Thế Tử Hung Mãnh

Chương 124: Năm trăm lần ngoái nhìn

Chương 124: Năm trăm lần ngoái nhìn




Dưới trăng tròn, đèn lồng phủ kín phố lớn ngõ nhỏ.

Trên đường phố phụ cận Hổ Đài Nhai, khách giang hồ tam giáo cửu lưu hành tẩu xren lẫn giữa hàng người phụ nhân cô nương tay xách theo đèn lồng, cũng có hàng rong bày quầy bên đường chào bán các loại vật kiện như vỏ đmao chế tác thủ công, xà cạp.vân vân.

Chúc Mãn Chi cải trang thành cô nương bán đèn lồng, vác lấy giỏ trúc, bên trong đặt mấy chyiếc đèn lông, đi đi ngừng ngừng trong đám đông nhốn nháo, ánh mắt một mực dừng ở trên thân hán tử phía trước mặt, duy trì một khoảng cách nhất định.

Chúc Mãn Chi rốt cục là Lang Vệ, không khả năng ngày ngày ở cùng Ninh Thanh Dạ, bình thường vẫn phải đi làm. Mấy ngày gần đây ám tiêu Tập Trinh Ty báo tin tới, nói đội ngũ sứ thần phiên bang năm trước vào kinh có cổ quái.

Đội ngũ tự xưng là"sứ thần Bạch Sa Quốc"kia ai nấy đều tinh thông nhã ngôn, mặc dù Đại Nguyệt quốc lực cường thịnh khiến phiên bang đua nhau bắt chước, nhưng còn chưa đến mức tùy tiện kéo một người đi ra liền làm được đến mức nghe hiểu được nhã ngôn cả, chỉ có người giang hồ thường xuyên vào nam ra bắc mới học được những khẩu âm ít thấy này.

Tiếp nữa, trừ mấy tên quan lại có chút phong thái sứ thần ra, đám tùy tùng còn lại căn bản là một đoàn vụn cát, mỗi lúc trời tối đều sẽ có người chạy ra Tứ Di Quán, đi trà trộn trong sòng bạc thanh lâu, ám hiệu tiếng lóng đều nghe hiểu, có vẻ còn thông thạo hơn đại bộ phận người giang hồ.

Tập Trinh Ty sau khi hiểu rõ tình hình, lập tức phái người điều tra thủ lĩnh đội ngũ sứ thần Hô Duyên Kiệt. Bởi vì Chúc Mãn Chi tướng mạo nhu thuận, tương đối giống cô nương bình thường, lại là Lang Vệ doanh chữ Thiên, nhiệm vụ theo dõi tự nhiên mà vậy rơi trên người nàng, mấy đội Lang Vệ doanh chữ Thiên cũng ở gần đây tùy thời chi viện.

Mấy ngày tiếp sau, cuối cùng cũng có một ít thu hoạch, xế chiều hôm nay, Hô Duyên Kiệt đột nhiên đích thân đi ra Tứ Di quán, lấy lý do ra ngoài đi dạo, không mang theo quan viên triều đình. Lát sau liền tới một khách sạn, đổi cách ăn mặc thành người giang hồ, đi đến chung quanh Hổ Đài Nhai.

Chúc Mãn Chi biết hôm nay chắc chắn có thu hoạch, bèn cùng theo Hô Duyên Kiệt đi tới phụ cận Nhân Nghĩa Đường.

Nhân Nghĩa đường vị trí vắng vẻ ít ai lui tới, là nơi võ sư Hổ Đài Nhai tụ hợp, tính là địa điểm công cộng, ai dùng người đó thanh trường. Hôm nay trấn giữ ở gần đây là đệ tử Thiết Tuyến Quyền Quán, rõ ràng bên trong đang làm gì đó, thủ vệ vô cùng sâm nghiêm.Chúc Mãn Chi sợ bị phát hiện, không dám vào theo, hơi chút suy nghĩ bèn quay người chạy ngược trở về, gọi cao thủ trong nha môn tới giải quyết.

.

Xế chiều, Hứa Bất Lệnh cưỡi khoái mã trở lại Trường An Thành, trực tiếp tới sân viện già cỗi nơi Ninh Thanh Dạ đang ở.Sân viện sâu trong hẻm nhỏ vốn là nhà hoang chủ nhà để đó không dùng, Hứa Bất Lệnh an trí Ninh Thanh Dạ ở đây nhằm tránh miễn dẫn lên phiền toái không cần thiết, sớm sớm liền sai lão Tiêu âm thầm đi mua lại. Bởi vì người ở thưa thớt, trong ngõ không khác lúc Tết là mấy, chỉ có lác đác mấy nhà vẫn đang treo câu đối và tranh tết.

Móng ngựa bước qua mặt đường đá xanh, ngừng lại bên ngoài cửa viện.

Hứa Bất Lệnh lật người xuống ngựa, còn chưa đưa tay gõ cửa, bên trong liền truyền tiếng bước chân"sàn sạt", hiển nhiên nghe được động tĩnh vó ngựa nên vội vã chạy tới mở cửa.Hứa Bất Lệnh nhíu mày, cũng không tiếp tục vẽ vời thêm chuyện, nắm lấy dây cương đứng ở ngoài cửa cười nói.

Ninh cô nương gấp gáp thế, nhớ ta rồi à?

.Trong sân, tiếng bước chân rõ ràng thoáng ngưng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.

Trong tiếng kẽo kẹt, cửa viện mở ra, Ninh Thanh Dạ bước đến, thân khoác áo đen, đội mũ rộng vành, bởi vì võ phục tương đối bó sát người, hai chân thẳng tắp, phần ngực tự nhiên cũng càng bắt mắt hơn mấy phần so với lúc mặc áo khoác.

Hứa Bất Lệnh rất tự nhiên đánh giá trên dưới hai hồi, mãn ý gật gật đầu.Ninh Thanh Dạ thấy ánh mắt đó của hắn, nét mặt càng thêm thanh lãnh, hiện ra mấy phần không vui.

Hứa công tử, ngươi còn vô lễ như thế, chút cảm tình giữa chúng ta liền đứt.

Hứa Bất Lệnh ha ha bật cười, quét mắt nhìn vào trong sân viện, hỏi nói, Mãn Chi nhà ta đi đâu?

Ninh Thanh Dạ bước ra đóng cửa lại, đáp.

Hứa công tử bố trí người giám thị hai chúng ta, cần gì biết rõ còn cố hỏi?Xem ra Ninh Thanh Dạ đã phát hiện lão Thất lão Bát âm thầm theo dõi.

Hứa Bất Lệnh dắt mã thất bước đi trong ngõ hẻm, tùy ý nói.

Cô nương đừng nên nghĩ nhiều, chỉ là sợ các ngươi xảy ra chuyện thôi. Lần trước Mãn Chi bị vây giết ở ngoài thành, nếu không phải ta phái người đi theo, sợ rằng đã gặp chuyện.Ninh Thanh Dạ có chút kinh nghiệm giang hồ, biết Hứa Bất Lệnh sẽ không dễ dàng tin người, đối với điều này tự nhiên cũng không mấy bận tâm, xách kiếm bước theo, hơi có chút do dự nói.

Hứa công tử, ta đến Trường An đã hơn hai tháng, thực lực không đủ đại thù khó báo, còn phải đi về khổ luyện mấy năm, không thể ở lâu trong Trường An Thành được nữa.

Hứa Bất Lệnh biết nàng muốn nói cái gì, lắc đầu thở dài đáp.

Thường nói"Kiếp trước năm trăm lần ngoái nhìn, mới đổi lấy kiếp này gặp thoáng qua", ta ngươi thật không dễ dàng mới có duyên gặp gỡ, lại cùng trải qua hoạn nạn sinh tử, cứ vậy chia tay, thực sự đáng tiếc.

Lời này hơi có chút buồn nôn, đáng tiếc Ninh Thanh Dạ hoàn toàn không lĩnh hội ý tứ trong đó, nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ một phen, khẽ nghiêng đầu nói.

