Thế Tử Hung Mãnh

Chương 120: Ác giao ngẩng đầu

Chương 120: Ác giao ngẩng đầu




Trong lúc quân nhân Trường An Thành đều đang nghiên cứu thảo luận về"Thập Vũ Khôi", Quốc Tử Giám đã nhập học lên lớp trở lại, văn nhân trước nay tự khoe thanh cao, hiển nhiên không hứng thú với chuyện đánh nhau, trong Quốc Tử Giám hết thảy vẫn cứ như thường.

Yến Vương Tống Ngọc ôm sách đi ra thư xá dành cho học sinh hàn môn, chậm rãi về đến tiểu viện phía sau Quốc Tử Giám.

Lưu Vân Lâm gánh hai giỏ giấy Tuyên đứng ngoài cửa viện chờ đợi, như là kiệu phu tầng đáy thị tỉnh không chút thu hút, vừa thấy người liền khom lưng cúi đầu.

Tống Ngọc tiến vào rừng đào trụi lủi, thả sách xuống trong trà xá. Lưu Vân Lâm gánh sọt cùng theo vào viện, xoay người đóng cửa lại, lúc này mới bước theo đến trà xá, khom lưng nói.

Vương gia, đêm qua có tặc tử lẻn vào hoàng thành, đến Thái Cực Cung, thân thủ cực cao, đám người Trần Đạo Bình tìm kiếm một đêm mà vẫn chưa bắt được.

Tống Ngọc giày vò ấm trà trên lò, lắc đầu cười nhẹ nói.

Tính tình Bất Lệnh này quả nhiên vẫn thế không sửa được, có chút manh mối liền dám bí quá hoá liều, chỉ là hoàng thành đại nội cao thủ như mây, trên thân còn mang theo Tỏa Long Cổ, muốn đi đến trước mặt hoàng huynh quả thực khó hơn lên trời.

Lưu Vân Lâm nhíu mày, quỳ ngồi đối diện với Tống Ngọc, hơi chút suy xét rồi nói.

Theo như tin tức truyền đến, đêm qua ở Nghênh Xuân Lâu, Hứa Bất Lệnh còn đánh con trai Lưu đại tướng quân một trận, không giống như là tặc nhân tiến cung.

Hừ.Tống Ngọc lắc đầu.

Tin tức về Giả Dịch vừa mới đưa đến trên tay hắn, Giả Dịch liền chết trong hậu cung, giờ lại vào cung muốn gặp thiên tử, không phải hắn thì còn có thể là ai? Cũng đúng. Hiện tại Hứa Bất Lệnh biết được Tỏa Long Cổ ở trên tay thánh thượng, nhưng hoàng thành thủ vệ sâm nghiêm, Hứa Bất Lệnh có bản lĩnh ngất trời cũng không khả năng tiếp cận thánh thượng được. Vương gia cố ý làm vậy, ý nghĩa tại đâu?

Tống Ngọc nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, Võ nghệ thông thần, lấy một chống ngàn, không phải chỉ có mỗi hư danh. Đêm qua Bất Lệnh không đến được Ngự Thư Phòng, chẳng qua là bởi còn có dư địa để quay vòng, trong lòng ôm lấy dự tính không thành liền lui. Đợi đến khi rơi vào tuyệt cảnh không còn đường để lui, bắt buộc phải liều mạng, chúng ta sẽ có cơ hội.

Lưu Vân Lâm nhíu mày, hơi chút trầm mặc, lát sau mới nói, Ừm. Tỏa Long Cổ khóa kín kỳ kinh bát mạch, cường hành động khí toàn lực ra tay, tất khiến gân mạch đứt đoạn, thương tới phế phủ, có may mắn không chết thì cũng thành phế nhân. Hứa Bất Lệnh chưa đến tình thế chắc chắn phải chết, sợ rằng sẽ không đi tới bước kia.

Ngữ điệu Tống Ngọc rất bình thản, Tháng mười một năm trước trúng Tỏa Long Cổ trong Vị Hà, tính toán thời gian, cách thời điểm cổ độc vào tim phổi nhiều nhất chỉ còn nửa năm. Cổ độc ưa lạnh sợ nóng, Đoan Ngọ năm nay, sợ rằng Bất Lệnh khó mà qua được.

Lưu Vân Lâm khẽ gật đầu, hồi tưởng một phen, sau đó nói tiếp, Đoan Ngọ. Hoàng hậu nương nương, hình như cũng là ngày lễ Đoan Ngọ.

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Tống Ngọc đã chuyển lạnh, chén trà trong tay hơi run, nước nhà vẫy ra, nhỏ xuống nền trà xá, toát ra từng điểm hơi nước màu trắng.Lưu Vân Lâm biến sắc, vội vàng khom lưng cáo lỗi.

Thuộc hạ biết sai. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?

Hứa Bất Lệnh tuyệt không phải hạng người khuất thân chịu nhục, đợi hỏa khí tích ứ đủ nhiều, tự nhiên sẽ nén giận bộc phát. Trước Đoan Ngọ, thích hợp gõ đánh một phen, giờ có bao nhiêu phẫn hận, lúc liều chết đánh cược sẽ càng ngoan lạt bấy nhiêu.

Vâng!

Lưu Vân Lâm chăm chú gật đầu, yên ắng lui xuống.

.

Cùng thời điểm, Khôi Thọ Nhai, biệt viện Cảnh Hoa Uyển.

Hứa Bất Lệnh khuất thân chịu nhục, nép mình trên nóc nhà khuê phòng Lục phu nhân, xốc mảnh ngói lên, lộ ra một tia khe hở, quan sát tình cảnh bên dưới.

Buổi sáng ăn xong điểm tâm, Hứa Bất Lệnh về lại biệt viện ẩn núp đi, định chờ Lục phu nhân ra cửa liền trả cái yếm về chỗ cũ, tránh miễn sự việc bại lộ, hủy đi hình tượng quân tử thủ chính trong lòng Lục di.

Đáng tiếc sấp mình trên nóc nhà gần hai canh giờ mà vẫn không tìm được cơ hội. Lục phu nhân ở goá trong nhà, mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa là chuyện thường, thường thường đều sẽ đi ra ban công gần thủy tạ để thêu hoa, hoặc là dạo quanh trong vườn, thỉnh thoảng cũng sẽ luyện chút vũ đạo cung đình với bọn nha hoàn để giết thời gian.

Chẳng qua hôm nay chẳng biết tại sao, Lục phu nhân ăn xong điểm tâm liền không đi ra, một mình tránh trong khuê phòng, đuổi hết nha hoàn ra ngoài, đứng trước bức họa thái hậu suy nghĩ hồi lâu.

Hứa Bất Lệnh vốn tưởng Lục phu nhân đang thưởng thức bức tranh, nhưng thấy được tình cảnh tiếp sau đó, hắn thật sự không biết nên khóc hay cười.

Lục phu nhân nhìn bức tranh một lúc, sau đó đi tới bên bàn chấp bút mài mực, cầm bút đứng trước bức họa, đưa tay chuẩn bị bôi lên.

Hứa Bất Lệnh nhìn mà hãi hùng khiếp vía, nếu vẽ thêm cho thái hậu hai chòm râu, sau này bị thái hậu biết được liền lớn chuyện. Nhưng hắn chính đang nấp trên nóc nhà, thực sự không tiện mở miệng ngăn cản.

Cũng may Lục phu nhân do dự một phen, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ hoang đường kia, thả bút về lại trên bàn. Lại lần nữa đứng trước bức họa nhìn trái nhìn phải, khi thì ưỡn ngực khi thì vặn eo, hiển nhiên đang làm so sánh với thái hậu trong bức họa.

Có lẽ cảm thấy không hóa trang nên chịu thiệt, nàng còn ngồi lại trước bàn trang điểm nghiêm túc chỉnh sửa nửa canh giờ, bôi son, vẽ mi, cầm cả trâm cài khuyên tai bình thường không nỡ dùng lấy ra đeo lên, trang điểm diễm lệ động người.

Hứa Bất Lệnh ngồi trên nóc nhà xem mà không khỏi buồn cười. Xem ra Lục di vẫn rất tham luyến thanh danh"Tuyên Hòa Bát Khôi"của thái hậu, theo hắn thấy, Lục di và thái hậu đều có ưu điểm riêng, thái hậu như đậu hũ mọng nước, còn Lục phu nhân thì mềm mại thuần hương hơn một ít.

Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh không khỏi nhíu mày. sao ta biết được rõ ràng thế nhỉ? Thái hậu thì cũng nói được thông. rốt cuộc từng tự thân cảm nhận qua, nhưng Lục di lại thanh thanh bạch bạch.

Còn đang nghi hoặc, trong khuê phòng Lục phu nhân đã trang điểm xong xuôi, đứng dậy đánh giá bản thân trong gương đồng một phen, lại cúi đầu nhìn xuống váy dài xanh thẳm trên người, có lẽ cảm thấy quá bình thường, tiếp tục xoay lưng đi tới trước tủ đồ, mở cửa tủ ra.

Trong lòng Hứa Bất Lệnh hơi chặt.

Cũng may Lục phu nhân chỉ lấy ra một bộ váy áo, chứ không xem xét đồ lót đậy dưới vải đỏ, cứ thế đóng lại cửa tủ.

Hứa Bất Lệnh âm thầm thở ra một hơi, nhưng ngay lập tức lại thấy Lục phu nhân đi tới sau tấm bình phong, chỉ trong một cái chớp mắt, thắt lưng thả xuống, váy được cởi ra.

Bởi vì trong phòng đặt lò sưởi, Lục phu nhân chỉ khoác váy đơn. Thắt lưng vừa thả xuống, váy xanh liền trượt theo, lộ ra đầu vai và yếm màu xanh nhạt.

Phong phong vận vận, đẹp không tả xiết.

.

Hứa Bất Lệnh vội nghiêng mắt đi, nhìn sang lâm viên Cảnh Hoa Uyển, làm ra bộ dạng phi lễ chớ xem.

Cũng chớp mắt đó, hắn thấy được cung nữ tiền hô hậu ủng, nâng lên cỗ kiệu khoan thai đi tới.

Thái hậu đến rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất