Thế Tử Hung Mãnh

Chương 123: Tiện nghi ta chiếm, oan ức ngươi gánh

Chương 123: Tiện nghi ta chiếm, oan ức ngươi gánh




Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến tết nguyên tiêu, trong Trường An Thành giăng đèn kết hoa, tứ xứ đều đang cử hành hoạt động chuẩn bị cho đêm hoa đăng. Hoàng hôn, trong Đại Nghiệp Phường Bạch Thạch Hạng, bóng người thưa thớt, tửu khách thường xuyên tới ngồi phần lớn đều về nhà ăn nguyên tiêu.

Tôn chưởng quỹ một mình đi tới đi lui, lau chùi bàn ghế trong tửu quán.

Bên ngoài tửu quán cũng mới treo thêm hai chiếc đèn lồng, mặc dù đám nam nhân thô kệch tới uống rượu không để ý cái này, chẳng qua đón lễ thì phải có bộ dạng cho ra đón lễ chứ.

Đinh đinh.

Đang lúc bận rộn, tiếng sắt thép va chạm vọng ra trong ngõ, từ xa đến gần.

Tôn chưởng quỹ không tính người giang hồ, chẳng qua thấy nhiều khách giang hồ nam lai bắc vãng, kiến thức tự nhiên không ít. Chỉ dựa vào thanh âm liền nghe ra được đây là thiết khí đựng trong túi vải đụng nhau, đoán chừng là thiết thương mở ra thành hai đoạn.

Trên giang hồ dùng thương vốn đã rất dùng, dùng thiết thương lại càng là phượng mao lân giác, bởi vì thiết thương quá nặng, một cây gậy sắt hơn mấy chục cân, sát lực cực lớn quả thực không giả, nhưng tính linh hoạt lại theo đó giảm mạnh, gặp phải đối thủ linh hoạt hoặc khí lực lớn hơn tất sẽ chịu thiệt.

Tôn chưởng quỹ vắt khăn lông lên vai, ngẩng đầu nhìn một cái, quả nhiên người tới là Thiết Thương Tiết Nghĩa và Dã Đạo Nhân Ngô Ưu.

Trong Bạch Thạch Hạng, Tiết Nghĩa và Ngô Ưu sóng vai mà đi.

Ngô Ưu tên lóng"Dã Đạo Nhân", chỉ chính là bởi vì đi giang hồ thường ăn vận kiểu tiên sinh đoán mệnh, chứ không phải là đạo sĩ thật.Lúc này Ngô Ưu vận một thân kình sam quân nhân thường mặc, trên đầu đội mũ rộng vành, che khuất nửa gương mặt, Tiết Nghĩa cũng tương tự.

Tôn chưởng quỹ đánh giá một phen, sau đó đi tới ấm nước trên bếp lò, cầm lên một vò rượu được đun sẵn, ha ha cười nói, Ngô lão đạo, giờ mới đầu năm, không nghỉ ngơi mà đã bận rộn rồi?

Trên cánh tay khô gầy của Ngô Ưu xách theo một thanh kiếm, đi tới ngồi xuống trong tửu quán, đặt kiếm lên bàn, tươi cười ôn hòa nói, Vẫn phải làm để sống chứ, đâu có được nhàn nhã như Tôn chưởng quỹ.

Tiết Nghĩa nghênh ngang ngồi xuống đối diện, chà xát đôi tay tràn đầy vết chai, Đoạn Ngọc Thiêu này còn chưa uống đủ, lần sau tới kinh thành không biết là lúc nào, Tôn chưởng quỹ ngươi nói thật cho ta, có cất giấu chút rượu ngon lâu năm nào không, nếu có, cho Tiết Nghĩa ta một chén, xem như không uổng công ta tới Trường An một chuyến.

Tôn chưởng quỹ lắc đầu cười đáp, Có tới có lui mới kêu khách giang hồ, con người mà, một khi uống được rượu càng tốt, liền không cảm thấy Đoạn Ngọc Thiêu bây giờ ngon nữa, đến lúc đó khổ còn là chính mình. Cho nên mới nói"biết đủ thường vui", có ngụm rượu ngon để uống liền nên thỏa mãn, đừng có ngày ngày nghĩ đến thứ càng tốt.

Ngươi không nỡ, ai. thôi thôi, giữ lại làm lễ ăn hỏi cho con trai ngươi vậy, Tiết Nghĩa ta có một ngụm Đoạn Ngọc Thiêu liền thỏa mãn rồi.Tiết Nghĩa ý cười sảng lảng, tiếp lấy vò rượu được hâm sẵn từ tay Tôn chưởng quỹ, rót cho Ngô Ưu một chén, lại rót cho chính mình một chén.

Tôn chưởng quỹ bưng một đĩa đồ nhắm, ngồi xuống bên cạnh bàn rượu, bắt đầu tán gẫu về chuyện cũ năm xưa. .

Đầu bên kia, Hứa Bất Lệnh độc thân ngồi câu cá trong thủy tạ Khúc Giang Trì, mấy ngày nay đều đang một mực tự hỏi kế hoạch ngày sau.Đáng tiếc càng nghĩ càng cảm thấy căn bản không đường để đi, manh mối bị đứt mất trên thân hoàng đế, dù có xé phá da mặt cũng không cách nào giải được độc trên người, chỉ có nước rướn cổ đợi bị chém.

Trong lòng Hứa Bất Lệnh tự nhiên có bực tức, nhưng rốt cuộc tính cách hắn không còn lỗ mãng xung động như trước, tâm lý tiêu cực không chút ý nghĩa chỉ có thể tạm thời đặt xuống trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi manh mối tiếp theo xuất hiện.

Mấy ngày qua cũng có một ít tin tức vụn vặt truyền vào trong tai. Tập Trinh Ty khí thế ngất trời tổ chức tìm kiếm Đại Nguyệt Thập Vũ Khôi, chẳng qua trước khi chính thức định bảng, Tập Trinh Ty Trương Tường còn dùng một điều độc kế. Trước xếp mấy tên tội phạm lưu thoán giang hồ nhiều năm chưa bị đền tội vào bảng Thập Vũ Khôi, yết bảng thiên hạ thông báo bọn hắn chạy tới lĩnh thưởng. Nếu không tiện, người khác mang đầu tới nhận thay cũng được.

Ngự tứ kim biển, tiến sĩ xuất thân, cộng thêm giặc cướp giang hồ tự mang tiền thưởng kếch xù, giết rồi còn có được tiếng tăm truyền khắp thiên hạ.

Tin tức này không nghi ngờ là một liều xuân dược cương mãnh vô song, ném xuống đầm nước lặng giang hồ.

Vô số khách giang hồ mộng tưởng một bước lên trời, xách lên đao kiếm xuất môn. Dù không thể bướp vào top mười thiên hạ, ngồi mấy ngày trong top mười cũng tính là không tiếc đời này. Rốt cuộc khách giang hồ xuất thân trong sạch đánh không lại liền có thể nhận thua, chuyện đánh chó rớt nước như thế, có gì mà phải sợ.

Về phần bên phía Khôi Thọ Nhai, tin tức truyền đến lại khiến Hứa Bất Lệnh không khỏi đau đầu.

Xế chiều hôm đó sau khi nghe nói hắn mất tích, thái hậu hệt như nữ nhân vô tội bị lừa tài lừa cả sắc vậy, phát hỏa rất lớn, còn thật chạy tới đề nghị với đương kim thánh thượng, nói sau này để nàng làm người giám hộ cho hắn.

Tống Ký tự nhiên chẳng hiểu đầu đuôi gì sất, dò hỏi nguyên do, thái hậu nói được rõ ràng, thế là chỉ phải đành thôi. Mà Lục di, sau khi biết được tin tự nhiên tức giận, hai người trực tiếp nhao lên.

Một bên là con dâu Tiêu gia, một bên là con gái Tiêu gia, nghiêm cách mà nói thì đây là việc nhà.

Nguyên phối phu nhân của Tiêu tướng chạy đi ra khuyên nhủ hai bên, khuyên tới khuyên lui, cuối cùng biến thành Tiêu Đình bị treo lên đánh một trận, mới khiến thái hậu và Lục phu nhân bình tĩnh lại.

Tiêu Đình, ?

Sở dĩ muốn đánh Tiêu Đình là bởi vì người ngoài không biết nội tình, ngay cả Lục phu nhân đều chỉ cho rằng thái hậu nghẹn lâu trong cung, thấy nàng có đứa cháu hiểu chuyện bồi cùng nên sinh ghen ghét, cố ý gây sự mà thôi.

Vậy chuyện này nên giải quyết thế nào, đơn giản thôi, Tiêu phu nhân trực tiếp lôi Tiêu Đỉnh cả ngày chơi bời lêu lổng bên ngoài đi về, cường hành lệnh cho Tiêu Đình ngày ngày phải tiến cung bồi cùng thái hậu để nàng giải sầu.

Thái hậu lại căn bản không cách nào giải thích, tìm không thấy đầu sỏ, chỉ có thể cầm cháu trai không nên hồn trút giận, bức Tiêu Đình đi tìm người, tìm không thấy liền cầm Tiêu Đình đi hâm.

Tiêu Đình, ?

Hứa Bất Lệnh nghe được tin tức này, biết thái hậu còn đang nổi nóng, tự nhiên sẽ không chạy về chịu chết. Cầm Tiêu Đình đi hâm thì liên quan khỉ mẹ gì đến hắn, đợi thái hậu dày vò Tiêu Đình xong, hỏa khí tiêu hết, lại tìm cơ hội tới cửa nhận tội cũng không muộn.

Khúc Giang Trì, mặt hồ như kính.

Hứa Bất Lệnh ôm lấy cần câu chờ đợi mấy ngày, ăn không ngồi rồi mãi cũng chán, không khỏi lại nhớ tới tiểu Mãn Chi.

Từ cuối năm đến nay chưa gặp qua Chúc Mãn Chi lần nào, mà theo như tin tức lão Bát truyền về, thương thế của Ninh Thanh Dạ đã khôi phục, đoán chừng chuẩn bị rời đi.

Hứa Bất Lệnh suy tư khoảnh khắc, quyết định thu lại đồ đi câu, ăn vận một phen, sau đó một mình một ngựa len lén chạy về Trường An Thành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất