Chương 109: Hoảng hốt chạy loạn
Màn đêm mông lung.
Trong Trường Nhạc Cung gió êm sóng lặng, lác đác không mấy cung nhân, cũng không phát giác được động tĩnh xung đột xẩy ra ở phía Thái Cực Cung, quá nửa đều đã tiến vào mộng đẹp.
Hoàng thành náo tiểu tặc tuy hiếm thấy, nhưng không phải không có, chỉ cần không ra đại loạn, liền sẽ không quấy đến mãn thành mưa gió, bừng tỉnh hết thảy chúng nhân, có người Bí Vệ đuổi theo truy sát, vậy là được rồi.
Giữa lâu vũ đan xen ngang dọc, Hứa Bất Lệnh vô thanh vô tức lướt đi trong bóng đối, mau lẹ đến cực điểm. Vừa rồi giao thủ vừa chạm liền thu, không hề bị thương, nhưng toàn lực chạy vội cực kỳ tiêu hao thể lực, sợ rằng không kéo dài được lâu.
Sau lưng ẩn ẩn có thể thấy được truy binh, trong đó không thiếu cao thủ khinh công thắng qua Hứa Bất Lệnh, khoảng cách chính đang từng bước rút ngắn. Bí Vệ ẩn núp trong Trường Nhạc Cung còn chưa thu được tin tức, nhưng cứ tiếp tục thế này, đấy chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hứa Bất Lệnh thấy kế hoạch gặp mặt thiên tử thất bại, còn lại liền chỉ có nước đào tẩu, bằng không không chỉ không ép hỏi ra được tin tức Tỏa Long Cổ, còn bại lộ thân phận, tiếp sau về cơ bản đừng hòng làm được gì nữa cả.
Sạt sạt sạt.
Cách tường đông Trường Nhạc Cung ước chừng còn ngàn bước, tiếng bước chân từ chung quanh truyền tới đã càng lúc càng gần.
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh lộ ra mấy phần lo lắng, quét một vòng quanh quần thể kiến trúc dày đặc trước mặt, cắn răng, bất thần vọt tới một tòa cung điện trong đó.
Đêm dài đằng đẵng, ánh trăng mờ tối.
Hơi lắc liền đến mùng tám tháng giêng, không khí ngày Tết dần tiêu tán, tẩm điện thái hậu lần nữa khôi phục bộ dạng ngày trước, tới nửa đêm nha hoàn phần lớn đều ngủ cả.
Thái hậu một thân một mình nằm trên phượng sàng được bọc kín bởi rèm vàng, nhìn vào gian phòng trống trải ngẩn người xuất thần.
Phòng ngủ rất lớn, tứ phía bày đặt giá sách, chất đầy vật kiện tinh xảo mà ngày thường nàng rất yêu thích. Thân là đích nữ thế gia môn phiệt, vốn dĩ không nên trầm mê những vật này, nhưng vừa vào cung liền thủ tiết, từ hoàng hậu đến thái hậu cách không đến mấy ngày, một nữ tử trẻ trung bị nhốt trong lồng chim vĩnh viễn không đi ra được, lại có thể làm gì nữa đây?Mỗi khi đến lúc đêm khuya nhân tĩnh, thái hậu lại trằn trọc mất ngủ, kiểu gì cũng sẽ nhớ tới từng màn hồi ức khi còn chưa xuất các, lúc ấy đã từng thiên mã hành không nghĩ ngợi lung tung, làm qua không biết bao nhiêu chuyện hoang đường nên khóc hay cười. Giờ sau mười năm ngây ngốc trong thâm cung, tính ham chơi từng có sớm đã mài bằng, lúc này còn lại, chỉ là muốn lúc đêm khuya nhân tĩnh có người để trò chuyện.
Đáng tiếc, nguyện vọng đơn giản này, đối với thái hậu lại xa không thể chạm, vừa nghĩ tới phải lẻ loi trơ trọi sống cả đời trong căn phòng này, thẳng đến ngày hoa tàn nhân lão chết đi, nàng làm sao có thể ngủ cho được.
Trong tẩm điện vĩnh viễn lóe lên ánh đèn, trên kệ lưu ly, đủ loại vật kiện bằng ngọc thạch phản quang lấp lánh, trên bàn nơi xa còn đặt con rối mới vừa khắc xong, vốn trên tường còn treo một bức họa, đáng tiếc giờ đã không thấy.
Thái hậu nhìn lên vách tường quạnh quẽ, khe khẽ thở dài. Bức họa kia nàng ngắm nhìn suốt mười năm, đột nhiên tặng người, giờ nghĩ lại không khỏi có chút hối hận. Tiểu tử kia nhận đồ, lại không thấy tới tiến cung chúc Tết.Trằn trọc lật qua lật lại, thái hậu chẳng những không ngủ được, còn ra không ít mồ hôi. Đưa tay xốc lên đệm chăn, lộ ra hai con cá chép vàng rực, xoay người nằm nghiêng trên gối đầu, hai đoàn thịt mềm ép lại với nhau, hiện ra mấy phần căng chặt.
Xột xoạt.
Thái hậu mò mẫm dưới gối, lấy ra một tờ giấy tuyên, nương theo ánh đèn mờ tối, nhìn vào mấy hàng chữ viết tinh xảo trên đó,". Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát. Ai."Sững sờ nhìn hồi lâu, lại xếp tờ giấy cất xuống dưới gối, trở mình tiếp tục nhìn về phía mặt bàn.
Cứ vậy qua lại không biết bao lần, thái hậu từ từ dâng lên cảm giác buồn ngủ, sa vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.Trong mơ mơ màng màng, tựa hồ nhìn thấy cửa sổ mở ra, một người bay vào, lại không phát ra nửa điểm thanh âm.
Trong tiềm thức thái hậu chẳng những không thấy sợ, ngược lại còn có chút buồn cười, rốt cuộc mười năm qua tới nay, ác mộng như vậy nàng mơ thấy nhiều lắm. Mộng thấy chuyện kinh hãi dọa dọa chút cũng đỡ hơn là không có việc gì.
Bóng đen kia trực tiếp đi tới chỗ nàng, động tác rất nhanh, lại vẫn không phát ra nửa điểm thanh âm, chẳng qua thân hình lại dần trở nên rõ ràng.
Quần áo màu đen bó sát người, từ đầu đến chân đều được trùm kín mít, không khác gì hái hoa đạo tặc trong truyền thuyết.Hái hoa đạo tặc.
Hái hoa.
!
Thái hậu đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt đẹp trợn tròn, môi đỏ hé mở, mắt thấy sắp thét ra tiếng hét chói tai, bỗng chợt bị một bàn tay to lớn bịt miệng lại, ấn trên gối đầu. Ô. Ô.
Thái hậu giãy dụa kịch liệt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, chân đạp ra chăn đệm, lúc này đã không cố được chiếc yếm hoàn toàn không che được hết phong cảnh nơi ngực, vung tay nện lên thân người áo đen, đáng tiếc bị bắt lại đặt sang một bên.
Ô.
Xuỵt. là ta là ta, Tiểu Bất Lệnh, thái hậu đừng sợ.Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Thái hậu thoáng sửng sốt mất mấy giây, chỉ thấy hái hoa đạo tặc trước mặt đã kéo xuống khăn đen và mặt nạ da người, lộ ra gương mặt anh tuấn phong hoa tuyệt đại.
Hứa Bất Lệnh? !
Thái hậu chớp chớp mắt, ngây dại, tiếp sau liền uốn éo giãy dụa càng thêm điên cuồng, vẻ hoảng sợ trong mắt chuyển thành phẫn nộ, xen lẫn với đó là vài tia thất vọng và khinh thường.Sóng cuộn biển gào, hai con cá chép vàng như sống dậy, căn bản không che được đoàn thịt mềm hùng vĩ bên dưới.
Tròng mắt Hứa Bất Lệnh không biết nhìn đi đâu, lại không thể làm gì, đành cường hành ấn xuống thái hậu, nhỏ giọng nói.
Thái hậu, đừng lên tiếng, có người truy sát ta, xuỵt.
Đổi thành nữ tử bình thường, lúc này sớm đã chết lặng, chẳng qua thái hậu không phải nữ tử bình thường, có thể vào cung làm hậu, từ nhỏ liền được bồi dưỡng ra năng lực ứng biến và khí độ trầm ổn, trong tình cảnh kinh hiểm vạn phần thế này, tinh thần ngược lại càng thêm tỉnh táo.
Nghe thấy lời Hứa Bất Lệnh, thái hậu liền chú ý tới bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập chạy đến, tựa hồ còn có tiếng nói chuyện như có như không truyền tới từ trong bóng đêm.
Đi đâu?
Không biết, đừng quấy nhiễu đến thái hậu.
Chẳng lẽ tặc tử này chạy đến tẩm điện thái hậu?
Hỏng rồi, đi xem xem.
.
Rất nhiều người, trong đó còn có tiếng nói quen thuộc.
Thái hậu lập tức kinh ngạc, biết Hứa Bất Lệnh chắc là gây đại họa, nhất thời vội thu tiếng, không kêu nữa.
Hứa Bất Lệnh lòng nóng như lửa đốt, chỉ biết mở miệng nói.
Thái hậu, ngàn vạn đừng lộ ra, ta sẽ không thương hại ngươi.
Nói xong liền không quản không nhìn, trực tiếp xốc lên đệm chăn chui vào, giấu kín toàn thân.
A.
Cả người thái hậu khẽ rung lên, vẻ nôn nóng xấu hổ trong mắt khó mà che giấu, định đứng dậy lại bị Hứa Bất Lệnh ôm lấy, chân cũng bị giữ chặt, cơ hồ dán sát lên lưng nàng, khít rịt.
Xuỵt. cô nãi nãi ngươi đừng loạn động.
Ngươi còn biết gọi ta là cô nãi nãi. Ô.
Miệng lại bị lấp kín, tiếp đó cửa phòng chợt bị đẩy ra.