Chương 129: Tai bai vạ gió
So với nhiệm vụ của Hứa Không Lệnh, Hô Diên Kiệt và Chung Ly Sở rõ ràng là xui xẻo hơn nhiều.
Ngô Ưu và Tiết Nghĩa là cao thủ giang hồ nổi danh đã lâu, lần này Lý gia triệu tập sát thủ đều lấy tiêu chuẩn cực cao. Trần tứ gia cũng phải tốn công tốn sức để nhờ ông chủ hoa lầu liên lạc tìm kiếm huynh đệ hai người bọn họ. Hai người này đương nhiên là tay sát thủ lão luyện, tốt hơn so với ba gã giang hồ kia không biết bao nhiêu lần.
Mặc dù danh tiếng của Hô Diên Kiệt và Chung Ly Sở trên giang hồ không tệ, nhưng vẫn còn rất trẻ, kinh nghiệm thực tế không bằng Ngô Ưu, Tiết Nghĩa. Mặt khác Chung Ly Sở vốn được mệnh danh là bọ cạp mắt xanh, chuyên về dùng độc ám sát, nếu như đánh chính diện thì hoàn toàn không có đất dụng võ.
Lúc này hai cây thương sắt của Tiết Nghĩa đã"két"một tiếng, hợp lại với nhau thành một cây trường thương. Hắn cầm trường thương quét qua đại sảnh một vòng, trực tiếp làm vỡ ghế mà Chung Ly Sở đang ngồi.
Ngô Ưu phi thân bay lên trời, trường kiếm trong tay tựa như rắn độc, lướt nhanh bay đến trước họng của Hô Diên Kiệt. Hô Diên Kiệt cũng nhanh chóng ra tay, loan đao khẽ nghiêng chém về phía cổ của Ngô Ưu, khí lạnh lao đến trước mặt khiến cho Ngô Ưu dựng hết tóc gáy, vội vàng nghiêng đầu tránh né.
Dao găm trong tay Chung Ly Sở hoàn toàn không thể chống lại trường thương của Tiết Nghĩa, hắn chỉ có thể tìm đường tránh thoát. Cách một đoạn là mảnh vỡ của chiếc ghế, Chung Ly Sở nhanh chóng liếc mắt liền thấy được Hô Diên Kiệt đang khó khăn chống đỡ kiếm chiêu của Ngô Ưu, tay nâng lên, châm độc bay về phía Ngô Ưu, trợ giúp Hô Diên Kiệt.
Ào ào.
Âm thanh va chạm không ngừng vang lên trong hành lang nhỏ hẹp.
Tiết Nghĩa hô lên một tiếng.
Cẩn thận!Ngô Ưu khẽ nhích người, tay phải cầm trường kiếm bị Hô Diên Kiệt chém ra vết máu, tay trái lại vung lên, khiến cho ba cây châm độc đang lao đến lập tức bay trở về hướng cũ, trong nháy mắt đã đến trước mặt Chung Ly Sở.
Chung Ly Sở không ngờ đối phương lại mạnh mẽ như vậy, trước mặt là Tiết Nghĩa khí thế như gió lốc, đằng sau là châm độc của mình bị bắn ngược lại. Hắn không đủ khả năng chống đỡ được cả hai, vội vàng dùng dao găm ngăn cản trường thương, bỏ qua châm độc. Dù sao đây cũng là độc của hắn, hắn có thuốc giải.
A!
Hai mắt Tiết Nghĩa đỏ ngầu, hung ác dữ tợn. Đối mặt Chung Ly Sở yếu ớt như chim non, hắn không cần dùng toàn lực đã có thể dễ dàng giết chết. Nhưng dao găm lại đỡ được một kích của trường thương, hắn gầm nhẹ một tiếng, hất văng dao găm, mũi thương đâm tới ngực Chung Ly Sở.Chung Ly Sở không kịp trốn, Hô Diên Kiệt cũng khó mà bảo toàn được mình. Chung Ly Sở lâm vào tình thế nguy hiểm, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Ngay lúc này, gió rít mãnh liệt, một thanh đao mang theo khí thế khiến người ta sợ hãi phá tan khoảng không lao đến, chém thẳng vào trường thương của Tiết Nghĩa. Lưỡi đao lượn vòng, uy lực cực lớn, nếu bị chém vào người khẳng định sẽ không qua khỏi.
Trong lòng Tiết Nghĩa phát run, không kịp quay đầu đã nâng trường thương lên ngăn cản thanh đao.
Keng.Tiếng kim loại va chạm đinh tai vang lên trong hành lang.
Tiết Nghĩa dùng thương chống đỡ, binh khí va chạm tạo ra lực rất lớn, khiến cho hắn không thể đứng vững, lảo đảo lui lại mấy bước, sắc mặt cũng trở nên trắng nhợt.
Sạt sạt.
Châm độc từ phía sau Tiết Nghĩa bay đến găm vào da thịt Chung Ly Sở, vang lên âm thanh cọ xát, mà Tiết Nghĩa cũng bị châm độc găm lên người. Lão nhị!
Ngô Ưu hô lên một tiếng, sắc mặt trầm xuống, đá văng Hô Diên Kiệt qua một bên, vội vàng thu kiếm bay đến đỡ Tiết Nghĩa.
Chung Ly Sở nhân cơ hội lùi đến chân tường. Đại nạn may mắn không chết, hắn vui mừng nói.
Trước tiên giết chết bọn hắn!Châm độc lập tức bay tới chỗ của Tiết Nghĩa và Ngô Ưu.
Hứa Không Lệnh vừa mới giết chết hai đao khách, xong chuyện liền nhanh chóng chạy tới chỗ này, mới có thể kịp thời cứu được Chung Ly Sở.
Đầu vai của Tiết Nghĩa bị châm độc găm vào, cơ bắp dần dần mất đi cảm giác.
Hắn gắng sức dùng thương cản lại mấy đòn tấn công hiểm ác, dốc toàn lực chạy tới cửa sổ. Lúc này Ngô Ưu không dám manh động, sau khi bắt được tay của Tiết Nghĩa lập tức quay đầu bỏ chạy.Chỉ tiếc hắn có lòng cứu người, lại quên nơi này ngoại trừ cửa chính mở tung thì các cửa còn lại đều bị đóng chặt. Một mình Ngô Ưu chiến đấu với ba người, lại mang theo Tiết Nghĩa đã không còn khả năng chiến đấu thì rất chật vật, bây giờ bọn hắn muốn đi tới chỗ cửa chính cũng không dễ dàng.
.
Trên các con đường, ngõ hẻm gần nơi này trong đêm Nguyên Tiêu được thủ vệ rất nghiêm ngặt. Đệ tử của võ quán tay cầm binh khí chia thành từng tốp đi tuần tra xung quanh.
Trần tứ gia khohắny đứng ở trong ngõ nhỏ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời.Dương Bình nhấp một ngụm trà, quay đầu lại nhìn về hướng Nhân Nghĩa Đường, tò mò hỏi.
Ngô Ưu, Tiết Nghĩa, ba huynh đệ Hồ gia tìm đến nhiều cao thủ như vậy là để hành thích hoàng thượng sao?
Trần tứ gia thở dài, mở miệng nói.
Làm gì thì làm, nhưng cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi vẫn phải hiểu cho rõ ràng. Nếu bọn hắn thật muốn giết hoàng thượng, chỉ có thể nói ta xui xẻo. Nhưng dựa vào mấy người này, ngay cả đến cửa cung cũng không thể vào được.Dương Bình cũng không phủ nhận, nhìn chúng đệ tử tuần tra, đang muốn bàn chút chuyện công việc thì lại nghe thấy tiếng động lạ bên tai.
Sạt sạt sạt.
Tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền đến, nghe qua có vẻ ở rất gần chỗ này.
Dương Bình khẽ biến sắc, đồng thời những đệ tử có thính lực tốt cũng đã nhanh chóng nhận ra điều này, cảnh giác nâng vũ khí trong tay lên.
Trần tứ gia nhíu mày, vẩy tay nói.
Các người bình tĩnh, đừng nóng vội.
Dương Bình phất tay hạ lệnh cho chúng đệ tử hạ binh khí xuống. Ngay sau đó một giọng nói trầm thấp hùng hậu từ phía sau bức tường vang lên.
Trần tứ gia quá khách khí rồi.
Dương Bình và Trần tứ gia quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện sau bức tường không biết từ lúc nào đã có mười hai tên hộ vệ, trên người bọn họ đeo huy chương đồng, một tên trong đó chính là thủ lĩnh của Thiên Uy Doanh.
Mười hai người này đều mặc hắc y, lưng đeo linh đao, tựa như mười hai tên quỷ vô thường đột ngột xuất hiện.
Nhìn thấy bốn đội hộ vệ của Thiên Uy Doanh ghé thăm, đệ tử võ quán ở xung quanh lập tức hạ binh khí xuống.
Dương Bình cũng buông lòng cảnh giác, chắp tay hành lễ.
Tham kiến đại nhân.
Sắc mặt của Trần tứ gia khẽ trầm xuống, trong lòng do dự.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân từ đầu ngõ truyền đến, Trần tứ gia còn tưởng đó là quan binh, sắc mặt càng nghiêm trọng thêm.
Hắn nghiêng người nhìn về phía đầu ngõ, lại thấy một tiểu cô nương đang chạy tới. Tiểu cô nương thở không ra hơi, trên tay là một cái giỏ trúc chứa đèn hoa đăng sặc sỡ đủ màu sắc, nàng chạy thêm được vài bước liền ngừng lại gập eo thở dốc.
Đám đệ tử võ quán tưởng tiểu cô nương là người bán hàng rong vô tình chạy vào nơi này, đưa tay muốn đuổi nàng đi chỗ khác.
Tiểu cô nương lại từ trong ngực áo lấy ra một tấm kim bài, vừa tiến lên vừa nói.
Ta. ta cũng là hộ vệ..
.
Mọi người nhất thời im lặng. Đệ tử võ quán còn cho rằng bản thân nhìn nhầm. Không khí trong ngõ đang căng thẳng bỗng trở nên kì lạ.
Thủ lĩnh của Thiên Uy Doanh, Dương Đình Báo nhíu mày, khí thế mà hắn vất vả bày ra mất sạch. Hắn từ trên tường nhảy xuống, tay đè lại thanh đao bên hông, đi qua người Trần tứ gia, nhìn tòa nhà phía sau mở miệng nói.
Ngươi đang làm chuyện gì?
Nụ cười của Trần tứ gia hơi cứng lại, hắn đánh giá mười ba tên hộ vệ trước mặt, chắp tay nói.
Đại nhân, chúng ta chỉ làm theo quy củ, mà điều này ngài cũng hiểu rất rõ, xin đại nhân rộng lượng đừng làm khó chúng tiểu nhân.
Dương Đình Báo tay nắm linh đao, từ trên cao liếc nhìn hai người bọn họ, uy nghiêm nói.
Thành Trường An này nằm ngay dưới chân thiên tử, triều đình là nơi duy nhất có thể đặt ra quy củ, quy củ của giang hồ không có chút ý nghĩa gì với ta, ngươi không cần phải nói những lời này.
Trần tứ gia khẽ nhíu mày, nhanh nhẹn tiếp lời.
Phố Hổ Đài này là do triều đình giao cho võ quán, do mười hai vị quán chủ quản lí, cho tới bây giờ đều an phận thủ thường, chưa từng gây sự..
Dương Đình Báo tùy ý nhổ một ngụm nước bọt, ánh mắt lạnh dần.
Lão tử muốn quản chỗ này, bằng không hai chúng ta so chiêu phân thắng bại đi..