Chương 112: Phong trần chi địa (1)
Thời gian sắp đến giờ Tý, trong cung thành bắt đầu giới nghiêm, bốn phía đều có Bí Vệ tuần tra truy tìm tặc tử, chẳng qua trọng tâm vẫn đặt ở Thái Cực Cung.
Hứa Bất Lệnh từ Trường Nhạc Cung phòng ngự thưa thớt đi ra hoàng thành, sau khi về đến Vĩnh Xương Phường liền bắt đầu phi tốc chạy vội, sắc mặt hết sức khó coi.
Hôm nay vốn nên tiến cung gặp mặt thiên tử, tìm mọi cách hỏi ra tung tích Tỏa Long Cổ, nhưng phòng vệ ở Thái Cực Cung khiến hắn hiểu được cái gì gọi là vua của một nước, nếu chỉ bằng vũ dũng cá nhân liền có thể áp sát, sợ rằng thiên hạ này sớm đã đại loạn.
Giờ xem ra đành phải đi về từ từ mưu đồ, nếu có thể từ trong miệng hoàng đế hỏi ra cách giải Tỏa Long Cổ là tốt nhất, nếu trước lúc đó hoàng đế động thủ với hắn, vậy chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Nhảy lên đỉnh lầu các ven đường, Hứa Bất Lệnh lấy ra nhúm vải màu vàng từ trong ngực nhìn một cái, không khỏi có chút đau đầu.
Hoa sen tàng cá chép mỏng như cánh ve, xếp lại còn nhỏ hơn cả khăn tay, gần như không có trọng lượng, lúc này vẫn còn mang theo mấy phần ẩm ướt và hơi nóng.
Hoa sen tàng cá chép là Hứa Bất Lệnh len lén cởi xuống lúc xoay người đứng dậy, hôm nay mượn thái hậu ẩn thân đúng là bất đắc dĩ, vì phòng ngừa thái hậu nhất thời xung động lộ ra chuyện này, hắn đành phải tìm thứ gì đó làm đằng chuôi. Ý tứ đại khái chính là nếu thái hậu dám nói ra chuyện hắn tự tiện tiến cung, hắn liền giũ ra hoa sen tàng cá chép, muốn chết thì cả hai cùng chết.
Bắt chẹt một quả phụ phong kiều thủy mị, trong lòng Hứa Bất Lệnh có chút áy náy, nhưng không làm vậy liền khó mà yên tâm, đành chỉ còn cách đợi chuyện này lắng lại rồi lên cửa xin lỗi sau.
Hồi tưởng trường diện vừa nãy, thân làm nam nhân bình thường, nói không chút tâm tư dị dạng thì nhất định là giả, ôm sát lấy nhau, thái hậu về cơ bản chẳng mặc gì cả, qua nửa canh giờ đến cả kích thước đều mò ra, làn da nhẵn nhụi, quy mô so với Lục di thì không phân cao thấp.
Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh đột nhiên nhướng mày, Sao ta lại biết kích thước của Lục di.Bởi vì phân thần, bước chân khẽ trượt, thiếu chút cắm đầu xuống từ trên nóc nhà.
Hứa Bất Lệnh vội vàng thu lại ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, nhét hoa sen tàng cá chép vào ngực, bước nhanh đi về phía Nghênh Xuân Lâu.
Giờ đang là mùng tám tháng giêng, tuy đã vào đêm, phường thị phồn hoa vẫn tiếng người sôi đỉnh, Trạng Nguyên Nhai càng thêm phần náo nhiệt, câu lan tửu quán huyên hoa nhốn nháo, cách nửa con phố đều có thể nghe được.
Lúc Hứa Bất Lệnh đi lại trên nóc nhà, có tiếng nói chuyện của mấy người đi đường hấp dẫn hắn chú ý, Nhanh nhanh nhanh, đêm nay Nghênh Xuân Lâu náo nhiệt lắm, có một tên quý công tử vung tiền như rác.
Đúng vậy, công tử hào khí như thế, mấy chục năm nay còn là lần đầu tiên thấy được.
Bước chân Hứa Bất Lệnh thoáng thả chậm, trong lòng không khỏi ngấm ngầm gật đầu, Xem ra Tùng Ngọc Phù vẫn có chút tác dụng, không làm hư chuyện, chỉ cần đêm nay tiếng gió hắn vung tiền như rác ở Nghênh Xuân Lâu truyền đi, tự nhiên liền phủi sạch quan hệ với thích khách lẻn vào hoàng cung.
Chỉ là Hứa Bất Lệnh còn chưa cao hứng được lâu, lại có tiếng trò chuyện truyền đến, Hình như xảy ra chuyện.
Nghe nói chọc phải đại nhân vật không nên chọc.
?
Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, trong lòng thoáng nghi hoặc. Tùng tiểu thất phu báo tên của hắn ra, còn có thể chọc phải đại nhân vật không nên chọc nào nữa. chẳng lẽ hoàng đế đang ở Nghênh Xuân Lâu?Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh không khỏi hơi ngớ, vội vội vàng vàng xông tới Nghênh Xuân Lâu.
