Chương 113: Phong trần chi địa (2)
Hả?
Hai mắt Tiêu Đình sáng rực lên, đặt chén trà xuống đứng dậy đảo mắt quét một vòng, sau đó sảng giọng nói.
Hứa Bất Lệnh, dạo thanh lâu mà không gọi ta, đi ra đây cho thúc thúc!
Nói xong liền chạy tới bên cạnh Lưu Trường Nhuận, dùng thân hình cao lớn của Lưu Trường Nhuận làm bia đỡ đạn.
Tân khách toàn trường nghi hoặc nhìn lại.
Lưu Trường Nhuận cũng ngơ ngác nhìn Tiêu Đình.
Tiêu công tử, ngươi đây là?
Tiêu Đình đợi nửa ngày, không thấy chén trà hay thứ gì đó bay xuống, không khỏi có chút kỳ quái.
Ha ha, sao Hứa Bất Lệnh không đánh ta, ngươi xác định hắn đến rồi?
.Đám đông không tiện chê cười, chỉ khẽ nhíu mày, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trong huyên náo, trên đài chợt vang lên một hồi tiếng chuông.
Sau mấy câu dạo đầu của quản sự, oanh oanh yến yến bắt đầu theo thứ tự đăng trường.
Tiêu Đình tuy bất học vô thuật, nhưng đối với phong nguyệt trường sở lại tinh thông không ai bằng, hắn biết Lưu Trường Nhuận yêu thích thanh quan nhi Thúy Yên Các Ngư Nhi cô nương, gần nửa năm nay một mực hiến ân cần.Thật ra vương công quý tử đến cấp bậc như bọn hắn, yêu thích ca cơ nào đó, chẳng qua chỉ cần một câu nói là được.
Nhưng nam nhân mà, ở phương diện chinh phục nữ nhân, trước nay đều thích dựa vào"mị lực cá nhân", nếu thật dựa vào quyền thế lôi hoa khôi về nhà, không chỉ mất hứng, ngược lại còn sẽ bị đám thư sinh cùng toan châm chọc khiêu khích.
Lưu Trường Nhuận nỗ lực non nửa năm, trước mắt thanh quan nhi kia tựa hồ đã bị đánh động mấy phần, chỉ sợ hôm nay sau khi bưng lên vị trí hoa khôi, Lưu Trường Nhuận liền có thể vào màn làm khách.
Còn Tiêu Đình hôm nay tới đây cũng không phải là vì tranh phong với Lưu Trường Nhuận. Đầu bài Nghênh Xuân Lâu Vũ Yến phổ bài thơ"cha ta là tể tướng"thành từ khúc, cô nương có linh tính như vậy nếu không nhấc lên thành hoa khôi, sau này Tiêu Đình hắn còn làm sao lăn lộn ở Trường An?Hoa khôi chỉ có một, hai vị đại công tử đương nhiên sẽ không khiến người mình vừa ý thất vọng, ngay khi ca múa còn chưa bắt đầu đã đối chọi gay gắt.
Trong ánh mắt mong chờ của tân khách toàn trường, đầu bài Nghênh Xuân Lâu với thân phận chủ nhà dẫn đầu đăng trường, biểu diễn tự nhiên là bài"cha ta là tể tướng"của Tiêu Đình.
Nói thật, một mỹ nhân đôi tám xuân xanh, ôm tì bà mặt không đổi sắc hát ra được bài từ rắm thối này, công lực xứng được với bốn chữ lô hỏa thuần thanh.
Tân khách tại trường lòng đầy kính ý, hoặc vuốt râu hoặc gật đầu, tựa hồ đang đắm chìm trong ý cảnh mà bài hát mang đến.Lưu Trường Nhuận dám trêu đùa Tiêu Đình, lại không dám mỉa mai Tiêu tướng, lúc này cũng duy trì vẻ mặt chăm chú lắng nghe, nín nhịn rất khó chịu.
Giọng hát du dương, đại sảnh đường lớn như vậy lại lặng ngắt như tờ, thẳng đến khi hát xong.
Tiêu Đình lệ nóng doanh tròng, đứng dậy hung hăng vỗ tay.
Hay! Hay, hay lắm.
Hay hay hay.
Tiếng phụ họa liên miên không ngừng, còn có không ít"tài tử"bắt đầu phẩm vị diệu dụng trong đó, ai nấy đều diễn rất chân thật.
Lúc này Vương Bảo tự nhiên cũng đứng lên, dùng tay áo xoa xoa tròng mắt, Khúc từ này đúng là tiếng trời, Vương mỗ chỉ cảm thấy cảm xúc tung trào, tương kiến hận muộn, nên thưởng, nên thưởng!
Nói xong liền vẫy vẫy tay, kêu quản sự tới, thả một xấp ngân phiếu lên khay.
Quản sự mắt đầy kinh hỉ, cất cao giọng nói.
Vương công tử thưởng một ngàn lượng. Hoa.
Chúng nhân tuy không quá ngoài ý, lại đều lộ ra vẻ kinh ngạc sùng bái, sau đó nhìn về phía Tiêu Đình.
Hoa khôi trên đài cũng ba phần e lệ bảy phần nhu mị, khẽ cúi đầu hành lễ với Tiêu Đình.
Tiêu Đình quay sang bốn phía ôm quyền rồi cứ thế nghênh ngang ngồi xuống. Phần khí độ khảng khái này, thực sự khiến người không biết phải nói gì cho phải.Tiêu Đình đã mở miệng, tự nhiên không ai dám nhảy đi ra đoạt cô nương với hắn. Quản sự cũng biết sẽ xuất hiện tình huống này, lập tức chuẩn bị lên đài, giới thiệu vị cô nương tiếp theo xuất trường.
Khăng khăng đúng lúc này, một kẻ hầu chạy đến lan can lầu hai, cất cao giọng nói.
Túc Vương thế tử chuộc thân cho Vũ Yến cô nương, Nghênh Xuân Lâu cứ tùy ý ra giá.