Thế Tử Hung Mãnh

Chương 110: Sự cấp tòng quyền (1)

Chương 110: Sự cấp tòng quyền (1)




Kẹt kẹt.

Cửa phòng tẩm điện khe khẽ đẩy ra, Cửu Tiết nương nương thân khoác cung tranh đi vào, chăm chú liếc nhìn một lượt, số Bí Vệ còn lại đều đứng ngoài gian phòng, tùy thời chờ lệnh sẵn sàng xông vào.

Lúc này thái hậu có muốn nói gì cũng không kịp nữa, nếu bị người nhìn thấy Hứa Bất Lệnh nằm trong ổ chăn với nàng, nàng còn không có mặc váy áo, không quản nguyên nhân gì, cái tiếng bất trinh chắc chắn sẽ dán lên lưng nàng. Nàng, Hoài Nam Tiêu thị, đương kim thánh thượng đều gánh không nổi cái tiếng đó.

Thái hậu cường hành đè xuống kinh hãi trong lòng, làm ra biểu tình có phần uể oải, thăm dò hỏi.

A Cửu, sao ngươi lại tới đây?

Cửu Tiết nương nương xuất thân là người giang hồ, được tiên đế thu vào cung làm phi, tuổi tác tuy lớn, thân phận lại thấp hơn thái hậu không ít, sau khi quét nhìn khắp gian phòng một lượt, vội khom lưng cúi người hành lễ.

Thái hậu còn chưa ngủ?

Giống như trước thôi, đến tối liền không ngủ được.

À. Vừa rồi thái hậu có nghe được động tĩnh?

Sao thế? . Không có gì, trong cung náo tặc, chính đang đuổi bắt.

Trong lúc nói chuyện, Cửu Tiết nương nương vẫn một mực liếc nhìn ngóc ngách trong phòng, ngay cả mặt sau bình phong đều nhìn mấy lần, sau khi xác định không có bất kỳ dị dạng nào mới ôn nhu nói, Thái hậu sớm nghỉ ngơi đi, thiếp thân cáo lui.

Thái hậu tựa trên gối đầu dụi dụi mắt nói, Khí trời hơi lạnh, bản cung không tiễn nữa, ngươi đi thong thả.

Vâng.Kẹt kẹt.

Cửa phòng lần nữa đóng lại, bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện, Bí Vệ tiếp tục truy đuổi về hướng đông, chỉ lưu lại hai người canh giữ ở cửa phòng, bảo đảm an toàn cho thái hậu.Thái hậu dựa nghiêng trên gối đầu, lúc này sắc mặt mới dần đỏ lên, toàn thân run rẩy, đang định nhỏ giọng nói gì đó thì bị bịt miệng lại.

Xuỵt. bên ngoài có người.Tiếng nói mềm nhẹ vang lên bên tai, ấm áp thỏa mái như được lò sưởi ôm lấy.

Thái hậu nín thở, gắt gao nắm chặt tay dưới chăn, mu bàn chân cong lên không ngừng muốn cách ra xa chút, lại không cách nào dùng sức được.Nàng vốn dễ ra mồ hôi, tơ vàng bị là cống phẩm đến từ Giang Nam, hiệu quả giữ ấm vô cùng tốt, thoáng chốc, quần mỏng và áo yếm sát người đã bị mồ hôi tẩm ướt quá nửa, chỉ cảm thấy mỗi một cái chớp mắt đều là giày vò.

Thái hậu khó chịu thành thế rồi, Hứa Bất Lệnh tự nhiên cũng chẳng tốt được đi đâu, bên ngoài nguy cơ trùng trùng, trong ngực lại vô cùng phỏng tay, tâm tạng chỉ chực chờ nhảy ra cổ họng.Vì che kín thân hình, đầu Hứa Bất Lệnh đều vùi trong đệm chăn, chóp mũi dán lên vai thái hậu, mùi thơm nhàn nhạt mê người xộc vào mũi, hắn cường hành ngưng thần tĩnh khí, lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, hòng không đi chú ý quá mức hồng phấn khô lâu trong ngực.

Nhưng mà. Thật sự là quá lớn.

Hít. Thở. Hít. Thở.

Hai người cứ vậy giấu trong đệm chăn, cứ thế thức nửa canh giờ, thẳng đến khi Hứa Bất Lệnh khí huyết hỗn loạn sắp độc phát thân vong, hai tên Bí Vệ bên ngoài mới rời đi.

Chờ đợi khoảng khắc, sau khi xác định không còn ai xung quanh, Hứa Bất Lệnh mới buông ra thái hậu, ngấm ngầm thở phào một hơi, chỉ cảm thấy tinh khí thần toàn thân bị rút sạch.

Thái hậu cũng thở nhẹ, thân thể phát run, một lúc lâu sau mới xột xoạt xoay người, mặt đối mặt Hứa Bất Lệnh, run giọng nói.

Người đi không?

Tuy quang tuyến mờ tối, lại vẫn có thể thấy được gương mặt diễm lệ động người của thái hậu đỏ bừng như máu.

Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.

Hứa Bất Lệnh cố tự trấn định.

Đi, tạ. Xuỵt xuỵt. đừng làm loạn.

Hai mắt thái hậu như muốn phún lửa, giương nanh múa vuốt không thành liền nhấc chân đá bộ vị yếu hại của Hứa Bất Lệnh một cái.

Còn không đi xuống! Bản cung. Bản cung.

Bản cung nửa ngày, lại không biết làm thế nào để trị Hứa Bất Lệnh, rốt cuộc giờ nàng chỉ như cá trên thớt gỗ, tự thân đều khó bảo.

Hứa Bất Lệnh lúng túng không thôi, như là nam nhân không làm được việc xám xịt đứng dậy, đặt chân xuống đất chuẩn bị rời đi.

Chờ chút! Không được đi!

Thái hậu chịu thiệt lớn như vậy, há chịu để cho Hứa Bất Lệnh cứ vậy chạy mất, ngồi dậy dùng tơ vàng bọc kín dáng người đồng hồ cát, lúc này mới hiện ra mấy phần uy nghiêm và đoan trang thường thấy, lạnh lùng nói.

Đêm nay xảy ra chuyện gì?

Lời này nói rất nghiêm túc, lại khó che dấu được vẻ mỏi mệt và run rẩy, rốt cuộc nín nhịn nửa giờ, thể lực đã bị tiêu hao không nhỏ.

Hứa Bất Lệnh đưa lưng về phía thái hậu, hơi chút tổ chức ngôn từ một phen, lát sau mới nói.

Là việc riêng. Đêm nay thực sự đã đắc tội thái hậu, ai.

Ngươi đi Thái Cực Cung?

Thái hậu chỉnh lý suy nghĩ trong đầu, một lúc sau liền nhướng mày hỏi.

A Cửu thường niên ở tại Thái Cực Cung bảo hộ thánh thượng, ngươi đi Thái Cực Cung làm cái gì?

Hứa Bất Lệnh thấy bị đoán được, liền cũng không giả bộ được, hơi chút suy nghĩ rồi nói,.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất