Chương 106: Tay nắm giang hồ (2)
. Kiếm thuật Đông Hải Lục Bách Minh không dưới Chúc Trù Sơn, trên giang hồ nhấc đến"Kiếm Thánh", lại chỉ biết lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn mà không biết Lục Bách Mirnh, bởi vì Lục Bách Minh chưa từng du lịch giang hồ tích lũy danh vọng. Lão nô cảm thấy, ngược lại có thể vào tay từ phương diện này.
Tống Ký nâng chén mtrà lên nhấp một ngụm, tuy chuyện võ nghệ chỉ là việc nhỏ, nhưng thân làm đế vương Đại Nguyệt, có thể khiến cho một phương thái bình đương nhiên sẽ không lười byiếng. Nghiêm túc suy tư khoảnh khắc liền đưa mắt nhìn về phía bức tranh treo trên tiếng, khe khẽ nói.
Năm đó khi tiên đế tại vị có danh xưng"Tuyên Hoà Bát Khôi", đến nay vẫn một mực lưu hành trong chốn giang hồ thị tỉnh. Hay là Trẫm cũng thân phong"Chiêu Hồng Thập Khôi", tứ thưởng vũ tiến sĩ xuất thân yết bảng thiên hạ, để quân nhân trong thiên hạ đi tranh?
Giả công công đi tới gần, gật đầu nói.
Trên giang hồ đúng là cũng có danh xưng tương tự, nhưng mãi chưa thể được đến công nhận. Thường nói"Vũ vô đệ nhị", nếu thánh thượng tự thân khai khẩu, tứ thưởng kim bảng, trên giang hồ sợ là sẽ náo nhiệt lên nhiều.
. Bách tính thị tỉnh thực ra rất chú ý tới chuyện tài tử, hiệp khách, mỹ nhân, bách tính ban ngày lao động, khi nhàn hạ có thể tới tửu quán trà xá chuyện phiếm vài câu buông lỏng tâm tình, như thế cũng có trợ giúp vỗ an dân tâm.
Lời này của Giả công công rất có thấy xa, dù đặt ở xã hội hiện đại, những vật như radio, tivi xuất hiện, mục đích ban đầu chính là để cho bách tính tầng đáy sau một ngày mỏi mệt có chỗ để thả lỏng tinh thần.
Tống Ký cũng bị câu lên hứng thú, châm chước một phen liền gật đầu.
Ngày mai thương thảo một phen với đám người Tiêu tướng, nếu có thể làm liền phát ra chiếu thư. Văn vô đệ nhất, tài tử liền miễn, còn về thiên hạ mỹ nhân. Tìm Từ Đan Thanh về đây cho Trẫm, tứ thưởng hắn một cây bút, hỏi hắn nhận hay là không nhận.
Thế nhân tuyển cho Thập Vũ Khôi? Trẫm lại không phải người giang hồ, ngươi có người thích hợp để tiến cử không?
Giả công công chăm chú hồi tưởng một phen, lát sau liền trầm giọng nói.
Kiếm Thánh Lục Bách Minh, Thiên Nhận Môn Tư Đồ Nhạc Tẫn, Túc Vương thế tử Hứa Bất Lệnh có thể nhập bảng, những người khác khó phân cao thấp, phải đánh qua một lượt mới biết được.Tống Ký hơi có chút ngoài ý.
Hứa Bất Lệnh tuổi gần mười tám, có thể tiến vào top mười?
Giả công công nghiêm túc gật đầu, Tuổi nhỏ đã sớm thành danh, nếu không trúng Tỏa Long Cổ, hoàn toàn đủ tư cách xếp vào top mười.
Tống Ký không biết võ nghệ, cao thủ mà hắn hiểu rõ nhất cũng chỉ có Giả công công, bèn lập tức hỏi.
Trong top mười, ngươi xếp thứ mấy?Trên mặt tràn đầy nếp nhăn của Giả công công lộ ra mấy phần khiêm tốn.
Lão nô tuổi tác đã cao, xếp ngay sau Hứa thế tử là được rồi.
Ngón tay Tống Ký gõ nhẹ mặt bàn, lắc đầu cười một tiếng, Thôi, trừ ngươi ra, để cho người ngoài đi tranh.
Vâng!
Hai chủ tớ trao đổi chỉ khoảnh khắc, ngoài cửa đột nhiên có một vệt bóng đen rơi xuống, đứng bên ngoài Ngự Thư Phòng trầm giọng mở miệng nói, Thánh thượng, có khách tiến cung.
Cửa cung đã quan bế, lúc này tới khách nhân, tự nhiên không phải được mời mà đến.
Từ sau Thiết Ưng Liệp Lộc, người lẻn vào cung thành báo thù không phải số ít, Tống Ký cũng không quá để ý.Giả công công khom mình hành lễ, sau đó nắm lấy phất trần chậm rãi đi ra ngoài, khép lại cửa phòng.
.