.
Trước đó mấy canh giờ.
Sau khi Hứa Bất Lệnh rời khỏi Nghênh Xuân Lầu, Tùng Ngọc Phù liền tựa lên nhuyễn sạp sau bức rèm, chăm chú chờ đợi cầm khúc diễn tấu bắt đầu.Trong đại sảnh Nghênh Xuân Lâu, tiếng người sôi đỉnh, thân hào quyền quý tới từ khắp trong ngoài Trường An Thành tụ tập về đây, thanh niên tài tuấn càng là chen chúc mà tới, không có thân phận đều không tiện ngồi trong đại sảnh.
Nghênh Xuân Lâu là tiêu điểm phong nguyệt trường sở tại Trường An Thành, mấy ngày nay là dịp chọn hoa khôi mỗi năm chỉ có một lần, đầu bài thanh lâu trong khắp toàn thành đều tới chỗ này, ân khách của các đầu bài tự nhiên cũng theo tới.
Với loại trường sở lộ hết danh sĩ phong lưu thế này, Tiêu Đình đương nhiên sẽ không vắng mặt, giờ đây chính đang ngồi ở chính giữa đại sảnh, vị trí vô cùng bắt mắt, thân khoác áo bào công tử màu đen viền vàng, bưng chén trà bộ dạng không giận tự uy, hưởng thụ vô số chân chó xung quanh nịnh nọt.
Hai người an vị bên cạnh Tiêu Đình, một người là con trai Lưu Bình Dương, Lưu Trường Nhuận. Lưu Bình Dương quan vái thái úy đứng hàng tam công, chưởng quản sự vụ quân đội Đại Nguyệt, thụ kim ấn ngang hàng Tiêu Sở Dương. Lưu thị cũng là tướng môn thế gia ở vùng Quan Trung, địa vị siêu nhiên.Ngồi bên trái Tiêu Đình là một đứa mập, tên là Vương Bảo, nghe qua có vẻ rất bình thường, con cái thương nhân địa vị cũng không cao, chẳng qua người này còn có một ngoại hiệu gọi là"Vương Bán Thành", nổi tiếng tài đại khí thô. Hôm nay bị Tiêu Đình kéo qua tới làm oan đại đầu.
Vương Bảo một thân thịt mỡ ước chừng lên tới ba trăm cân, lúc này chính bưng lên chén trà nhỏ xinh, tiến đến trước mặt Tiêu Đình xum xoe nịnh nọt.
Tiêu công tử, không biết đêm nay ngài nhìn trúng vị cô nương nào, có Vương Bảo ta ở đây, chỉ cần ngài điểm danh thôi, nàng không muốn làm hoa khôi cũng phải làm.
Tiêu Đình bưng chén trà lên, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, Con lợn béo chết tiệt, ngươi có ngu không? Bản công tử nhìn trúng cô nương nào cũng không thể nói đi ra. Bằng không loại người hiến ân cần như ngươi điên cuồng nện bạc, so đấu hoa khôi này còn nghĩa lý gì nữa.
Đức hạnh Tiêu Đình trước nay luôn là như thế, Vương Bảo cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy thân thiết, lia lịa gật đầu.
Tiêu công tử dạy chí phải, thường nói"Quan kỳ bất ngữ chân quân tử", chúng ta chính là người xem cờ, không xen miệng vào.
Lúc này Tiêu Đình mới hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn sang Lưu Trường Nhuận ngồi ở bên cạnh, Lưu man tử, mọi rợ,, hôm nay ngươi nhìn trúng vị cô nương nào?
"Lưu man tử"tự nhiên là chỉ Lưu Trường Nhuận, Đại Nguyệt lấy võ lập quốc, đương kim thánh thượng lại coi trọng văn nhân, bởi vậy quan hệ văn võ trong triều một mực không hợp, chẳng qua đương kim thiên tử rất có thủ đoạn, thật cũng chưa xuất hiện cảnh tượng đảng phái tranh chấp.
Lưu Trường Nhuận thân làm con trai thái úy đương triều, luận địa vị đều không thấp thua Tiêu Đình, được xưng là"Lưu Man Tử", lúc này mới đáp một câu.
Tiêu sỏa tử, đồ ngu,, bản công tử nhìn trúng ai thì liên can gì đến ngươi?
Ngữ khí hơi gắt, Tiêu Đình"À"một tiếng, bởi vì đánh không lại nên cũng lười nhác để ý.
Lưu Trường Nhuận thấy Tiêu Đình không phát nộ liền cũng mất đi hứng thú trêu đùa, giương mắt nhìn lên một gian nhã gian trên lầu.
Nghe nói Hứa Bất Lệnh cũng tới, sớm đã ở trên kia, ngươi thân làm thúc thúc không đi lên xem xem?.