Còn có cách nói này? Thế đời trước ngươi cứ hay quay đầu nhìn ta làm gì?

. ?

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt.

Ừm. Lời đừng có nói tuyệt đối vậy chứ, không chừng là đời trước Ninh cô nương quay đầu nhìn ta thì sao.

Ninh Thanh Dạ lắc đầu.

Hành tẩu giang hồ, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương là cơ bản, quay đầu nhìn người là đại kỵ, sẽ khiến đối phương chú ý, sao ta có thể phạm cùng một sai lầm tận năm trăm lần được.

Hứa Bất Lệnh suy xét một lúc, cuối cùng đành phải từ bỏ ý nghĩ tiếp tục tán phét với vị nữ hiệp trừ xinh đẹp ra thì không còn ưu điểm gì nữa cả này, ngữ khí thoáng trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói.

Khi nào thì đi?

Mấy ngày trước gặp được một người quen giang hồ, gần đây phải làm một trang mua bán, muốn mời ta nhập bọn. Ta đáp ứng, làm xong liền đi.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày.

Mua bán gì, có cần ta hỗ trợ không?

Ninh Thanh Dạ lắc đầu.

Giang hồ có quy củ của giang hồ, chuyện này chưa hẳn có thể kéo ra ngoài sáng. Ngươi là người triều đình, ta không thể dẫn ngươi theo.

Hứa Bất Lệnh trải tay ra, nhún nhún vai nói.

Ta là người Tây Lương, không liên quan gì với triều đình cả, đã cùng ngươi giết Trương Tường rồi, ngươi còn không tin ta?

Ninh Thanh Dạ sửng sốt, hơi chút trầm tư, thấy tựa hồ cũng có lý.

Ta bảo đảm cho ngươi, chuyện này liên quan đến danh dự giang hồ, nếu không thể làm chúng ta trực tiếp rời đi là được, nếu ngươi cậy vào thân phận hỏng mất quy củ, sau này ta liền không cách nào lăn lộn giang hồ.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu.

Ngươi tin ta, ta tự nhiên cũng tin ngươi. Con người ta coi trọng nhất là quy củ, cùng theo ngươi xem xem thôi mà, nếu thật xảy ra sự cố, cũng phải có người che chở cô nương, đúng không nào.

Ninh Thanh Dạ hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn sang nơi khác.

Cùng theo Ninh Thanh Dạ đi đi ngừng ngừng, cuối cùng bước đến tập thị phụ cận Hổ Đài Nhai.

Sắc trời vừa tối, trên đường phố còn có rất nhiều người, ven đường trừ đủ loại hàng rong bày quầy, còn có người giang hồ mãi nghệ, gánh hát, rạp xiếc. vân vân.

Ninh Thanh Dạ dạo trên phố hai vòng, người còn chưa thấy tới, không khỏi có chút lúng túng nói.

Khả năng phải đợi thêm chút nữa thì người mới đến, hoặc cũng có thể không đến, người giang hồ đa phần cẩn thận, phát giác thấy gió thổi cỏ động liền chạy.

Hứa Bất Lệnh khẽ nghiêng đầu.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, nếu bằng hữu giang hồ kia của ngươi không đến, xem như ta cùng ngươi dạo phố một chuyến thôi.

Ninh Thanh Dạ xách kiếm đứng ở đó, đột nhiên trong lòng dâng lên một tia cảm giác cổ quái. Từ nhỏ đến lớn phần lớn thời gian nàng đều ở trong đạo quán, trước kia đi lại trên giang hồ thường thường cũng là độc lai độc vãng, đột nhiên cùng theo một nam nhân không mang ý tốt quanh đi quẩn lại trên phố, cảm giác. Cảm giác cứ như thư sinh tiểu thư hẹn hò vậy.

Nghĩ tới đây, Ninh Thanh Dạ theo bản năng kéo ra chút cự ly, đưa mắt nhìn bốn phía, lại không biết đang nhìn cái gì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất