Chương 121: Tỷ muội tình thâm!
Sàn sạt.
Nắng ấm cuối đông vẩy xuống trong lâm viên Cảnh Hoa Uyển, hơn mười cung nữ và Lang Vệ tạo thành hàng dài, chậm chạp đi qua thạch đạo ven hồ.
Mấy vị phu nhân Tiêu gia đi theo bên cạnh cỗ kiệu, thái độ cung kính nói cười, thái hậu nâng lên một bên màn kiệu để tiếp chuyện.
Bởi vì đê điệu xuất cung, thái hậu chỉ mặc một thân váy lụa mỏng màu xanh váy, áo choàng đỏ lửa khoác trên vai, tóc chải thành búi tóc rủ xuống, một chiếc trâm đơn giản cài lên.
Dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng, lại vẫn khó mà che lấp được vẻ diễm lệ động người, tương tự như khi ở Khúc Giang Trì, chỉ cần thái hậu xuất hiện nơi đâu, những phu nhân khác tự nhiên mà vậy liền mất đi nhan sắc.
Chẳng qua hôm nay tình tự của thái hậu rõ ràng không được tốt cho lắm, trên mặt hiện ra mấy phần mệt mỏi, hiển nhiên là vì một đêm không chợp mắt.
Canh ba nửa đêm hôm qua đang ngủ yên lành, một đại nam nhân đột nhiên chạy đến trong chăn, còn cường hành sờ soạng nàng suốt nửa canh giờ, đến giờ cả người vẫn còn tê dại, cứ cảm giác như có một đôi cánh tay siết chặt, giữ lấy nàng, thở đều thở không ra hơi.
Cảm giác cụ thể thế nào, thái hậu đã không nhớ rõ, bằng không há có chuyện bị lấy đi đồ lót trên thân lúc nào mà vẫn không hay.
Đêm qua sau khi Hứa Bất Lệnh đi rồi, nàng chỉ biết tự nhủ"sự cấp tòng quyền"để an ủi chính mình, nhưng trằn trọc lăn qua lộn lại làm sao ngủ được, cứ toàn nghĩ đến mấy chuyện lung tung rối loạn.
Thái hậu tính cách tương đối cường thế, tự dưng chịu thiệt còn bị người"uy hiếp", càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, không nghe được lời giải thích thỏa đáng, cầm về"hà hoa tàng lý", sợ rằng sau này khó mà ngủ yên.Thật không dễ dàng mới nhịn đến hừng đông, thái hậu lập tức phân phó nữ quan chuẩn bị cỗ kiệu, lấy thăm người thân làm lý do đi về Tiêu gia. Biết được Hứa Bất Lệnh tới Quốc Tử Giám, nàng tự nhiên không tiện chạy đi kiếm chuyện, thường nói"con không được dạy dỗ là lỗi của cha", Hứa Bất Lệnh lớn gan làm bậy như vậy, chắc chắn là có liên quan đến trưởng bối dung túng, thế là thái hậu quyết định trước tới tìm Lục phu nhân.
Cỗ kiệu dừng lại ngoài biệt viện, mấy nha hoàn vội vàng đi ra nghênh đón, Tham kiến thái hậu!
Thái hậu được Xảo Nga dìu đỡ đi ra màn kiệu, hàn huyên mấy câu với các vị phu nhân Tiêu gia rồi đuổi bọn họ đi, cứ thế nắm chặt áo choàng lông hồ ly màu đỏ đi về phía biệt viện.Lục phu nhân nghe được bẩm báo, bởi vì thân phận tự nhiên không thể lãnh đạm, mặc vội váy áo, đi tới trong sân viện nghênh đón.
Vừa rồi ở trong phòng thu thập hồi lâu, trang dung của Lục phu nhân có thể nói là hoa mỹ, so với thái hậu trang điểm nhẹ nhàng, khí thế còn áp qua mấy phần.Lục phu nhân cũng cảm thấy có hơi không đúng, nhưng thái hậu không mời mà tới, nàng không thời gian xử lý, đành phải tỏ vẻ thản nhiên khẽ khom lưng cúi chào.
Thái hậu.Thái hậu thấy Lục phu nhân trang điểm lộng lẫy, mày ngài nhíu lại, đánh giá trên dưới một phen.
Hồng Loan, ngươi chuẩn bị đi ra ngoài? Hả.
Lục phu nhân chớp chớp mắt, sửng sốt mất mấy giây mới tiếp lời, Buổi chiều phải bồi Lệnh Nhi đi ra ngoài một chuyện, nên vừa nãy mới trang điểm qua.
Nhắc đến Hứa Bất Lệnh, sắc mặt thái hậu bất giác trầm xuống, vô thức siết chặt áo choàng, chậm rãi đi tới gian phòng Lục phu nhân, Hồng Loan, ngươi đi vào cùng, ta có chuyện muốn tâm sự với ngươi.
Nghiêm cách mà nói, quan hệ giữa thái hậu và Lục phu nhân là cô cháu, tuổi tác tương tự nên tính là nửa khuê mật, quy củ tự nhiên cũng không nhiều.
Nghe được lời ấy, Lục phu nhân tưởng thái hậu có tâm sự gì muốn tìm nàng nói chuyện, lập tức đưa tay vẫy lui nha hoàn cung nữ, đi theo thái hậu tiến vào khuê các, trong mắt còn mang theo mấy phần cổ quái.
Thái hậu tâm thần không yên bước vào khuê phòng, còn chưa tổ chức xong ngôn từ liền đã giương mắt thấy chân dung mình treo trên vách tường đối diện cửa vào, thực sự quá dễ thấy.
Bước chân thái hậu thoáng ngưng lại, lông mày nhíu chặt hỏi.
Sao bức tranh này lại ở chỗ ngươi?
Lục phu nhân đóng lại cửa phòng, vẻ cung kính trên mặt lập tức tan biến vô tung vô ảnh, thản nhiên như thường đi tới ngồi xuống bên cạnh nhuyễn sạp, nâng ấm pha trà, biểu tình hờ hững không mặn không nhạt.
À, tranh hả. ừm. Thái hậu cũng biết, Lệnh Nhi từ nhỏ thích võ không thích thư hoạ, mấy ngày trước cầm về bức họa này từ trong cung, hắn cảm thấy"bình thường", thế là đưa tới cho ta. Vừa lúc trong phòng thiếu một bức tranh trang trí, thế nên treo luôn chỗ này, thái hậu cảm thấy thế nào?
Ngôn ngữ nhu hòa, lại câu câu tru tâm!
Sắc mặt thái hậu dần tái xanh, hai hàng lông mày thon dài nhảy động liên hồi, bàn tay đặt bên hông gắt gao siết chặt, móng tay cơ hồ đâm vào trong thịt.
Bình thường?
Bình thường mà tối qua ôm ta suốt nửa canh giờ, chân tay còn không an phận?
Nhưng đồ đã đưa ra ngoài, dùng thế nào là chuyện của người ta, dù người ta có cầm đi bán cũng không có lý nào để chỉ trích.
Thái hậu hít sâu một hơi khí lạnh, sắc mặt khôi phục tự nhiên, như là tỷ muội tình thâm cùng ngồi xuống trên nhuyễn sạp, nghiêng nghiêng đầu đánh giá một phen.
Rất không sai, trước kia trong phòng ngươi âm u đầy tử khí, nhiều thêm bức họa, cảm giác rực rỡ lên hẳn.
Thì thế, mặc bảo của Từ Đan Thanh, khắp cả Đại Nguyệt chỉ có duy nhất một bộ này, trước kia đến cả chiêm ngưỡng đều khó khăn, nếu không nhờ Lệnh Nhi, ta nào có cơ hội treo ở trong phòng.
Khóe mắt thái hậu nhảy động liên hồi, vốn đang ôm một bụng biệt khuất, lại bị trêu chọc như thế, làm sao mà chịu được. Rốt cuộc nhịn hết nổi, trước một bước bạo phát, ngữ khí đề thăng mấy phần.
Lục Hồng Loan, ngươi ít âm dương quái khí với ta, nói chuyện cho đàng hoàng.
Ha ha.
Lục phu nhân thản nhiên không mảy may bận tâm tới ngữ khí của thái hậu, nâng chén trà lên biếng nhác tựa trên nhuyễn sạp, đánh giá giai nhân thục mỹ sắc mặt tái xanh phía đối diện.
Chẳng lẽ thái hậu hối hận? Cũng đúng, đồ quý cất giấu mấy chục năm, chắc là không nỡ, hay là để ta nói với Lệnh Nhi một tiếng, bảo hắn trả về cho ngươi?
Thái hậu hừ một tiếng, cũng lười bảo trì bộ dạng đoan trang uy nghiêm ngày thường, đoạt lấy chén trà trong tay Lục phu nhân đặt mạnh xuóng bàn, gằn giọng nói.
Mở miệng ngậm miệng đều là Hứa Bất Lệnh, ngươi nuông chiều hắn thành dạng gì? Giờ hắn có điểm nào giống thế tử phiên vương không? Vô pháp vô thiên, nửa điểm quy củ đều không hiểu.
Lục phu nhân đưa tay chống gò mà, nhướng mày nói.
Tốt hơn Tiêu Đình là được rồi.
Ngươi.
Thái hậu tức đến độ hai hàng lông mi run run, lạnh lùng nói.
Bản cung tới là có chính sự muốn nói với ngươi, ngươi còn mỉa mai bản cung như thế nữa, ngay ngày mai liền thu dọn đồ đạc quay về Hoài Nam, từ nay ta sẽ dạy bảo Hứa Bất Lệnh.
Dựa vào cái gì!
Lục phu nhân lập tức gấp, trừng mắt quát.
Túc Vương giao Lệnh Nhi vào tay ta, ngươi muốn cháu trai thì đi mà tìm Tiêu Đình, Lệnh Nhi có quan hệ gì với ngươi?
Thái hậu khẽ híp mắt nói.
Ngươi tưởng bản cung không dám?
.
Lục phu nhân tử tế đánh giá một phen, thái hậu tựa hồ thật phẫn nộ. Tuy nói hai người tương đối thân cận, nhưng rốt cuộc thân phận đặt ở đấy, lấy tính cách điêu ngao của thái hậu, làm ra loại chuyện hoành đao đoạt ái như thế không phải là không có khả năng.
Nghĩ tới đây, Lục phu nhân lập tức ngồi dậy ngay ngắn, biểu tình đoan chính mấy phần.
Ngươi rống lớn tiếng như vậy làm gì? Có chuyện cứ từ từ nói là được.