Chương 154: Mùa xuân đến
Long Sĩ Đầu, ngày hai tháng hai.
Thoáng cái đã đến đầu tháng hai của mùa xuân, lại đến mùa của động vật.
Cơn mưa xuân triền miên không dứt. Mỗi cơrn mưa qua đi, trong ngoài thành Trường An lại dạt dào màu xanh tươi mới.
Sau đêm vào cung đó, Hứa Bất Lệnh ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Thứ nhất là hắn khôngm thân quen với thái hậu, nếu thường xuyên vào cung chắc chắn sẽ khiến cho mọi người chú ý.
Thứ hai là có ham muốn quá rõ ràng thì nhất định sẽ phản tác dụyng, đợi nàng ấy chủ động gửi thiếp mời thì hay hơn. Cái yếm còn ở trong tay, thái hậu nhất định sẽ không thể nhẫn nại được bao lâu.
Quả nhiên, thái hậu ở trong cung đợi mấy ngày, thấy hắn không có phản ứng thì rõ ràng là không nhịn được, lại lấy lý do vào cung nói chuyện mời hắn ngày mai đến Trường Lạc Cung.
Lần này vào cung phải chuẩn bị trước, trước hết phải tỏ rõ thành ý, còn về hiệu quả như thế nào thì không thể nói trước được.
Giờ ngọ, Hứa Bất Lệnh cầm ô rời khỏi Vương phủ. Bởi vì trời mưa nên Hứa Bất Lệnh không cưỡi ngựa, hắn đi bộ qua những con phố của thành Trường An, thưởng thức cảnh sắc muôn màu muôn vẻ mà một năm nay hắn chưa bao giờ nhìn kỹ.
Bởi vì đang là đầu xuân nên thành Trường An phồn thịnh hơn rất nhiều. Người ngoại quốc trên phố tăng lên, hàng hóa rực rỡ muôn màu cũng đã dần dần đến với Trường An, lại bắt đầu một năm buôn bán mới.
Tuy Bắc Tề và Đại Nguyệt là đối thủ, nhưng Đại Nguyệt thiếu ngựa, Bắc Tề thiếu sắt. Hai bên qua lại bình yên, đã sáu mươi năm rồi không có chiến tranh. Việc buôn bán của hai nước cũng thông thuận, mấy ngày nữa, đội sứ thần của Bắc Tề sẽ đến.Sứ thần Hô Diên Kiệt của"Bạch Sa Quốc"lần trước, tuy không bị lừa mất đồ đạc, nhưng lại khiến Lễ bộ mất đi một vị đại nhân. Lễ Bộ Thượng Thư bị Tề Minh Hàm chỉ thẳng mặt mắng.
Không làm tròn trách nhiệm.
Thiếu chút nữa đã mắng chết Lễ Bộ Thượng Thư trên buổi triều sớm. Sau này có muốn"vàng thau lẫn lộn"thì cũng không có khả năng.
Hạt mưa nhỏ tí tách rơi trên những mái ngói cong màu xanh bên đường.Hứa Bất Lệnh cầm ô đi vào con đường phía sau của phố Đại Nghiệp, dừng chân ở một quán trà nhỏ.
Trên đường lác đác vài người. Bởi vì thời gian không còn sớm nên người dân xung quanh Câu Lan phường đều tụ lại trong quán trà, nghe kể chuyện.
Chuyện kể rằng, người nam nhân cao to, dũng mãnh nọ đánh ba trăm hiệp với Thế tử Túc Vương. Chỉ đánh nhau nhưng đất trời lại biến sắc, mặt trăng và mặt trời đều mất đi ánh sáng, trong thời khắc sinh tử, ống tay áo của Thế tử Túc Vương phấp phới, ngài hô lên"đao đến", hàng trăm lưỡi đao đồng loạt bay ra khỏi vỏ, đánh bại người nam nhân cao lớn dũng mãnh và chém rơi thanh đao của hắn.
Hay.Bộp bộp bộp.
Quán trà trần ngập tiếng vỗ tay. Người kể chuyện hào hứng, xúc động kể lại đoạn truyện này trong"Vào nhầm Nhân Nghĩa Đường"khiến vô số khách khứa ngồi nghe nhiệt huyết sôi trào.
Dưới mái hiên cạnh quán trà, một tiểu cô nương mặc y phục màu đen, kiễng chân xem với vẻ thích thú, say mê.
Hứa Bất Lệnh nghe kể chuyện thì nhíu mày, nhưng bách tính trên phố lại thích nghe những cái này, không nói khoa trương thì sẽ không có người nghe. Hứa Bất Lệnh cũng không để ý nữa, đi đến sau lưng cô nương mặc y phục màu đen, nghiêng ô che cho cô nương ấy.Chúc Mãn Chi đang chăm chú nghe truyện, bỗng cảm thấy phía sau có người, tưởng mình cản đường người ta, nhích sang bên cạnh hai bước, kiễng chân tiếp tục nghe kể chuyện.
Khụ khụ.
