Chương 116: Minh nguyệt chiếu tùng
Giày và móng ngựa giẫm lên mặt đường lát đá xanh, phát ra tiếng vang thanh thúy truyền đi rất xa trong đêm khuya yên tĩnh, thỉnh thoảng có phu canh xách theo đèn lồng tạt qua đầu phố, hướng vào trong ngõ nhỏ soi rọi một cái.
Sau khi rời khỏi Nghênh Xuân Lâu, thời gian ước chừng đã đêm canh ba, Hứa Bất Lệnh dắt ngựa không thốt nửa lời, đi lại không có mục đích trên đường phố Trường An Thành, bên yên ngựa treo một con búp bê vải, theo ở bên cạnh là tiểu thư thư hương môn đệ.
Ngàn đường phố trăm phường lúc này thoạt nhìn hệt như một tấm lưới đan diệt lại với nhau, còn hắn thì như tàn điệp đính trên lưới nhện, có lòng giãy dụa lại sợ kéo đứt, đánh động con cự thú ở trung tâm mạng nhện.
Manh mối đặt ở trước mắt, lại bằng với chặt đứt hết thảy đường ra, cảm giác này thực sự chẳng dễ chịu chút nào. Dù có báo tin cho Túc Vương ở Tây Lương xa xôi, sợ rằng cũng không mấy tác dụng. E là Túc Vương cũng giống hắn, đoán được là triều đình hạ thủ, nhưng không có chứng cứ, đến cả cái cớ để phát nộ đều không có, chỉ có thể chờ đợi.
Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh ngước nhìn hoàng thành nơi xa, khe khẽ thở dài.
Sàn sạt.
Tiếng bước chân khe khẽ đi theo sau mã thất, không xa không gần.
Hai tay Tùng Ngọc Phù đặt bên hông, thấp thỏm bước theo, từ lúc đi ra Nghênh Xuân Lâu, Hứa Bất Lệnh không thốt nửa lời còn mặt lạnh như tiền, chân đã đi mỏi nhừ mà vẫn không thấy Hứa Bất Lệnh lên tiếng.
Tùng Ngọc Phù nhịn hết nổi, lấy hết dũng khí chạy chậm đến trước mặt, nhẹ giọng dò hỏi.
Hứa thế tử, có phải ngươi giận ta không?Hứa Bất Lệnh hồi thần, nghiêng đầu liếc nhìn. Tùng Ngọc Phù rụt cổ lại, đứng cách xa nửa bước, còn dùng tay che mông.
Không giận, hôm nay ngươi làm rất tốt. Hả?
Tùng Ngọc Phù sửng sốt, không ngờ hắn lại không quát nàng, thực sự có hơi không quen. Nhưng mà. Ta không làm theo lời ngươi nói.
Chỉ cần chứng minh đêm nay ta có mặt ở Nghênh Xuân Lâu là được, đánh thưởng hay chuộc thân đều như nhau.Khóe miệng Hứa Bất Lệnh nhếch lên ý cười. Hôm nay hắn dặn Tùng Ngọc Phù vô luận bao nhiêu đều áp hơn người khác một lượng bạc, vốn là có ý khi dễ đám vương công quý tử, cố tình khiêu động hỏa khí, từ đó dẫn lên oanh động lan truyền chuyện này ra, có mấy trăm người làm nhân chứng chứng minh hắn tại trường, chắc chắn không ai có thể hoài nghi hắn là người âm thầm lẻn vào cung. Khác biệt duy nhất giữa đánh thưởng và chuộc thân chỉ là sẽ bị Lục phu nhân dày vò nửa canh giờ, chẳng qua chút chuyện nhỏ đó không quan trọng.
Tùng Ngọc Phù thấy Hứa Bất Lệnh thật không tức giận, lập tức thẳng lưng lên, mang theo vài phần hớn hở đi theo bên cạnh, Hứa thế tử quả nhiên là người hiểu chuyện. Nữ tử thanh lâu rất đáng thương, bạc đánh thưởng bạc toàn vào túi đông gia thanh lâu, căn bản không rơi đến trong tay những nữ tử kia, xài đi ra cũng là đổ sông đổ bể. Ngang dọc đều là xài bạc, trực tiếp chuộc thân, thế tử còn có thể kiếm cô nương.
Ngươi thật biết tính toán. Hì hì. Dù sao đều là tiêu đi ra, vậy phải tiêu cho có ý nghĩa chút chứ. Ta vốn nghĩ để ngươi mang về phủ làm nha hoàn hầu hạ, ngươi giúp các nàng cởi bỏ tiện tịch, khôi phục thân phận tự do, tốt thì tốt, chỉ là có chút lãng phí.
Ta xài bạc chỉ là che giấu tai mắt người khác, không phải thật nhìn trúng mấy nữ tử thanh lâu kia, sao có thể nói là lãng phí. À. thế tử không thích cô nương xinh đẹp?
Thần tình Hứa Bất Lệnh rất bình đạm.
Ta không phải thùng rác, há có thể ai cũng kéo về trong nhà. Cơ hội cho các nàng, các nàng muốn trở về nguyên quán cũng tốt, gả cho nam tử trong lòng ngưỡng mộ cũng được, đều xem các nàng tự quyết định. Những chuyện này để lão Tiêu xử lý là được, ta đâu quản được nhiều như vậy.
Tùng Ngọc Phù khẽ gật đầu.
Đây cũng tính là"Cho người con cá không bằng cho người cần câu"?
Ha ha. Gần gần như thế.
Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn sang Tùng Ngọc Phù.
Đi lâu vậy rồi, có mệt không?
Hả.
Tùng Ngọc Phù quả thực rất mệt, ngoắc ngoắc lọn tóc bên tai, ngắm mã thất bên cạnh một cái, lại có chút ngượng ngùng, lắc lắc đầu nói.
Không quá mệt, hay là chúng ta đi về. A.
Còn chưa dứt lời, Hứa Bất Lệnh đã đưa tay ôm ngang nàng, ném lên trên lưng ngựa, như là mã phỉ cướp cô nương vậy.
Tùng Ngọc Phù sấp mình trên yên ngựa, giày thêu lắc lư giữa trời, có chút kinh hoảng nói.
Hứa thế tử, ngươi thả ta xuống. Ta gọi người đấy.
Ngươi có kêu rách cổ họng cũng không ai để ý đâu.
Hứa Bất Lệnh thuận miệng đáp một câu, liền cũng trở mình lên ngựa, kẹp lấy bụng ngựa phi về Trúc Tịch Nhai.
Tùng Ngọc Phù có chút bực bội, nhưng nàng không biết thuật cưỡi ngựa, ngay cả đứng lên đều khó khăn, đành chỉ biết tức tối đạp đạp lên cẳng chân Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, thuận tay vỗ lên mông nàng một cái.
Còn đánh nữa thử xem?
Mặt Tùng Ngọc Phù chợt đỏ bừng, thân thể lại cứng đờ, thành thành thật thật sấp mình trên lưng ngựa, nhỏ giọng thầm thì.
Sắc phôi.
Ba.
A. ta không nói nữa.
Lúc này Hứa Bất Lệnh mới mãn ý, lúc cưỡi ngựa đi đường, cúi đầu đánh giá bộ dạng Tùng Ngọc Phù, chẳng biết tại sao lại nghĩ tới thái hậu trong ổ chăn khi trước.
Ừm. Chỉ là tuổi nhỏ chút, không so được.
Tùng Ngọc Phù không biết suy nghĩ trong đầu Hứa Bất Lệnh, sấp trên lưng ngựa nín nhịn một lát, đột nhiên nhớ tới chính sự.
Đúng rồi, Hứa thế tử, ngươi nói ta không bại lộ thân phận ngươi, liền đem trả cây trâm cho ta. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.
Hứa Bất Lệnh khẽ cười, cúi người từ trong túi da lấy ra một chiếc hộp trâm, mở hộp ra, trâm ngọc màu trắng an tĩnh nằm ở bên trong, mặt trên khắc tám chữ nhỏ.
Minh nguyệt chiếu tùng, phù dung như ngọc. Tên không sai, chỉ là người không được.
Người nào không được, Hứa thế tử vô cớ nhục mạ thanh bạch người khác, đó mới là người không được.
Tùng Ngọc Phù thấy được cây trâm nhung nhớ bấy lâu, không cố được cái khác, dùng sức nhướng người lên, định vươn tay đi lấy. Trên lưng ngựa xóc nảy, động tác này hiển nhiên rất dễ làm mất cân bằng, vừa bất ổn một cái, thiếu chút ngã sấp mặt, vội phát ra một tiếng kêu kinh hãi.
Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm lắc đầu, đưa tay kéo người Tùng cô nương lên, đặt ngồi ở trước mặt, cài cây trâm lên búi tóc nàng.
Tùng Ngọc Phù kinh hồn chưa định, phát giác thấy động tác của Hứa Bất Lệnh liền cả người cứng đờ, nghiêng đầu định tránh né, lại sợ Hứa Bất Lệnh đổi ý không trả cây trâm nữa, đành phải mím môi không động đậy.
Hứa Bất Lệnh gài trâm lên tóc xong, hài lòng đánh giá một phen.
Ta ngươi ân oán đã xong, sau này đừng thêm loạn cho ta.
Ừm.
Tùng Ngọc Phù ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ nghĩ, lại có chút do dự mở miệng nói.
Ta. Ta lần trước hôn thế tử một cái, là sự gấp tòng quyền bất đắc dĩ mới phải làm, ngươi đừng để bụng.
Hứa Bất Lệnh gật gật đầu.
Nam nhân chịu thiệt chút không sao, chỉ cần ngươi biết sai là được.
. Hứa thế tử.
Ừm?
Sao ngươi mặt dày thế.
?
Tùng Ngọc Phù vội vàng che miệng, ngượng ngùng cười một tiếng, cúi đầu không nói.
Rất nhanh ngựa đã đi tới bên ngoài Trúc Tịnh Hạng, bởi vì sợ bị phụ thân phát hiện, đến trên phố Tùng Ngọc Phù liền xuống ngựa, cúi đầu chạy chậm về trong ngõ.
Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn theo Tùng Ngọc Phù tiến vào cửa viện, lúc này mới ruổi ngựa lao đi.
.