Chương 117: Việc tới!
Màn đêm buông xuống, Chúc Mãn Chi đi không có mục đích trên đường phố nhốn nha nhốn nháo, ánh mắt tìm kiếm tới lui trong đám đông, muốn nhìn xem có đạo bóng dáng thân thuộc kia không.
Hiện nay mỗi ngày đi ra từ Tập Trinh TY, Chúc Mãn Chi đều sẽ trước chạy về trong nhà, chăm chú rửa mặt trang điểm một phen, mặc vào váy mới đặt mua, sau đó chạy ra đi dạo, xem có thmể hgặp đượcHứa Bất Lệnh không.
Không phải vì điều gì khác, thường nói"Áo gấm về nhà", Chúc Mãn Chi không tìm được người trong nhà, người quen cũng chỉ có mỗi Hứa Bất Lệnh, tyrang điểm dễ nhìn đều phải tìm người nào đó khoe khoang một phen, đúng không nào? Hồ mị tử Ninh Thanh Dạ kia đến cả một câu khích lệ đều không nói, đành chỉ còn biết đi tìm Hứa Bất Lệnh.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, từ sau lần cùng đi đào mộ khi trước, đã rất lâu Hứa Bất Lệnh không tới đây.
Trong lòng Chúc Mãn Chi rất nhung nhớ, không thể chạy tới Túc Vương phủ chúc tết, thế nên chỉ biết chờ đợi.
Chẳng qua nghĩ tới có một hồ mị tử cũng ngẩn người chờ đợi như mình, trong lòng Chúc Mãn Chi liền sẽ dễ chịu phần nào, chí ít hồ mị tử kia chỉ biết bị động chờ, đoạn thời gian này nàng còn kiếm không ít bạc.
Chuyển một vòng quanh phụ cận cửa hàng Tôn gia, không thấy Hứa Bất Lệnh tới, Chúc Mãn Chi liền thu lại tâm tư, chắp tay sau lưng nhảy nhót đi tới hẻm nhỏ nơi Ninh Thanh Dạ ẩn thân, chuẩn bị tiếp tục chập chờn gà mờ kinh nghiệm giang hồ chưa sâu đi làm việc không công cho mình.
Kẽo kẹt.
Bởi vì tiếp xúc đã lâu, Chúc Mãn Chi đến cửa đều lười phải gõ, trực tiếp đẩy cửa tiến vào trong nội viện.
Dưới mái hiên phòng cũ, Ninh Thanh Dạ ngồi bên lò sưởi lau kiếm, đã qua mấy tháng, khí sắc nàng tốt lên nhiều, không còn phải uống dược vật ôn dưỡng thân thể, anh khí giữa hai hàng lông mày càng lúc càng thịnh, dần dần đè xuống tia hồ mị, quyến rũ, trời sinh kia.
Thấy Chúc Mãn Chi tới, Ninh Thanh Dạ không ngẩng đầu, xem như đối phương không tồn tại.Chúc Mãn Chi cười hắc hắc đi đến trước mặt, nhíu mày nói.
Tiểu Ninh, ngươi lau kiếm làm gì? Chẳng lẽ lại muốn ám sát Trương đại nhân nhà chúng ta?Ninh Thanh Dạ thả xuống khăn tay và kiếm, tra bảo kiếm"Thương Xuân"vào vỏ, lắc đầu nói.
Trương Tường võ nghệ quá cao, giờ ta chưa phải là đối thủ, quân tử báo thù mười năm không muộn. Lần này đi ra không chào hỏi với trên núi, giờ mà còn không đi về, trên núi sẽ rốt suột. Hả? !
Chúc Mãn Chi sửng sốt, vội vàng ngồi xổm xuống gom trên trước mặt, bộ dạng sốt sắng nói, Tiểu Ninh, ngươi gấp gáp đi về như vậy làm gì? Chúng ta cùng nhau lăn lộn Trường An Thành chẳng phải càng vui, trong đạo quán chỉ biết ăn chay niệm phật, có gì vui.
Ninh Thanh Dạ lại không phải kẻ ngu, há sẽ mặc người lừa mãi thành nghiện, Đã quyết định rồi, chờ Hứa công tử tới chào một tiếng liền đi, ngươi tự cầu đa phúc thôi.
Nét mặt Chúc Mãn Chi lập tức hiện vẻ ảm đạm, ngồi xổm xuống bên cạnh, do dự một lúc rồi nói, Hay là. Hay là sau này kiếm bạc. chúng ta. Chúng ta chia tám hai?
Ngươi tám ta hai? Bảy ba cũng được.
Thầm thà thầm thì, lải nhải cằn nhằn.Hai người trò chuyện chưa được bao lâu, chợt một tràng tiếng lục lạc đột nhiên vang lên ngoài cửa viện.
Ninh Thanh Dạ có điều cảnh giác, rút kiếm đứng dậy. Chúc Mãn Chi không mặc y phục Lang Vệ, không dọa được người, cũng vội vàng đứng lên chạy tới sau lưng Ninh Thanh Dạ.
Đinh linh.
Tiếng lục lạc ngừng lại nơi cửa, tiếp đó một đạo thiến ảnh màu đỏ xuất hiện trên tường viện, vẫn là lụa đỏ che mặt, chỉ lộ ra đôi tròng mắt xanh biếc.
Ninh cô nương, mấy ngày không thấy, khí sắc tốt lên nhiều.
Ninh Thanh Dạ nhíu mày, đánh giá hoàn cảnh xung quanh một phen, sau khi xác định không còn ai tiếp cận mới lạnh giọng dò hỏi.
Sao ngươi tìm được ta?
Chung Ly Sở Sở từ trên tường viện nhảy xuống, hất cằm chỉ hướng Chúc Mãn Chi.
