Chương 13:
Giang Châu
Cuối tháng ba, Giang Châu chìm trong mưa, một mảnh mưa dầm kéo dài, khiến người khó chịu.
Thi Cư Hành từ ngoài trở về, thu chiếc ô giấy dầu, ở dưới hành lang, nữ sử vội vàng đón lấy, lại có người đưa khăn tới: "Bên ngoài mưa to lắm, Tam lang mau lau đi."
Thi Cư Hành ừ một tiếng. Chàng trai hai mươi tuổi, tuấn tú, lịch sự, tao nhã, da thịt như ngọc, trắng trẻo mịn màng, nên đôi mắt thâm quầng càng thêm rõ rệt.
"A nương hôm nay thế nào? Đã uống thuốc chưa?"
Nữ sử đưa khăn lúc nãy tên là Cúc Nhị, từ khi ở Biện Kinh đã hầu hạ Thi mẫu, nghe vậy liền vội vàng gật đầu.
"Dạ, phu nhân hôm nay đã uống thuốc rồi. Buổi sáng trời mưa, phu nhân vẫn có tinh thần tốt, còn bảo các nô tì cùng đi dạo trong vườn."
Thi Cư Hành yên tâm phần nào.
Mấy ngày trước là giỗ Nhị tỷ, hắn cùng cha sợ lại kích động a nương, nên tự mình chuẩn bị đồ tế lễ, nhưng vẫn không cẩn thận để Thi mẫu biết.
Bệnh tình vốn đã khá hơn lại đột nhiên nặng thêm.
Thi Cư Hành hít sâu một hơi, bước vào cửa, vẻ mặt ôn nhu.
"Con xin thỉnh an a nương."
Thi Cư Hành nửa quỳ trước giường, nhìn người mẹ yếu ớt, tiều tụy, ánh mắt lướt qua mái tóc pha sương, nuốt xuống nỗi nghẹn ngào trong cổ họng. Thấy Thi mẫu vươn tay, hắn vội vàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của bà, cười nói: "A nương có gì dặn dò con?"
Lúc tỉnh táo, Thi mẫu mệt mỏi nhưng bình thản. Bà nhìn người con trai bên cạnh, chậm rãi nói: "Ta vừa mơ thấy a tỷ của con."
Thi Cư Hành sững sờ.
"Ta mơ thấy nàng gọi ta a nương, làm nũng, bảo thèm ăn măng hầm thịt ta nấu." Thi mẫu nhớ tới cô con gái nhỏ trong mơ, tươi tắn đáng yêu, môi hé nở nụ cười dịu dàng, "Đều là làm mẹ, lúc làm nũng vẫn cái dáng vẻ ấy."
Thi Cư Hành cúi đầu, nhanh chóng che giấu nỗi buồn trên mặt, ngẩng đầu, giả vờ trêu ghẹo: "A tỷ từ nhỏ đã tham ăn! Khi ta còn nhỏ, nàng cứ giành ăn chân gà của ta, chị cả cũng chiều nàng, nàng ăn một lúc ba cái chân gà đấy."
Thi mẫu cười cười: "Đúng vậy a..."
Thi Cư Hành thấy vẻ hoài niệm trên mặt mẫu thân, định đổi đề tài, lại nghe Thi mẫu thở dài.
"Ta tuổi già, hay quên, nhưng việc nên làm vẫn phải làm."
"Hai ngày nữa, Quân Yến và Quân Đình tròn mười hai tuổi rồi. Thân thể ta thế này, không biết có gắng được không, sợ không thể tự mình đến thăm chúng nó. Con thay ta đi một chuyến, báo cho hai đứa nhỏ biết, chúng ta vẫn nhớ chúng nó."
Vì bệnh tật nằm liệt giường lâu ngày, Thi mẫu nói chuyện thường yếu ớt, khí huyết kém, nhưng Thi Cư Hành vẫn nghe ra được tình thương yêu sâu nặng.
Hắn gật đầu, đáp: "Dạ."
Trước kia Thi gia rời Biện Kinh, trở về Giang Châu, ngoài việc Thi mẫu bệnh nặng, còn có những nguyên nhân phức tạp khác.
Nhưng dù sao, họ đã bỏ bê hai đứa nhỏ kia.
Mười năm qua, cậu cháu chỉ gặp nhau ít ỏi vài lần. Bà nội tuổi cao, không đi lại được, càng không thể gặp mặt.
Thi Cư Hành nắm chặt tay khô gầy của mẹ, gật đầu: "A nương yên tâm, con nhất định sẽ báo cho chúng nó. Hai đứa nhỏ nhất định cũng nhớ ngài."
Thi mẫu nở nụ cười vui vẻ, dừng lại một chút, bà hơi do dự: "Nếu tỷ phu con không nhanh, con cũng đừng tranh chấp với hắn, về sớm là được."
Nói đến Tạ Túng Vi, sắc mặt Thi Cư Hành liền lạnh đi, nhưng hắn không muốn làm a nương thêm lo lắng, chỉ cười gật đầu.
...
Tạ Quân Yến quyết định, lên lầu, rẽ trái đến phòng thứ ba.
Trước khi gõ cửa, Tạ Quân Yến khẽ thở dài, nếu có thể, hắn cũng không muốn làm việc mất mặt này.
Nhưng, Tạ Quân Đình thật sự quá mức khinh cuồng, mới mười hai tuổi, đã học người khác chơi trò kim ốc tàng kiều!
Cấp dưới ấp a ấp úng tâu báo tin tức này thì Tạ Quân Yến kinh ngạc đến nỗi thất thủ ném vỡ chén trà.
Hắn không thể tưởng được đệ đệ lại vô liêm sỉ như vậy!
Vì không để chuyện này trở nên ầm ĩ, Tạ Quân Yến quyết định sớm thanh lý khách điếm, đợi một hồi để nói rõ ràng với nữ tử trong phòng kia, chỉ cần nàng ngoan ngoãn hợp tác, hắn sẽ cho nàng đầy đủ tiền bạc, để nàng rời xa Biện Kinh thị phi.
Tất nhiên, số tiền đó sẽ khấu trừ từ tiểu kim khố của Tạ Quân Đình.
Tạ Quân Yến hơi trầm giọng, khí định thần nhàn nâng tay, gõ gõ cửa.
Thi Lệnh Yểu nằm trên giường, nghe tiếng gõ cửa, tưởng rằng là người Tạ Quân Đình tìm đến để tạm thời chăm sóc nàng, muốn cho người ta trực tiếp vào cũng được; thế nhưng cổ họng nàng lúc này nghẹn đến gần như không thể phát ra tiếng.
Sau một lúc lâu cố gắng, Thi Lệnh Yểu chỉ có thể nghẹn ra một câu thô ráp lại yếu ớt “Tiến vào”, mặt nàng đỏ bừng lên.
Tạ Quân Yến khẽ cau mày.
Hắn giống như nghe được một tiếng con vịt kêu?
Âm thanh quái dị ấy nhanh chóng biến mất, Tạ Quân Yến đợi một lúc lâu, kiên nhẫn dần dần cạn kiệt.
Hắn cần phải xử lý xong người phụ nữ trong phòng trước khi Tạ Quân Đình trở về giận dữ làm cho mọi chuyện càng thêm rối ren.
Tạ Quân Yến quyết định không chờ nữa, lại gõ gõ cửa, quẳng xuống một câu “Thất lễ”.
Hắn đẩy cửa bước vào.
Phòng rất nhỏ, trong mắt Tạ Quân Yến hiện lên chút ngạo mạn và khinh bỉ mà chính hắn cũng chưa từng nhận ra —— hắn không cảm thấy một người phụ nữ biết dỗ dành, còn chưa tròn mười hai tuổi, thậm chí có thể gọi là tiểu hài, lại khiến hắn tiêu phí tiền bạc có gì đáng giá để hắn phải tôn trọng.
“Đồng dạng cũng chưa tròn mười hai tuổi tiểu hài…” Tạ Quân Yến nghiêm túc nghĩ.
Nhưng hắn từ nhỏ đã được cha và thầy dạy dỗ nghiêm khắc, quen thuộc với việc giữ thái độ ôn hòa lễ độ, hắn kìm nén, không để tâm trạng lộ ra ngoài, sau khi liếc nhìn sự bố trí đơn giản của gian ngoài, ánh mắt hắn lập tức rơi vào người phụ nữ nửa nằm trên giường, mặt đỏ bừng.
Chỉ liếc mắt một cái, cả người hắn liền sững sờ tại chỗ.
Mọi phiền muộn trong lòng trong nháy mắt tan biến, chỉ còn lại một sự ngơ ngẩn sâu lắng.
“A nương…”
Hắn gần như là dựa vào bản năng đi đến bên giường, càng ngày càng gần, khuôn mặt quen thuộc đến mức gần như khắc vào xương máu ấy càng thêm rõ ràng phản chiếu vào đôi mắt hắn như hổ phách.
Tạ Quân Yến nghi ngờ mình đẩy ra căn bản không phải cửa khách sạn.
Hắn giống như bước vào một thế giới khác. Ở đây, nàng vẫn tươi trẻ, vẫn rạng rỡ như xưa.
Thiếu niên kìm lòng không được nửa quỳ trước giường, nghiêm túc nhìn nàng, phảng phất muốn khắc ghi hình dạng nàng vào trong đầu.
Vẻ mặt rất nghiêm túc, lại khiến người ta thấy chua xót và ngây thơ.
Thi Lệnh Yểu hơi kinh ngạc, nhưng lập tức trào dâng là sự xúc động và thương tiếc.
Đại Bảo, nàng không nhận nhầm, đây chính là Đại Bảo của nàng.
Hai đứa con sinh đôi bề ngoài không giống nhau, Tiểu Bảo lớn lên giống nàng, còn Đại Bảo thì sống sờ sờ chính là một Tạ Túng Vi khác.
Thi Lệnh Yểu cố hết sức nâng tay lên, Tạ Quân Yến theo bản năng cúi đầu xuống gần, cảm nhận được ngón tay ấm áp chạm vào mặt mình.
“Đại Bảo trưởng thành rồi, thật tuấn tú.”
Nàng đang đau yếu, cổ họng cũng không trong trẻo êm ái như trước, nhưng nàng cố gắng nói từng chữ, Tạ Quân Yến nghe được cảm xúc sục sôi, như mùa xuân băng tan, ầm ầm tiến về phía trước, đánh tan lý trí và sự bình tĩnh kiêu ngạo của hắn.
Là ảo giác cũng được, là phép thuật cũng thế, lúc này hắn không muốn nghĩ gì cả.
“A nương, người ôm con một cái.”
Thiếu niên thanh tú tuấn lãng quỳ trước giường, nâng đôi mắt phượng hiện lệ quang, hướng về người mẹ xa cách mười năm nhẹ nhàng dang hai tay.
“Giống như con hồi nhỏ được không?”
Thi Lệnh Yểu không muốn lây bệnh cho con trai, nhưng sự run rẩy mơ hồ và thiếu chắc chắn trong lời nói của hắn khiến lòng người tan nát.
Thi Lệnh Yểu không do dự nữa, nhẹ nhàng kéo lấy vai hắn, thiếu niên gầy yếu liền chủ động dựa vào lòng mẹ.
Nàng còn đang phát sốt, trong ngực mang theo một cảm giác ấm áp khác thường. Tạ Quân Yến vùi đầu vào cần cổ nàng, trong vô thức, có nước mắt lướt qua bên má hắn.
Hắn ôm thật chặt mẫu thân, như một đứa trẻ vất vả lắm mới có được món đồ yêu thích, nửa khắc cũng không muốn buông tay.
Thi Lệnh Yểu muốn vỗ vỗ lưng hắn, nhưng nàng thực sự không còn sức lực.
Nàng thở hổn hển, tiếng thở nặng nề dừng lại bên tai Tạ Quân Yến. Hắn cắn chặt môi, buông nàng ra, dùng mu bàn tay áp lên trán nàng, thấp giọng nói: "A nương chớ sợ, ta liền lập tức sai người đi tìm người trung gian của Huyền Đạo đến đây."
Thi Lệnh Yểu sững sờ, rồi bật cười.
"Đừng lo lắng, ta không phải quỷ trở về nhân gian."
Nàng có chút lúng túng, nhưng một đứa con cho rằng nàng là quỷ, một đứa nhỏ lại cho rằng nàng là hoa đào tinh.
Làm sao lại không ai hiểu nàng?
Tạ Quân Yến thẹn thùng hơi mím môi, hắn biết mình đã phạm sai lầm ngớ ngẩn.
Nhưng trong mắt Thi Lệnh Yểu, con trai dù thế nào vẫn đáng yêu.
Nàng nâng tay lên, sờ sờ mặt hắn, cười nói: "Nóng thế này, nếu là thân thể quỷ hồn, đã sớm hồn phi phách tán rồi chứ?"
Nàng vốn định nói vài lời trêu chọc để làm cho đứa trẻ vui, không ngờ Tạ Quân Yến lại nhướn mày, nắm chặt tay nàng, lắc đầu nói:
"A nương, đừng nói những lời này."
Thi Lệnh Yểu sững sờ, rồi lòng mềm hơn: "Tốt, a nương không nói nữa."
Tạ Quân Yến thấy môi nàng khô, liền đi rót cho nàng một ly nước ấm, cẩn thận từng chút một cho nàng uống, tư thế cung kính mà thành thạo, khiến Thi Lệnh Yểu cảm thấy như uống mật vậy, ngọt ngào trong lòng.
"Đại Bảo, ta..."
Thi Lệnh Yểu định giải thích với con trai về trải nghiệm kỳ lạ của mình, lại thấy Tạ Quân Yến lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hiện giờ không có gì quan trọng hơn sức khỏe của a nương. Một số việc, ngài có thể nói cho ta biết sau."
Hắn thấy a nương đang ốm, rất khó chịu, ngay cả việc mở miệng nói cũng rất khó khăn.
"Ngài sẽ không rời bỏ ta nữa. Chúng ta còn có rất nhiều, rất nhiều thời gian ở bên nhau, đúng không?"
Thi Lệnh Yểu gật đầu.
Thật là một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện a.
Tạ Quân Yến cầm chén nước, định ra ngoài bảo Quyết Minh đi mời đại phu, lại nghe thấy một trận ồn ào, trong đó có tiếng hét lớn quen thuộc, hắn liền biết, đệ đệ đã về.
Thi Lệnh Yểu thấy hắn đứng bên giường, như đang suy nghĩ điều gì, quanh thân bao phủ một tầng lãnh ý nhàn nhạt, theo bản năng nói: "Tiểu Bảo đi mời đại phu..."
Không phải cố ý không ở bên cạnh nàng.
Tạ Quân Yến giãn mặt ra, à, hóa ra hắn đã mang đại phu về.
"Tốt, ta liền sai họ, bảo đại phu lên xem cho ngài."
Còn về Tạ Quân Đình.
Nhớ tới những ngày này hắn có vẻ khác lạ, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ vui mừng, Tạ Quân Yến còn tưởng rằng hắn...
A nương đã về. Hắn lại không nói với mình, là có ý gì?
Tạ Quân Yến áp chế lửa giận trong lòng, cười ôn nhu và đáng yêu với mẫu thân đang yếu ớt: "A nương chờ một chút, ta lát nữa sẽ trở lại."
Thi Lệnh Yểu nhẹ gật đầu, nhìn bóng dáng cao lớn kia rời đi, không khỏi cảm thán một tiếng —— nàng thật có phúc khí!
Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là những đứa con hiếu thuận và thông minh.
Sau này một trái một phải đi bên cạnh nàng, cùng nàng đi dạo phố, thật oai phong, được nhiều người hâm mộ a.
Thi Lệnh Yểu đắc ý nghĩ về chuyện sau này sẽ dắt hai đứa nhỏ đi dạo phố, hồn nhiên không biết, trước cửa khách sạn, hai anh em gặp nhau, vừa gặp mặt đã giương cung bạt kiếm, suýt nữa đánh nhau.
Tạ Quân Yến thoải mái đón lấy nắm đấm đệ đệ giận dữ ném tới, mặc cho quyền phong quệt qua hai gò má trắng mịn của mình, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Quân Đình, ta hy vọng ngươi phân rõ việc nhẹ việc nặng. Hiện giờ nên để đại phu lên xem bệnh và kê đơn thuốc cho nàng."
Nhìn bộ dạng bình tĩnh ung dung vạn năm như một của hắn, Tạ Quân Đình tức giận đến muốn nhổ vào mặt hắn.
Tên ích kỷ, giả dối, hay đem người nghĩ xấu, kẻ đạo đức giả, a nương mới không thích hắn đâu!
Nghĩ đến lúc nãy Quyết Minh khó xử nói Đại Lang quân đang ở trên “Quét sạch môn vi”, Tạ Quân Đình tức giận đến nổi da gà nổi hết lên.
Đó là a nương, đó là người hắn yêu nhất, yêu nhất, yêu nhất!
Tạ Quân Yến làm sao có thể như vậy phỏng đoán hắn, vũ nhục nàng?!
Nhưng giờ nghe Tạ Quân Yến nói, đầu Tạ Quân Đình nóng bừng, miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút, rồi nhẹ gật đầu với vị đại phu run lẩy bẩy bên cạnh: "Đại phu, làm phiền người mau mau đi thay ta..." Hắn vừa định nói "A nương" hai chữ, liền bị Tạ Quân Yến mặt vô biểu tình hung hăng bấm một cái.
Tạ Quân Đình che mông, suýt nữa hét lên.
Câu "Ngươi làm cái gì?" tức giận còn chưa kịp thốt ra, đã tiêu mất âm thanh dưới ánh mắt lãnh đạm của Tạ Quân Yến.
Hai huynh đệ, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, bỗng dưng có chút cảm giác như tâm linh tương thông của song sinh.
Bọn họ cũng không chắc chắn, cam đoan được mọi người ở đây đều giữ kín miệng, nếu tin a nương vẫn còn sống mà truyền đến tai a da...
Tạ Quân Đình vẫn còn đang suy nghĩ, Tạ Quân Yến đã dẫn đại phu lên lầu: "Ngài mời bên này."