Chương 102: Trù ẻo ta? (2)
Đi. Đi đâu?
Nghênh Xuân Lâu, tối nay không về.
Hả?
Mặt Tùng Ngọc Phù tức thì đỏ hồng, bàn tay cuộn trước ngực, lắc đầu tựa hồ trống bỏi.
Nam nữ trẻ tuổi đi ra dạo phố tự nhiên không có gì, nàng cũng không tiện cự tuyệt. Nhưng tối không về sao được, cô nam quả nữ ở bên ngoài một đêm, nàng dù cái gì đều không hiểu cũng biết sẽ xảy ra chuyện, sau này còn làm sao gả người được nữa.
Còn về Nghênh Xuân Lâu, đó chính là thanh lâu, một cô nương thư hương môn đệ như nàng, há có thể đi tới nơi như thế.
Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày.
Đừng mài quẹt, đi thôi nào.
Ta không đi.
Tùng Ngọc Phù cắn môi, phồng lên dũng khí trừng nhìn Hứa Bất Lệnh một cái, định chạy về trong viện đóng cửa lại, đáng tiếc động tác nàng quá chậm, làm sao qua mặt được Hứa Bất Lệnh thân thủ thoăn thoắt.Hứa Bất Lệnh một chân giẫm trên bậc cửa ngăn trở đường lui, nói.
Tùng cô nương, hôm nay ngươi không nghe lời đi theo ta, chuyện ngươi hôn ta ở Chung Cổ Lâu lần trước, ngày mai sẽ truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ.
Ngữ khí và bộ điệu bất cần kia, quả thực không khác gì thiếu gia hoàn khố ở Trường An Thành.Tùng Ngọc Phù vừa thẹn vừa ngượng, hai tay đặt bên hông, hơi có chút bực mình nói.
Hứa thế tử, ngài thân thể ngàn vàng, há có thể phóng đãng vậy được? Hơn nữa, đấy là ngươi chiếm tiện nghi, còn. Còn uy hiếp ta.
Ta chiếm tiện nghi cái gì?Hứa Bất Lệnh giơ tay nhún nhún vai, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Ngươi cưỡng hôn ta, ngược lại thành ta chiếm tiện nghi, dựa vào cái gì? Bởi vì ta dễ nhìn hơn ngươi?
Tùng Ngọc Phù chớp chớp mắt, hơi chút suy tư, tựa hồ đúng là không tìm được lời để phản bác. Ta. Ta là nữ nhi gia. Ngươi là nam nhân.
Nam nhân thì làm sao? Nam nhân liền không thể thủ thân như ngọc giữ mình trong sạch, nam nhân liền có thể bị tiểu thư vô lương tùy tiện chiếm tiện nghi?
Ai nha. Hứa thế tử, ngươi. Sao ngươi nói thế được.Tùng Ngọc Phù có khổ nói không ra, đương trường giậm chận, nổi nóng nói.
Coi như ta chiếm tiện nghi được chưa, ta xin lỗi, chẳng qua. Thật không thể cùng ngươi đi ra qua đêm.
Nói đến sau cùng, tiếng đã như muỗi kêu, cơ hồ không nghe được.Ánh mắt Hứa Bất Lệnh vẫn rất bình thản.
Xin lỗi thì được gì? Hoặc là ta hôn ngươi một cái, hai chúng ta không ai nợ ai, hoặc là bồi ta tới Nghênh Xuân Lâu dạo chơi, chính ngươi chọn đi.
Mặt Tùng Ngọc Phù đỏ bừng, lắc đầu như trống bỏi, hiển nhiên không muốn chọn cái nào cả.Hứa Bất Lệnh thấy thế bèn không nhiều lời, đưa tay nắn lấy cằm Tùng cô nương, cúi người chuẩn bị tiếp xúc thân mật một phen.
Tùng Ngọc Phù bị đặt trên khung cửa, mũi chân nhón lên, thấy gương mặt Hứa Bất Lệnh càng lúc càng gần, lập tức ngây dại, vội vàng dùng tay che miệng nhỏ, trầm giọng nói.
Im miệng. Ta. Ta đi với ngươi là được chứ gì. Không cho ngươi bắt nạt ta.
Lúc này Hứa Bất Lệnh mới hài lòng, buông tay đi ra bên ngoài hẻm nhỏ.
Yên tâm, ta không thích dưa xanh.
Hả?
Tùng Ngọc Phù hiển nhiên nghe không hiểu, chẳng qua cũng không dám hỏi, thành thành thật thật chạy về viết tờ giấy đặt lên bàn, sau đó lại chạy đến trước gương đồng chỉnh sửa một phen, lúc này mới đành chịu đi ra, khóa cửa lại.