Chương 133: Từ cũ, đón người mới đến
Tính hôn nhân, tính toán cát hung, tính toán cưới vợ, vào nhà xông đất.
Đêm đã khuya, trên con phố nhỏ cũng ít người đi bộ hơn, chỉ còn lại ánh đèn thắp sáng lung linh huyền ảo.
Phía sau chiếc bàn nhỏ của thầy tướng số, tiểu nàng nương búi tóc ngồi trên chiếc ghế tương đối cao, đôi chân nhỏ nhẹ nhàng lắc lư đung đưa trên không trung, trên tay nàng còn cầm một thỏi bạc, vẫn giòn tan hô lên những con số bói toán.
Kêu một hồi không có khách đến, Tiểu Đào Hoa cúi đầu nhìn thỏi bạc trong tay. Vừa rồi thỏi bạc đặt ở trên bàn, nhưng mẹ nói nên giấu tiền đi, nên nàng chỉ có thể ôm nó trong tay.
Tiểu Đào Hoa đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên vui mừng sờ sờ nó, dường như được tiếp thêm năng lượng, tiếp tục mở miệng gào thét.
Tính hôn nhân, tính toán cát hung tính toán cưới vợ, vào nhà xông đất.
Ở sạp hàng bên cạnh, một phụ nữ trùm khăn đang ngồi bên vệ đường, da thú trên quầy đã bán được một ít.
Thấy trời đã khuya, người phụ nữ cất tấm vải trải dưới đất, đưa mắt nhìn dòng người qua lại, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Mẹ, sao cha và bá bá còn chưa về? Con kiếm được một thỏi bạc, bá bá nhất định sẽ khen con.
Đang bận, lát nữa sẽ trở về.Người phụ nữ mỉm cười nhìn Tiểu Đào Hoa.
Tiểu Đào Hoa thật may mắn, sau này đi học xem bói, mỗi ngày kiếm được một lượng bạc, cha mẹ sẽ không phải lăn lộn giang hồ nữa.
Hì hì.Tiểu Đào Hoa lại sờ sờ thỏi bạc, thầm nghĩ.
Là đại ca ca quá tốt, đợi chào hỏi bá bá xong, ngày mai sẽ nhanh bói cho đại ca khi nào kết hôn.
Người ta thấy Tiểu Đào Hoa thông minh, nên mới thưởng một thỏi bạc.Tiểu Đào Hoa chớp chớp đôi mắt to, lẩm bẩm nói.
Đúng, đúng, con không phải thầy tướng số nên không thể lấy bạc của đại ca. Nhưng hắn đã đặt cọc, ngày mai nhất định sẽ qua, không thì con sẽ trả lại thỏi bạc này.
Người phụ nữ khẽ thở dài một tiếng, nâng tay sờ lên đầu Tiểu Đào Hoa, lại nhìn đường phố thêm lần nữa.Sau một thời gian, trên đường không còn ai, Tiểu Đào Hoa vẫn kêu như trước.
Tính hôn nhân, tính toán cát hung.
Một bóng người lao ra khỏi bức tường sau quầy bói toán, thân thể loạng choạng khi tiếp đất, hơi thở không ổn định.Tiểu Đào Hoa quay đầu lại, đôi mắt đột nhiên sáng lên, giơ tay lên nói.
Bá bá đã về!
Ơ. Bé ngoan.Ngô Ưu mặc y phục đạo sĩ, trên lưng đeo trường kiếm màu đen, nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt tái nhợt, đi lên nâng cái bọc trên mặt đất, quay đầu nhẹ giọng nói.
Đóng quầy hàng, đi thôi.
Người phụ nữ sững người tại chỗ, không quay đầu lại, thân thể khẽ run, do dự một chút, cúi người ôm lấy tiểu nha đầu đang vui sướng.Tiểu Đào Hoa nằm trên vai mẹ, mắt liếc trái phải.
Cha đâu?
Ngô Ưu xách gói đi trên đường, nhẹ giọng nói.
Cha con đi ra ngoài bàn bạc chuyện làm ăn, chúng ta đi trước, mấy ngày sau sẽ trở về.
Người phụ nữ cắn chặt môi, trong phút chốc đôi mắt đỏ bừng, nhưng không kêu lên một tiếng, chỉ lẳng lặng ôm con gái đi theo.
Tiểu Đào Hoa nhìn quầy bói toán bị ném trên đường, hơi nghi hoặc nói.
Bá bá, quên thu quầy hàng.
Ngô Ưu lau mồ hôi lăn xuống trán, nở nụ cười trìu mến.
Bỏ gian hàng đi, con không phải muốn đi Giang Nam ngắm hoa sen sao, cùng nhau đi Giang Nam, đến Giang Nam mua cái bàn mới.
A.
Tiểu Đào Hoa chớp đôi mắt to, đầu lắc lư như đánh trống.
Ngày mốt hãy đi, chờ cha.
Cha con có thể bận rộn thêm mấy ngày nữa, phải lên đường gấp..
Nhưng. nhưng.
Tiểu Đào Hoa mím môi, móc ra một thỏi bạc.
Hôm nay con đã hứa với đại ca để cho bá bá bói toán cho hắn, bạc đã đưa, ngày mai sẽ tới.
Người phụ nữ gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, vỗ vỗ phía sau lưng con gái, lộ ra nụ cười.
Đại ca kia là anh hùng, ngày mai chưa chắc sẽ tới, bạc này là thưởng cho con.
Không, không, không, đại ca nhất định sẽ tới.
Mũi Ngô Ưu chảy máu, đưa tay áo lên lau rồi cười nói.
Hôm nay có việc gấp, sau này có cơ hội sẽ trả lại cho hắn.
a.
Tiểu Đào Hoa nằm trên vai mẹ, nhìn về cuối phố, tay nắm chặt thỏi bạc, suy nghĩ hồi lâu.
Nhưng. nhưng đại ca sẽ trở về. không tìm được con, sẽ nói con lừa đảo hắn.
Được rồi. bá bá sẽ bói cho hắn, nếu sau này có thể gặp lại, chỉ cần trả tiền cho đại ca là được. con không phải muốn học công phu sao, để bá bá đến Giang Nam dạy con. Khi con lớn lên cũng là một người trong giang hồ, hắn sẽ không trách con.
A.
Gió đêm vụt qua, ba người càng lúc càng xa khuất.
.
Ông chủ Tôn quấn một chiếc áo bông, nâng từng chiếc ghế dài lên, đặt chúng lộn ngược ở trên bàn.
Khi băng ghế cuối cùng được nâng lên, có tiếng ‘chacha’ từ bên ngoài, đó là âm thanh thất tha thất thểu va vấp trên đá xanh.
Ông chủ Tôn đã một đời mở quán rượu, nên tiếng này đã nghe quá nhiều lần, đặt chiếc ghế dài trên tay xuống, đi ra ngoài xem xét.
Trong con hẻm mờ mịt không có ánh sáng, một nam tử khom người giống như tháp sắt bước đi chậm rãi, trường thương kéo trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu kéo dài.
Nam tử mặc quần áo bó sát, mũ đã bị rách, tóc tán loạn rối nùi, trên người có nhiều vết dao cắt, một số vết hằn sâu lộ rõ xương, máu thịt lòi ra.
Ông chủ Tôn liếc mắt đánh giá một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, quay trở lại quán rượu, từ trong quán lấy ra một bình rượu cho vào nước nóng để làm ấm.
Chủ quán, cho một bình rượu.
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Tiết Nghĩa bước vào quán rượu, cầm trường thương đang rỉ máu ngồi xuống băng ghế duy nhất, thở phào nhẹ nhõm.
Máu chảy ra nhuộm lên mặt đất, nhìn mà giật mình.
Ông chủ Tôn khẽ thở dài, hơi suy tư.
Ngô Lão Đạo đâu?
Tiết Nghĩa thở nặng nề, trường thương gỡ thành hai đoạn đặt chúng ngay ngắn trên bàn, nghĩ ngợi rồi lấy giẻ lau sạch vết máu trên trường thương.
Lão Ngô khinh công rất tốt, đã mang vợ con đi rồi. Lão Tiết ta đời này không có gì lưu luyến, chỉ không thể bỏ xuống được một ngụm rượu và trường thương, cho nên đến nơi này.
Trường thương để lại cho ai?
Tìm người hữu duyên đi, nếu ngươi có thể sống đến khi con gái ta trở về, lại cho con gái ta. tốt nhất là đừng đến nơi này, giang hồ này, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, sớm biết nên nghe lời hắn, ‘tri túc thường lạc’, ha ha. hiện tại xem ra vui cũng không được.Tôn lão nhân, cuối cùng có cất giấu rượu ngon không, nếu có thì cho ta một ngụm bớt hối hận.
Ông chủ Tôn thở dài, lấy vò rượu ra, đặt ly rượu trên bàn trước mặt Tiết Nghĩa, mở nắp rượu rót một ly.
Đúng vậy, lúc mới mở quán, không có nhiều ngọc bích để ủ, uống một ngụm lại ít đi một ngụm, đến cuối cùng tiếc không dám dùng. Vì thế trước kia từng có người đặt cho nó cái tên là Đoạn Đầu Đài.
Ôi. Đoạn Đầu Đài. tên hay, rất hợp thời!
Tiết Nghĩa xoa xoa hai bàn tay nhuốm máu, cầm ly rượu lên ngửi, đôi mắt vốn đang mờ mịt lại trở nên thanh tỉnh hơn một chút, tay cầm ly rượu đưa lên miệng ừng ục uống một hơi cạn sạch.
ừ, ! Sảng khoái.. nợ tiền rượu, xuống dưới lại trả.
Lách cách.
Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tiết Nghĩa đập đầu xuống bàn, hai tay bất lực buông thõng.
Quán rượu im bặt, không còn một tiếng động.
Hai trường thương bằng sắt sáng như tuyết đặt ở trên bàn, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của những chiếc đèn lồng bên ngoài.
Ông chủ Tôn nhìn trên báng thương có một bông hoa đào nhỏ được chạm khắc một cách xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hắn lắc đầu, giơ tay nhặt lấy hai trường thương, đi về phía phòng sau, một tiếng thở dài yếu ớt nhẹ nhàng tan biến trong gió đêm.
Vào trong giang hồ, vợ con thường xuyên bị ly tán là chuyện thường, muốn chết già, mấy ai làm được..