Lần trước ở tửu quán, ta thấy ngươi đi chung với cô nương này. Vừa rồi đi quanh quán rượu tìm ngươi, thấy nàng tới, liền bám theo.
.
Ninh Thanh Dạ nghiêng đầu nhìn về phía Chúc Mãn Chi, trong mắt rõ ràng viết, Trình độ này? Còn Lang Vệ, bị người nắm lạc đà bám theo lâu như vậy đều không phát hiện.
Chúc Mãn Chi lúng túng cười một tiếng, nhìn sang hồ mị tử áo đỏ mới tới kia, lảng sang chuyện khác nói.
Hóa ra là bằng hữu của tiểu Ninh, tại hạ Chúc Mãn Chi, xin hỏi cô nương là?
Chung Ly Sở Sở, ngươi gọi ta Chung Ly tỷ tỷ là được.
Chung Ly Sở Sở đưa tay cởi bỏ lụa mỏng che mặt, lộ ra vòng bạc đeo trên cổ tay. Đi thẳng tới dưới mái hiên kéo ghế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, thế ngồi rất tùy ý.
Chúc Mãn Chi len lén đánh giá một phen, tướng mạo hoàn toàn khác với nữ tử Trung Nguyên, sống mũi cao mắt to cộng thêm hai tròng mắt màu xanh biếc, thoạt nhìn không khác gì nữ yêu tinh. Nàng quay đầu đánh giá Ninh Thanh Dạ một phen, so sánh khoảnh khắc, liền theo bản năng ưỡn ưỡn ngực, cố gắng để cho của mình thoạt nhìn có vẻ lớn hơn chút.
Ninh Thanh Dạ tất nhiên không để ý tới phương diện này, ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, trường kiếm đặt trên đầu gối.
Chung cô nương tới chúc Tết?
Chúc Mãn Chi nhướng mày, không mấy ngạc nhiên với hành vi nói năng lỗ mãng của Ninh Thanh Dạ.
Chung Ly Sở Sở và Ninh Thanh Dạ tiếp xúc không nhiều, tự nhiên không rõ ràng tính cách Ninh Thanh Dạ, còn tưởng đây là nói đùa, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ.
Chung Ly ta, tính là tới chúc Tết.
Ninh Thanh Dạ khẽ gật đầu, đứng dậy chuẩn bị nấu cơm chiêu đãi khách nhân.
Cũng may Chúc Mãn Chi tương đối cơ trí, khoát tay nói.
Thôi, để ta đi làm cơm, các ngươi ngồi đấy nói chuyện đi.
Nói xong liền chạy tới phòng bếp gần đó.
Chung Ly Sở Sở lại có chút ngượng ngùng.
Người giang hồ Trung Nguyên các ngươi đúng là nhiệt tình hiếu khách. Hôm nay ta tới, chính là muốn thương lượng một vấn đề với ngươi.
Ninh Thanh Dạ đặt ấm nước lên lò.
Nói đi.
Ta là khách giang hồ, tới Trường An chẳng qua để kiếm chút bạc. Mấy ngày trước nghe ngóng được tin tức, nói tựa hồ Trường An Trần tứ gia đang triệu tập nhân thủ làm chuyện gì đó, tiền thưởng rất nhiều, là một mối làm ăn không nhỏ.
Làm chuyện gì?
Còn không rõ ràng, nghe nói cần tầm mười người, chỗ này của ta có thể gom ra hai người, nhưng không có môn lộ không vào được, nếu ngươi quen biết Trần tứ gia, có thể giúp chút được không?
Ninh Thanh Dạ vào kinh ám sát Trương Tường, đi chính là cửa lối của Trần tứ gia, tự nhiên có quen biết. Nàng hơi nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.
Trường An nước sâu, ngọa hổ tàng long, ngươi mới đến, tốt nhất đừng tùy tiện nhúng tay vào vũng nước đục này, cẩn thận nằm lại ở đây.
Ha ha.
Chung Ly Sở Sở kiều tiếu hai tiếng, thản nhiên trải tay ra, nhún nhún vai.
Người giang hồ Nam Chiếu chúng ta, đầu trước nay luôn treo ở trên đai lưng, làm ăn tới cửa lý nào lại không nhận, nếu ngươi nguyện ý thì có thể cùng làm, không làm thì giúp ta dẫn tiến cửa lối cũng được, sau đó cứ theo quy củ giang hồ, tiền thưởng phân ngươi một thành.
Ninh Thanh Dạ là người giang hồ, người giang hồ cũng cần áo cơm đi ở, chờ hơn hai tháng ở Trường An, lộ phí mang theo sớm đã thấy đáy, lập tức khẽ gật đầu.
Dẫn ngươi đi cũng được, ta chưa chắc sẽ ra tay.
Chung Ly Sở Sở gật gật đầu.
Được.
Sau khi đạt thành hiệp nghị, hai người liền không nói gì thêm.
Một lúc sau, Chúc Mãn Chi bưng khay đi ra, bên trong đặt ba bát mì hành thái trứng gà, cười hì hì nói.
Ăn cơm thôi, ui da! Tiểu Ninh tiểu Chung, ta cảm thấy chúng ta rất có duyên, hay là kết nghĩa kim lan đi.
Ninh Thanh Dạ trực tiếp đáp một câu.
Ngươi về nhà luyện thêm mấy chục năm, đợi khi nào có thể tự mình xử lý lưu manh vô lại trên phố, lúc ấy hẵng xuất sơn lưu lạc giang hồ.
Ai. Tiểu Ninh, ngươi nói chuyện phải uyển chuyển chút, bằng không sau này chắc chắn chịu thiệt.
Ngừng.