Chương 128: Loạn chiến
Chung Ly Sở Sở suy xét một phen rồi nói.
Nghe đồn ác nhân kia đã trúng Tỏa Long Cổ, võ nghệ trên người mười không còn một, đã thành phế nhân, kêu nhiều người như vậy, cór phải hơi chuyện bé xé ra to không?
Có chuẩn bị trước không loạn, chỉ cần giết được Hứa Bất Lệnh, không quản là bằng cách gì, những bạc này đều thuộc về các ngươi.
Sư gia nhìn chúng nhân một lượt, nói.
Lời các ngươi đều đã nghe, bên ngoài có hơn trăm côn đồ, nếu lâm trận lùi bước, các ngươi không đi ra được.
Chín nygười đang ngồi tại trường trầm mặc nhìn nhau.
Ngô Ưu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nghĩ nghĩ rồi nói.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, ta đã tới đây rồi, có giết hoàng đế cũng sẽ thử một lần.
Có trọng thưởng tất có dũng phu, ba tên khách giang hồ còn lại vốn cũng là tội phạm đang bị triều đình truy nã, bạc đặt ở trước mắt, thoáng chút do dự liền gật đầu.
Sư gia quét một vòng, đưa mắt nhìn về phía đám người Ninh Thanh Dạ còn chưa tỏ rõ thái độ, hai tên đao khách cũng đè tay lên chuôi đao.
Lúc bảo đi lại không chịu đi, giờ ngồi nghe xong tin tức, nếu không đáp ứng, muốn đi cũng đã trễ.Ninh Thanh Dạ có thể làm gì được nữa, đành phải đảo mắt nhìn sang nam bằng hữu bên người.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, mở miệng nói.
Có thể cho ta xem bức họa kia được không?
Sư gia khẽ gật đầu, mở ra họa quyển, trên trang giấy là một nam tử vô cùng anh tuấn, mắt đào hoa lông mày như kiếm, biểu tình tương đối hung lệ.Chung Ly Sở Sở sửng sốt, nhìn khá quen. Đây chẳng phải tên"thư sinh hư nhược"lần trước gặp qua trên đường ư? ! Nàng đang muốn mở miệng dò hỏi, lại chợt thấy Hứa đại hiệp đứng bật dậy, đi tới trước bức họa.
Sư gia tưởng là trời tối thấy không rõ liền chuyển bức họa đi qua.
Hứa Bất Lệnh tiếp lấy họa tượng tử tế đánh giá một phen.
Người này. Người này.Sau đó liền cầm tờ giấy đặt sang bên cạnh, kéo xuống vải đen che mặt.
Người này. sao giống ta quá vậy?
. ?
Đám khách giang hồ tại trường tử tế đối chiếu, gật gật đầu, đúng là rất giống.Chung Ly Sở Sở và Hô Duyên Kiệt ngây ngốc đương trường, tựa hồ còn chưa rõ ràng chuyện này là thế nào.
Sư gia nghiêng đầu nhìn mấy lần, hơi chút mê mang, sau đó sắc mặt chợt biến, chuyển thành chấn kinh, rồi từ từ trắng bệch, run rẩy giơ tay lên.
Hứa. Hứa Bất Lệnh, sao ngươi lại ở chỗ này!
Hứa Bất Lệnh lười nhác để ý sư gia, nắm lấy trang giấy đảo mắt nhìn chúng nhân đang ngồi, lắc lắc bức họa, ánh mắt kiệt ngạo quát, Đã muốn giết ta, vậy cũng đừng nhiều lời, bắt đầu luôn đi!
.
Đám khách giang hồ tại trường đè tay lên binh khí, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Tuy Hứa Bất Lệnh không biết tại sao lại đụng phải tụ hội âm mưu thích sát mình, nhưng những người này đã đáp ứng kế hoạch ám sát hắn, vậy thì không cần giải thích gì nữa cả.Xoạt.
Kiếm quang lóe lên trong sảnh đường.
Trường kiếm như rắn trắng lè lưỡi, khẽ quét qua cổ một tên khách giang hồ.
Huyết châu vẩy ra, chúng nhân kinh tỉnh.Hai tên đao khách đồng thời rút đao xông tới, Ngô Ưu Tiết Nghĩa tự biết sự tình có biến, đứng dậy định thoát đi.
Ninh Thanh Dạ trường kiếm xuất vỏ, Hô Duyên Kiệt và Chung Ly Sở Sở cũng phản ứng không chậm, biết rõ ràng tình hình, lập tức không chút do dự đứng dậy, vung lên loan đao và chủy thủ đâm tới khách giang hồ hai bên.
Sảnh đường rộng lớn, thoáng chốc đã biến thành tu la trường.
Giết.
Trong Nhân Nghĩa Đường, chúng nhân đang ngồi đồng loạt đứng bật dậy, dưới ánh nến, đao quang kiếm ảnh thoáng chốc đã tràn ngập khắp toàn đại sảnh.
Sư gia cũng đã hồi thần, người tất phải giết đang ở ngay trước mắt, có nghĩ nhiều mấy cũng không làm nên chuyện, hôm nay giết Hứa Bất Lệnh còn có thể lấy mạng đổi mạng, nếu không giết được, Lý gia liền đi đứt.
Giết hắn, tất cả bạc đều là của các ngươi !
Sư gia liên thanh thúc đẩy, hai tên đao khách vốn là môn khách của Lý gia, cũng là người dẫn đầu trong kế hoạch ám sát Hứa Bất Lệnh lần này, thấy chính chủ ở ngay tại trường, lập tức không chút do dự nhắm thẳng đến Hứa Bất Lệnh.
Xoạt.
Đinh đinh.
Tiếng sắt thép giao kích vang lên không ngừng, trong đại đường sáng lên từng điểm hỏa tinh.
Trong đám khách giang hồ lần này, Ngô Ưu vốn ôm theo dự tính"không ổn liền chạy", nhưng đối phương đã động thủ, giờ muốn chạy trốn cũng không kịp, không chút do dự liền gia nhập hỗn chiến.
Hai tên khách giang hồ không biết tên bởi vì huynh đệ bị giết, lúc này đều bạo nộ quay đầu, tay cầm đồng chùy và phác đao điên cuồng bổ chém tới trên người Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh tay cầm trường kiếm sáng như tuyết, một mình đối mặt hai người liên thủ hợp kích, khách giang hồ cầm bát giác chùy lấy thế như khai sơn phá thạch bổ xuống đầu Hứa Bất Lệnh, bức Hứa Bất Lệnh phải nhấc kiếm ngăn đỡ hoặc giật lùi ra sau.
Hán tử cầm phác đao sử ra một chiêu Thảng Địa Đao, trực tiếp xoay người lăn trên mặt đất một vòng, lưỡi đao chém tới hai chân khiến Hứa Bất Lệnh khó mà ổn định hạ bàn.
Kiếm đi nhẹ nhàng, gặp phải trọng chùy đại đao, quá nửa sẽ khó chính diện tương kháng.
Tại trường đều là hảo thủ, cơ hội hiện ra, căn bản không cần người khác nhắc nhở.
Hai tên đao khách Lý gia tự nhiên không buông tha cơ hội trời cho này, trực tiếp phóng tới sau lưng Hứa Bất Lệnh, chặn đứng hết thảy đường lui, tranh thủ một lần hợp kích chém giết Hứa Bất Lệnh.
A.!
Hán tử cầm bát giác đồng chùy gồng mình vung lên đại chùy nện xuống, lực đạo lớn đến mức sợ rằng bia đá cũng có thể bị nện nát.
Hứa Bất Lệnh một mình một kiếm có vẻ thế đơn lực bạc, Ninh Thanh Dạ đứng dậy vốn đi giúp Chung Ly Sở Sở đang rơi xuống hạ phong, dư quang quét thấy Hứa Bất Lệnh thân hãm tuyệt cảnh liền thầm hô không ổn, không chút do dự rút kiếm đâm về hai tên đao khách Lý phủ.
Một giây sau, ánh mắt Ninh Thanh Dạ chợt ngây dại.
Chỉ thấy bát giác đồng chùy hãn nhiên nện xuống, Hứa Bất Lệnh lại chẳng hề trốn tránh, trơ mắt nhìn đồng chùy sắp nện trúng đầu, đột nhiên một tiếng"bành"trầm đục vang lên, sàn nhà bằng đá trong đại sảnh bỗng chợt rạn nứt.
Giương mắt nhìn lại, đã thấy Hứa Bất Lệnh nâng lên tay trái, trực tiếp bắt lấy đồng chùy.
Khách giang hồ cầm đồng chùy như nện phải kình thiên cự mộc, trọng chùy trong tay im bặt mà dừng, không thể tiến thêm nửa phân, đối phương lại chẳng hề rung chuyển mảy may, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Xoạt.
Kiếm quang lóe lên, hai cánh tay thoát ly thân thể.
Khách giang hồ cầm phác đao dưới đất vốn định nhấc đao đón đỡ huynh đệ, chỉ là phác đao đi theo nhiều năm trong tay lại không cách nào giơ lên nổi. Vô thức cúi đầu, chỉ thấy phác đao bị người dùng giày giẫm trên mặt đất.
Lúc liều mạng tranh đấu, ánh mắt dời khỏi trên thân đối thủ chính là đại kỵ.
Sát na khi dời mắt xuống, khách giang hồ thầm hô không ổn, định ném đao giật lùi ra sau, nhưng đã quá muộn.
Ánh mắt khách giang hồ cầm phác đao mới vừa chạm phải đôi giày trắng kia, trên cổ chợt truyền đến cảm giác mát lạnh, tiếp đó tầm mắt bay lên không, trời đất xoay tròn, chiến trường hỗn loạn phía dưới và mái vòm đại sảnh giao xoa hiện ra, lúc rơi xuống đất, lần đầu tiên trong đời hắn thấy được sau lưng chính mình, một cột máu xung thiên mà lên từ trong thân thể không đầu.
A.
Trong tiếng kêu thảm thê lương, khách giang hồ cụt tay không ngừng giật lùi ra sau, lại bị lưỡi kiếm đâm xuyên cổ họng, tiếng hét thảm biến thành tiếng gầm gừ khàn đặc.
Giày Hứa Bất Lệnh quét mạnh trên đất, phác đao bị giẫm dưới đất hóa thành mũi tên rời cung, bay tới một bên đại sảnh.
Phía sau, hai tên đao khách vừa mới cận thân, chứng kiến cảnh hai tên khách giang hồ bị thuấn sát đương trường, trong mắt đều lộ vẻ khó mà tưởng tượng. Nhưng giờ căn bản không có thời gian tự hỏi, đành chỉ biết kiên trì xuất đao, nghênh đón Hứa Bất Lệnh quay người đánh tới và Ninh Thanh Dạ đang lao đến chi viện..