Chương 134: Tỏa Long cổ độc
Hứa Bất Lệnh bị ám sát ở Nhân Nghĩa Đường, điều này đã mang đến sóng gió không nhỏ.
Màn đêm buông xuống, đội thám tri Lang Vệ dốc toàn bộ lực lượng để truy lùng nghịch tặc, các phường cũng bắt đầu giới nghiêm.
Lúc canh ba, đường phố đã vắng lặng không một bóng người, trên đường chỉ có Lang Vệ thỉnh thoảng cưỡi ngựa đi qua.
Ninh Thanh Dạ dẫn theo hai người Chung Ly Sở Sở rời khỏi Nhân Nghĩa Đường, nhưng không có khả năng đuổi theo Ngô Ưu và Tiết Nghĩa, sau khi rời khỏi phố Hổ Đài lại cởi bỏ lớp ngụy trang, trở lại tiểu viện mục nát nơi bọn họ ẩn náu.
Ba người dừng bước lại ở trong sân không có người, Hô Diên Kiệt thận trọng quan sát xung quanh, mở miệng nói.
Ninh cô nương, vừa rồi trong đám Lang Vệ, hôm nay có một nữ nhân bán đèn lồng ta đã từng gặp qua, dĩ nhiên là theo dõi ta mới tìm đến Nhân Nghĩa Đường. Chuyện sứ thần rò rỉ đã bị nhìn chằm chằm theo dõi, Trường An không thể ở lại, chỉ có thể gặp lại trên giang hồ, tạm biệt!
Về chuyện đêm nay, Ninh Thanh Dạ đưa Hứa Bất Lệnh tới, Hô Diên Kiệt cũng không có đề cập.
Mặc dù cử động lần này đã phá vỡ quy tắc giang hồ, nhưng nhờ có nó, hắn mới có thể bảo vệ một mạng. Nếu thật không hiểu thấu, bị lừa đi giết Hứa Bất Lệnh, chỉ dựa theo những gì nhìn thấy hôm nay, hắn có một trăm cái mạng cũng không đủ chết.
Ninh Thanh Dạ cũng không quan tâm đến vấn đề này, có người muốn giết Hứa Bất Lệnh, nàng cũng không thể ngăn cản Hứa Bất Lệnh động thủ, chỉ có thể trách vận khí của Trần tứ gia xui xẻo, gặp phải kim chủ não tàn.
Ninh Thanh Dạ biết Hô Diên Kiệt và Chung Ly Sở Sở mạo danh sứ thần, lập tức giơ tay lên nói. Ngày sau khi làm việc nên suy nghĩ kỹ cẩn thận trước khi hành động, đi đường cẩn thận.
Hô Diên Kiệt phất tay chào, sau đó quay người nhanh chóng nhảy qua bức tường, biến mất ở trong đêm tối mờ mịt.
Ninh Thanh Dạ chuyển tầm mắt sang Chung Ly Sở Sở, thấy nàng vẫn chưa rời đi, có phần khó hiểu.
Còn có việc gì khác à?Bây giờ trong lòng Chung Ly Sở Sở vẫn còn đang hồi hộp, nếu vừa rồi không phải được Hứa Bất Lệnh giúp đỡ, nàng đã bị giết, mặc dù vừa rồi lâm trận phản chiến làm việc cho Hứa Bất Lệnh, nhưng cũng phải nói một lời cảm ơn.
Trước đây, nam nhân cho dù kiêu ngạo cỡ nào sau khi nhìn thấy dung mạo của nàng, thái độ cũng thay đổi rất lớn, bắt đầu xum xoe lấy lòng.
Mặc dù Chung Ly Sở Sở không có hứng thú với việc này, nhưng hiện tại nàng rất muốn biết sau khi nhìn thấy dáng vẻ của mình, vị Vương gia bất cần đời, hào hoa phong lưu kia sẽ như thế nào.
Ninh cô nương, người bạn đó của nàng lát nữa hắn có qua không?Ninh Thanh Dạ khẽ nhíu mày.
Thân phận của Hứa công tử ngươi cũng biết, hôm nay xảy ra chuyện lớn như thế, hẳn sẽ không ra ngoài nữa.
Ánh mắt của Chung Ly Sở Sở hiện lên vẻ đáng tiếc, sau đó dò xét Ninh Thanh Dạ.
Hỏi ngươi một câu được không? Nói đi.
Tiểu vương gia kia, lần đầu tiên nhìn thấy mặt ngươi có phản ứng gì?
Ninh Thanh Dạ thấy nàng hỏi chuyện này, hơi nhớ lại, mày khẽ cau.
Đàn ông đều giống nhau, có thể có phản ứng gì, đều nói lời hoa mỹ nịnh nọt. bất quá Hứa công tử coi như là người chính trực, cũng không tệ lắm.Chung Ly Sở Sở ngẩn người, xem ra cũng là một công tử không nỡ bỏ đi khi nhìn thấy mỹ nữ. Sau khi nhìn thấy dung mạo nàng, chắc là phản ứng cũng tương tự như vậy.
Nghĩ tới đây, Chung Ly Sở Sở nở nụ cười xinh đẹp.
Vốn muốn làm quen với Hứa công tử một chút, chỉ tiếc đêm nay phải đeo khăn che mặt, lần này đi không biết bao giờ mới có thể gặp lại.
Hứa công tử không phải người trong giang hồ, hai người sẽ ít có khả năng gặp lại lần thứ hai trong đời.Lời nói tuy hơi thẳng thắn, nhưng là sự thật.
Đối với hoàng tộc mà nói, giang hồ chỉ là một cái ao nhỏ, căn bản sẽ không sinh ra bất kì hứng thú nào. Còn Chung Ly Sở Sở, thậm chí còn không đủ tư cách để làm người gác cổng trong vương phủ, làm sao có cơ hội tiếp xúc Hứa Bất Lệnh.
Chung Ly Sở Sở cười nhẹ, suy tư một chút.
Chỉ cần là người, đều sẽ ghi nhớ ân tình. Ta nghe nói Hứa Bất Lệnh trúng Toả Long Cổ đúng không?Ánh mắt của Ninh Thanh Dạ ngưng lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Ngươi biết cách giải Toả Long Cổ?
Hì hì.
Chung Ly Sở Sở lấy tay áo đỏ che môi, ý tứ cười vài tiếng.
Ninh cô nương rất để ý đến Tiểu vương gia.
Hắn cứu mạng ta, nên quan tâm là điều cần phải. Nếu hắn biết cũng sẽ nhớ tới ân nhân là cô.
Chung Ly Sở Sở chậm rãi đi tới dưới mái hiên, lôi một cái ghế nhỏ ngồi xuống.
Toả Long Cổ đến từ phương Nam, gây ra cái chết cực kỳ thống khổ, trước đây ở Nam Triều có tiếng tăm rất lớn, nhưng đã thất truyền.
Ninh Thanh Dạ ngồi ở đối diện, đặt thanh trường kiếm trên đầu gối.
Ta biết là thất truyền rồi, ngươi có biết cách chữa độc không?
Chung Ly Sở Sở lắc đầu.
Tỏa Long Cổ ở trên người sẽ có cổ độc bá đạo ăn mòn xương cốt, không có thuốc nào giải được, chỉ có thể làm ấm cơ thể bằng rượu mạnh, có thể sống đến già, nhưng đời này là một phế nhân. Tiểu vương gia hẳn trúng độc không sâu, bằng không không thể sống sinh long hoạt hổ như vậy, nhưng độc phát tán là chuyện sớm muộn.
Không có thuốc giải.
Sắc mặt của Ninh Thanh Dạ cứng đờ.
Không có biện pháp gì?
Chung Ly Sở Sở gật đầu.
Nếu có thuốc giải, Long môn đã không khiến người giang hồ bàn tán. Ở giang hồ Nam Triều từng có rất nhiều người trúng độc này, nhưng chưa từng nghe nói đến thuốc giải.
.
Ninh Thanh Dạ lộ ra vẻ mất mác, yên lặng một lát mới khẽ thở dài.
Chung Ly Sở Sở suy nghĩ một chút.
Ta cũng dùng độc dược, ta nghe sư phụ nói phương pháp dưỡng cổ. Bình thường cổ trùng là sống, để phòng ngừa tổn hại cho bản thân, sau khi trùng độc trở thành cổ trùng sẽ được nuôi bằng máu của mình, sau một thời gian cổ trùng lớn sẽ không đầu độc chủ nhân, hơn nữa những người có huyết thống tương đồng với chủ nhân cũng sẽ không bị thương.
Ninh Thanh Dạ không hiểu những bí thuật này, nhưng nghe hiểu được ý tứ.
Nuôi cổ bằng máu của huyết thống tương đồng sẽ không trúng độc, trúng độc không cùng huyết thống căn bản không có cách giải?
Chung Ly Sở Sở gật đầu, nhớ tới một chuyện.
Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, sư phụ ta đã nghiên cứu những thứ này, nhưng không hẳn hữu dụng.
Hai mắt Ninh Thanh Dạ sáng lên.
Nói, còn hơn chờ chết.
Ánh mắt của Chung Ly Sở Sở kỳ quái, nghiêng người ghé vào lỗ tai Ninh Thanh nói nhỏ vài câu.
Chân mày của Ninh Thanh Dạ dần dần nhăn lại, hơi do dự.
Cái này. không phải vẫn cần tìm người nuôi cổ sao?
Tìm huyết thống tương đồng, có lẽ họ hàng cũng được, nhưng phương pháp này là do sư phụ ta nghiên cứu ra, chỉ là từ trước đến nay nàng không đáng tin cậy lắm, nên không nên quá hy vọng.
Nếu độc dược là của hoàng thượng, tìm công chúa thử xem sẽ biết.
Chung Ly Sở Sở khịt mũi.
Đại Nguyệt Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, không lẽ sẽ nuôi cổ trùng lên người mình.
Nàng cẩn thận nhớ lại.
Toả Long Cổ xuất hiện ở biên giới phía nam, bên Đại Nguyệt không có. Năm đầu tiên trước khi Nam Triều tan rã, Bách Trùng Cốc bị triều đình Đại Nguyệt coi là tà đạo, bị tàn sát đốt cháy hết. Nhưng sau đó trong giang hồ có mấy người bị đồn đại là chết trong tay loại độc này.
Ngươi muốn nói lúc đó triều đình âm thầm cưỡng chế lấy Toả Long Cổ? Đã hơn sáu mươi năm.
Tuổi thọ của cổ trùng rất dài, ở trong lăng mộ ngủ say ngàn năm vẫn có thể giết người, sáu mươi năm không là gì. Khả năng khi đó triều đình lấy đi rất cao. Nhưng năm đó, người dẫn quân đi phá Nam Triều là Hứa Liệt, càng làm chuyện này thêm thú vị.
Ninh Thanh Dạ choáng váng. Đúng rồi, mang quân đi phá Nam Triều chính là Hứa Liệt, nếu Hứa Liệt giao Toả Long Cổ cho triều đình, hoàng đế óc heo cũng không có khả năng lấy thứ này hạ độc Hứa Bất Lệnh, đây không phải hất nước bẩn lên người mình sao.
Hai người đang phân vân không có cách giải quyết, Chung Ly Sở Sở phải rời khỏi Trường An trước khi vệ binh thiết lập giới nghiêm, nên không dám ở lại lâu, nhanh chóng đứng dậy nói.
Ta biết chỉ như vậy, nếu Tiểu vương gia giải độc được thì nợ ta một mạng, nhớ nhắn cho Hứa công tử tới gặp ta để nói lời cảm ơn.
Nói xong lắc mình qua khỏi tường viện, biến mất trong bóng đêm.
Ninh Thanh Dạ ngồi tại chỗ suy nghĩ thất thần..