ Quân Đình hoảng sợ, luống cuống tay chân cho nàng uống chút nước, đứng đờ ra không biết làm gì.
Thi Lệnh Yểu tỉnh lại, thấy Tạ Tiểu Bảo đứng trước giường, chân tay luống cuống, mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc.
Đã lớn hơn mẹ rồi mà sao vẫn thích khóc như hồi nhỏ thế?
Thi Lệnh Yểu muốn an ủi hắn, nhưng nàng hiện giờ nhấc tay cũng khó khăn, chỉ nói được vài chữ:
"Tiểu Bảo, gọi thầy thuốc."
Tạ Quân Đình như bừng tỉnh, gật nhẹ đầu, quay người định đi, thấy hai gò má nàng đỏ bừng lại không yên lòng, dặn dò: "A nương, con bảo tiểu nhị tìm đầu bếp nữ đến chăm sóc người một lát, con sẽ nhanh chóng trở về!"
Đứa con hiếu thảo biết điều làm sao!
Nhìn Thi Lệnh Yểu chớp mắt ra hiệu hiểu rồi, Tạ Quân Đình vội vàng rời khách sạn, chạy thẳng đến hiệu thuốc.
Mà thiếu niên vội vã, thân ảnh cũng bị Quyết Minh thu vào đáy mắt.
"Đại Lang quân, vị nữ lang kia ngụ ở khách sạn tầng hai, căn thứ ba bên tay trái." Quyết Minh đã điều tra rõ ràng, mấy ngày nay Nhị Lang quân luôn chạy ra ngoài, còn sai phòng bếp làm rất nhiều điểm tâm bánh ngọt mang theo.
Quyết Minh không khỏi cảm khái, trẻ con bây giờ trưởng thành sớm quá!
Mới mười hai tuổi đã biết cách chiều phụ nữ rồi!
Tạ Quân Yến thu tầm mắt lại, mặt vô biểu tình ừ một tiếng, dừng một chút, mới chậm rãi đi về khách sạn.
Tạ Quân Đình, tuổi còn nhỏ đã học được cách "kim ốc tàng kiều".
Tốt; thật là rất tốt…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất