Thế Tử Hung Mãnh

Chương 101: Trù ẻo ta? (1)

Chương 101: Trù ẻo ta? (1)




Mấy ngày tiếp sau, Hứa Bất Lệnh toàn dùng vào ứng phó thân thích bằng hữu, thân là Túc Vương thế tử, ngược lại không cần đến nhà bái phỏng người khác, nhưng vương hầu tướng lĩnh ở Khôi Thủ Nhai khó miễn sẽ tới ân cần hỏi han một phen. Hắn không quá ưa thích những trường hợp này, đều là Lục phu nhân lấy thân phận người giám hộ đứng ra đãi khách, hắn chỉ cần ngồi bên cạnh tỏ vẻ lạnh lùng là được rồi.

Đêm ba mươi uống say, thực ra đến giờ vẫn có chút sợ sệt, cả ngày đi theo sau mông đít Lục phu nhân nhìn trái nhìn phải, hy vọng thông qua chút dấu vết nào đó để xác định khi ấy rốt cục đã làm ra chuyện gì.

Chỉ là Lục phu nhân hết thảy như thường, vẫn coi hắn như là đứa trẻ không lớn, ngày ngày ân cần hỏi han, quản cái này quản cái kia, đôi khi nói chuyện hắn không nghe còn bực bội một phen.

Quan sát mấy ngày xác định không dị dạng, lo lắng trong lòng mới triệt để thả xuống, xem ra chỉ là nằm mơ. Chẳng qua hắn vẫn có chút nghi hoặc, sao lại mơ giấc mơ như vậy được, chẳng lẽ laà vì chính đang tuổi dậy thì, hormone bộc phát. Nhưng có nằm mơ cũng phải mơ Tùng Ngọc Phù, tiểu Mãn Chi, Ninh cô nương, thế nào lại đi mơ Lục di.

Càng nghĩ càng không thông, Hứa Bất Lệnh đành chỉ biết cười trừ, xem như chưa có gì xảy ra, chỉ cần không phá hoại cảm tình thuần khiết đáng trân trọng giữa hắn và Lục phu nhân là được.

Tết đến, các nhà các hộ ở Khôi Thủ Nhai đều vô cùng bận rộn, Lục phu nhân là con dâu Tiêu gia, nghe nói đầu xuân gia chủ Tiêu gia muốn đi qua một chuyến, gần đây sự tình rất nhiều, cũng không thể tùy thời bồi cùng hắn.

Hứa Bất Lệnh đợi ở nhà đến mùng bảy tháng giêng, sau khi điều dưỡng thân thể tốt rồi, liền lần nữa bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch tiến cung tìm kiếm xuất xứ Tỏa Long Cổ.

Lần này tiến cung về cơ bản chính là cuộc tử chiến cuối cùng, trực tiếp gặp mặt hoàng đế, tìm mọi cách hỏi ra phương pháp giải độc Tỏa Long Cổ. Có thể toàn thân trở ra là tốt nhất, nếu không bại lộ thân phận, hoàng đế có lẽ sẽ không giết hắn, nhưng bằng vào hành vi mượn vũ lực uy hiếp ngự giá, khẳng định chịu không nổi mà chạy, nói không chừng ngay cả Túc Vương đều sẽ bị liên luỵ chịu xử phạt.

Nhưng Hứa Bất Lệnh thân trúng Tỏa Long Cổ, ngày giờ dành cho hắn đã không nhiều, so với chờ đợi rủi ro không cách nào đoán trước, chi bằng trực tiếp xé phá da mặt, náo đến hai quân đối đầu có khi lại là con đường sống, rốt cuộc ngang dọc đều là một đao, một đao kia chí ít có thể gánh lấy, còn đỡ hơn là bị đao cùn cắt thịt, từ từ mài chết.

Tiến cung tìm hoàng đế rất khó, khẳng định không thể lại đi từ Trường Nhạc Cung, nếu thất bại đánh cỏ động rắn, sau này trong danh sách hoài nghi nhất định có tên hắn, cho nên còn cần phải làm ra chứng minh hắn không tại trường.Thế là mùng bảy tháng giêng ngày đó, Hứa Bất Lệnh ân vận chỉnh tề, cưỡi Truy Phong Mã đi ra Túc Vương phủ, trực tiếp tới chỗ ở của Tùng Bách Thanh tại Trường An Thành.

Tùng Bách Thanh sau khi vợ cả chết bệnh liền một mực ở tại Quốc Tử Giám, nhưng cuối năm Quốc Tử giám nghỉ học, Tùng Bách Thanh liền dẫn Tùng Ngọc Phù về lại Trúc Tịch Nhai, hai phụ tử ở lại trong nhà cũ ăn tết.

Trúc Tịch Nhai cách Quốc Tử Giám không xa, cư ngụ trong các ngõ hẻm chung quanh con đường này toàn là thư sinh vào kinh đi thi. Đại Nguyệt cương vực vạn dặm, học sinh vào kinh tham gia khoa khảo giống như cá diếc sang sông, bởi vì giao thông không quá phát triển, trèo non lội suối đi vào Trường An đều phải mất một năm nửa năm, bởi vậy quá nửa đều ở lại trong Trường An Thành, đợi sang năm khoa khảo, hoặc là lên thẳng mây xanh, hoặc là nản lòng thoái chí mới chịu rời đi.Hứa Bất Lệnh phóng ngựa phi nhanh đi vào trong một ngõ hẻm tại Trúc Tịch Nhai, nhìn vào từng nhà từng hộ, còn chưa tìm được biển số nhà Tùng Bách Thanh, liền đã thấy bên ngoài một tòa sân viện nơi xa, nữ tử tiếu lệ thân khoác váy đông, bưng băng ghế nhỏ ngồi ở cửa ra vào, miệng lẩm nhẩm gì đó.

.

Nắng mai tháng giêng vẫy vào trong sân viện cũ kỹ, xua tán cái rét lạnh đầu xuân.Mấy chiếc váy treo được giặt giũ sạch sẽ treo trên dây móc phơi quần áo dưới cửa sổ, gà vịt thịt cá dùng đãi khách vào buổi tối đã được chuẩn bị xong, treo ở bên ngoài phòng bếp, trong sân viện rất sạch sẽ, quét dọn không nhiễm một hạt bụi trần.

Sang năm tiễn cái cũ đón cái mới, Tùng Ngọc Phù cũng đổi một thân váy mới màu xanh nhạt, châu thoa màu bạc cài lên búi tóc, trên đó khắc hình một con chim khách, tuy là đồ trang điểm thường dùng của nữ nhi chốn thị tỉnh, đặt ở trên người từ nhỏ được gia giáo hun đúc vô cùng tốt như Tùng Ngọc Phù lại nhiều thêm mấy phần linh khí và văn nhã, quả thực như một đóa hoa tươi vừa mới hé nụ.

Bởi vì Tùng Bách Thanh đi ra ngoài thăm bạn, Tùng Ngọc Phù một mình ở nhà không có việc để làm, bèn dời băng ghế đặt ở ngoài cửa viện, an nhàn ngồi đó phơi nắng. Trên gối đặt một tập thơ, chẳng qua tựa hồ không tâm tư xem mà ngắt lấy búp bê vải nhu tới nhu lui, miệng không ngừng thầm thì. Sắc phôi. Trả lại cây trâm cho ta. Bằng không ta liền đánh ngươi tiếp.

Búp bê vải mới tinh không biết mua từ đâu, mặt trên dán tờ giấy nhỏ, viết"Hứa Bất Lệnh"

Hừm. Trù ẻo người ta?Tùng Ngọc Phù chăm chú giày vò búp bê vải, trong mắt toàn là vẻ hả giận, mỗi khi có người đi qua, lại vội vàng nâng lên tập thơ, điềm đạm nho nhã đọc mấy câu"Học nhi thì tập chi, bất diệc nhạc hồ?.", mỗi khi có người đi qua lại lần nữa lặp lại.

Sàn sạt.

Tiếng vó ngựa thanh thúy từ nơi xa đi tới.Tùng Ngọc Phù vội vàng đặt búp bê vải sang bên đùi, ôm thi thư bắt đầu niệm đọc, còn ngoắc ngoắc làn tóc, làm ra bộ dạng rất nghiêm tục. Chỉ là rất nhanh, nàng phát hiện búp bê bị người lấy đi.

Ui da!

Tùng Ngọc Phù lập tức gấp, vội ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy Hứa Bất Lệnh một thân áo trắng, tay nắm dây cương đứng ở trước mặt, mặt như sương tuyết không buồn không giận, đánh giá búp bê vải trong tay. A.

Tùng Ngọc Phù bị dọa cho ba hồn bảy vía lên mây, nét mặt tức thì trắng bệch, tiếp sau như chợt nhớ ra cái gì, sắc mặt lại đỏ lên, mím môi cúi đầu, quay lưng xoay người, tựa hồ muốn tìm kiếm hàng xóm xung quanh.

Đáng tiếc, ngõ nhỏ trống trơn, chỉ có Hứa Bất Lệnh đứng tắm gội dưới ánh mắt trời.

Trù ẻo ta, tâm địa ngươi thật độc.

Không. Không có.

Tùng Ngọc Phù vội vàng ngẩng đầu, nét mặt đầy vẻ nhu nhược, nhỏ giọng thầm thì.

Hứa thế tử, ta. Ta đùa chơi thôi, không đâm kim ngươi. Ngươi đừng để trong lòng, trả lại búp bê vải cho ta.

Nói xong liền định đưa tay ra cầmm, Hứa Bất Lệnh giơ lên, nàng không với tới được, đành phải rụt tay về, đứng dậy tựa bên khung cửa, trong mắt đầy vẻ khẩn trương và quẫn bách.

Hứa Bất Lệnh đánh giá búp bê vải chịu đủ dày vò một phen, chuyển tay liền treo ở bên yên ngựa.

Bồi ta ra ngoài dạo chơi..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất