Chương 107: Hoàng thành đại nội, đầm rồng hang hổ! (1)
Hô.
Hô.
Trong Thái Cực Cung lớn như vậy, lại chỉ có tiếng gió rít khe khẽ đảo qua cung điện lầu các. So với ngoại thành tụ tập đầy cấm vệ quân, hành lang ngự đạo Thái Cực Cung lại trống trơn không thấy nửa bóng người.
Hứa Bất Lệnh từ Trường Nhạc Cung lẻn đến bên này, trong lòng không dám có chút nào lơ là coi thường, ngược lại còn vô cùng cẩn thận. Theo hắn được biết, bên cạnh thiên tử chí ít có hơn trăm cao thủ, mặc dù hắn thân ở trong góc Thái Cực Cung, cách Ngự Thư Phòng còn chừng ba ngàn bước, song không khả năng trên đường không có một ai. Giờ không thấy người sống, như vậy chỉ có thể nói hộ vệ nơi đây giấu trong bóng tối quá kỹ, hắn đều khó mà phát hiện ra.
Từ Trường Nhạc Cung đi tới, thận trọng từng bước, mất hơn nửa canh giờ, lúc này không thấy hộ vệ ẩn nấp trong tối, ngược lại càng thêm cẩn trọng, không dám tùy tiện tiến tới.
Sàn sạt.
Thời gian dần trôi, Hứa Bất Lệnh nấp mình trong tối chờ đợi hồi lâu, thẳng đến tiểu thái giam trực đêm đi thêm đèn, xách nến bước qua hành lang, kiểm tra từng chiếc đèn lồng.
Tiếng bước chân thanh thúy truyền ra rất xa, tự nhiên cũng dẫn lên người chung quanh cảnh giác.
Mắt Hứa Bất Lệnh như dạ ưng, cuối cùng ở dưới mái hiên một tòa kiến trúc phát hiện có bóng đen di động, hẳn là quay đầu xem xét tình hình.
Sau khi biết được vị trí ám tiêu, Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm suy tính lộ tuyến, men theo góc chết mà tầm mắt ám tiêu không quan sát được, đi tới Ngự Thự Phòng ở sâu trong Thái Cực Cung.Đáng tiếc, Hứa Bất Lệnh vẫn là quá coi thường mức độ nghiêm mật của hộ vệ bên thân thiên tử.
Tự cổ chí kim chưa có ai tiếp cận được thiên tử quá ngàn bước, Hứa Bất Lệnh vốn tưởng rằng có thể lại gần thêm chút, lại không ngờ vừa đi ra tầm mười bước, chợt có tiếng sa sa như mèo chạy từ xa vọng lại.Thanh âm rất nhỏ, nhưng trong bóng đêm u tĩnh lại có thể dùng chói tai để hình dung, rõ ràng là có người đang hướng đến chỗ hắn.
Hứa Bất Lệnh biến sắc, vừa mới bước vào Thái Cực Cung liền bị phát hiện, hắn dù có một trăm cái mạng cũng không khả năng đi đến trước mặt hoàng đế, trong tình thế con đường phía trước đã bị chặt đứt, hắn lập tức quyết đoán xoay người đào tẩu. Tặc tử chạy đâu!
Tiếng quát lớn mang theo mấy phần bén nhọn từ trên đầu dội xuống, nam tử trung niên thân khoác đạo bào vọt ra mái cong, cả người như bạch hạc bay lên không hạ xuống, trường kiếm trong tay đã xuất vỏ từ lúc nào.Tiểu thái giám đang châm đèn kinh hãi thất sắc, bó nến đỏ tươi trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng đinh đinh đương đương trầm đục, vỡ thành từng mảnh vụn.
Trong tòa kiến trúc gần đó, hai đạo bóng đen bị kinh động, tức tốc phi thân lao đến bên này. Các ám tiêu còn lại cũng tại chỗ chờ lệnh, phòng ngừa điệu hổ ly sơn.Hứa Bất Lệnh đã bị phát hiện, không tất yếu tiếp tục ẩn nấp hành tung, bôn tập như gió chạy về phía cung tường, hai thanh chủy thủ đen nhánh cầm ở trong tay. Giương mắt nhìn về phía đạo sĩ vừa hạ xuống, lông mày bất giác khẽ nhíu lại.
Mặc dù chưa thấy qua tên đạo sĩ này, nhưng thủ đoạn"Bạch Hạc Lưỡng Sí"kia tuyệt không phải mũi trâu bình thường có thể dùng ra được. Từ trước khi Đại Nguyệt nhập chủ Trường An liền đã có vô số thế gia môn phiệt đầu nương nhờ, thế lực trên giang hồ phụ dung cũng không phải số ít.Đạo giáo từ tiền triều đã có địa vị thực cao, danh môn như Võ Đang, Long Hổ Sơn từng xuất lực không ít khi Tống thị bình định thiên hạ, sau khi Đại Nguyệt định đô Trường An, quan hệ trước nay luôn rất hòa hợp, thường niên đều sẽ phái cao nhân trấn giữ hoàng thành, đảm nhiệm thân vệ cho thiên tử.
Đạo sĩ trước mắt này rõ ràng xuất thân Võ Đang, hiện tại Võ Đang Sơn có sáu vị sư thúc, theo như trình tự mà tính, năm nay ở kinh thành hẳn là lão Tam Trần Đạo Bình.Căn cứ giang hồ đồn thổi, võ nghệ Trần Đạo Bình trên Võ Đang Sơn gần kém mỗi Võ Đang Sát Thần Trần Đạo Tử, mặc dù danh khí không lớn được như Trần Đạo Tử, nhưng võ nghệ so với Trương Tường cũng là tương đương.
Tùy theo Trần Đạo Tử lộ diện, hai bóng đen trái phải cũng hiện ra thân hình. Bên trái là tráng hán như tháp sắt, tay cầm cửu hoàn đao, trên giang hồ dùng cửu hoàn đao chỉ mỗi một nhà Thiên Nhận Môn, môn chủ Tư Đồ Nhạc Tẫn là đệ nhất nhân võ lâm Thiên Nam, kẻ tại tràng này e là đệ đệ của Tư Đồ Nhạc Tẫn, Tư Đồ Nhạc Minh.
Bên phải là một nữ nhân, tuổi tác chừng trên bốn mươi, sử dụng cửu tiết tiên, roi chín đoạn. Mặc dù Hứa Bất Lệnh chưa từng thấy qua dung mạo, nhưng thanh danh"Cửu Tiết nương nương"lại như sấm bên tai, là một trong những phi tử của tiên đế, năm xưa ở Trường An từng đánh qua cha hắn Hứa Du.
Gần gần chỉ mới quét mắt nhìn qua, trong lòng Hứa Bất Lệnh đã không khỏi thất kinh.
Biết hộ vệ bên người thiên tử cực kỳ sâm nghiêm, lại không ngờ cách Ngự Thư Phòng còn hơn hai dặm đường, lại đã đụng phải ba cao thủ danh khí khá lớn trên giang hồ.
Nếu đơn đả độc đấu, Hứa Bất Lệnh có tự tin đánh gục từng người, nhưng trong tình thế trúng độc lại phải lấy một chọi ba, hắn căn bản không có phần thắng. Nếu bị ngăn chặn, để cho cao thủ khác kịp thời chạy đến hỗ trợ, thậm chí không cần Giả công công lộ diện, đám ưng khuyển này đã có thể gặm hắn đến độ xương cũng không thừa.
A.
Sinh tử trước mắt, căn bản không có thời gian để suy xét.
Hứa Bất Lệnh quát một tiếng, áo đen trên thân chỗ cổ tay và cẳng chân đột nhiên bị căng rách, cả người như ưng kích vút thẳng lên không, chớp mắt liền đã rơi trên trước mặt Trần Đạo Bình.
Coi chừng!
Mấy tiếng quát lớn từ các nơi trong cung thành vọng tới, hiển nhiên rất nhiều người đều đang đứng ngoài quan sát động tĩnh bên này.
Đạo bào trên thân Trần Đạo Bình tung bay phất phới, tay cầm trường kiếm sáng loáng như tuyết, trong mắt rõ ràng chớp qua một tia kinh ngạc, lúc Hứa Bất Lệnh phát lực hắn đã phát giác thấy không ổn, thoáng chốc liền chuyển công thành thủ, vung kiếm chém ngang bức lui địch thủ, tay trái móc ngược trở về, trực tiếp bám lấy xà ngang dưới mái hiên.
Đinh đinh đinh..