Tiếng ho quen thuộc vang lên bên tai khiến cả người Chúc Mãn Chi cứng đờ. Nàng tươi cười, vội vàng xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Hứa Bất Lệnh gần trong gang tấc, vui vẻ nói.
Hứa công tử đến rồi à?Hứa Bất Lệnh nhếch miệng, xoay người đi về phía đường phố.
Đến Tiên Chi Trai đi dạo, mua ít đồ, đi chung không?
Chúc Mãn Chi tất nhiên là đồng ý, vui vẻ chạy trước cầm lấy ô giấy dầu, giơ cao che cho Hứa Bất Lệnh.
Được. Vừa hay mấy hôm trước ta và Tiểu Định kiếm được không ít tiền. Hứa công tử thích son gì? Ta tặng công tử.Hứa Bất Lệnh gỡ bình rượu bên hông, uống một ngụm, nhìn Tiểu Mãn Chi vẫn đang hứng thú bừng bừng.
Ta không dùng son.
Ồ.
Chúc Mãn Chi cầm ô đi trong mưa, nàng nghĩ, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó.Mua son.
Nét mặt Chúc Mãn Chi thay đổi, mở to mắt, thuận miệng hỏi.
Hứa công tử. mua son cho ai?
Đương nhiên là mua cho nữ nhân rồi. Ồ.
Chúc Mãn Chi mím môi, do dự một lát rồi lại ra vẻ không quan tâm.
Ôi chao. Hứa công tử ngươi tuấn như vậy, không biết cô nương nhà nào lại không biết điều như thế, vậy mà lại để công tử đích thân đi.
Giống như đang bênh vực Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh cười thầm, hơi đắn đo.
Bộp.
Một tiếng động nhỏ, dứt khoát vang lên trong màn mưa của con ngõ nhỏ bên đường.
Chúc Mãn Chi giật mình, mặt nàng đỏ lên, cái mông nóng rát.
Hứa Bất Lệnh mặt không đổi sắc, chậm rãi bước đi, ra vẻ mọi chuyện không liên quan đến mình.
Chúc Mãn Chi cau mày, trợn tròn mắt chậm rãi đi theo, nhịn một lát, rồi vẫn bất mãn lầm bầm.
Hứa công tử.công tử làm gì vậy?
Nét mặt Hứa Bất Lệnh vẫn thản nhiên.
Có muỗi.
Có muỗi?
Chúc Mãn Chi nhìn quanh, nhìn cơn mưa xuân tháng hai lạnh lẽo, tràn đầy nghi ngờ.
Có sao?
Tai ta rất thính, vừa rồi chỉ có một con, đã đánh chết rồi.
Nét mặt Hứa Bất Lệnh trời sinh lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng giống như vậy.
Chúc Mãn Chi bán tín bán nghi, lặng lẽ xoa cái mông có chút đau rát, hậm hực nói.
Công tử nói có.vậy thì là có.
Hứa Bất Lệnh rất nghiêm túc"ừ"một cái, tiếp tục đi dưới tán ô giấy dầu.
Hai người đi dưới mưa một hồi, nét mặt Chúc Mãn Chi là lạ muốn ra khỏi con ngõ. Bỗng nhiên nàng huých vai vào cánh tay Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, quay sang.
Sao vậy?
Chúc Mãn Chi ngượng ngùng cắn môi, cúi đầu chần chừ một lát mới nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Hứa công tử, ta không ngốc.
Hứa Bất Lệnh khó hiểu, nghi ngờ nhìn nàng.
Chúc Mãn Chi mím môi, nghĩ rồi lại huých vai vào Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh sầm mặt.
Muội thử huých vai ta một lần nữa xem.
Thử thì thử.
Chúc Mãn Chi không phục nắm chặt tà váy muốn huých vai vào Hứa Bất Lệnh một cái nữa.
Nào ngờ lần này lại huých vào khoảng không, đâm thẳng vào lòng Hứa Bất lệnh.
Ai ya.
Chúc Mãn Chi bị Hứa Bất Lệnh ôm trong ngực, dáng vẻ tươi cười lập tức biến thành căng thẳng, lông mi run rẩy, cầm ô giấy dầu không dám ngẩng đầu lên.
Hứa Bất Lệnh mỉm cười, ôm cơ thể căng thẳng của tiểu cô nương, nhẹ nhàng vỗ về.
Mãn Chi, ta xem muội như huynh đệ, muội muốn làm gì?
Eo Chúc Mãn Chi bị hai tay Hứa Bất Lệnh ghì chặt, ánh mắt trốn tránh, nàng lắc đầu.
Ta là nữ nhân.
Huynh đệ khác giới.
.
Mặt Chúc Mãn Chi đỏ như quả táo, cũng không giãy dụa, chỉ lắc đầu giống như cái hũ nút.
Hứa Bất Lệnh nâng cằm nàng, ra vẻ khó hiểu.
Không muốn làm huynh đệ, vậy muội muốn làm gì với ta?
Ánh mắt Chúc Mãn Chi trốn tránh, nàng ngượng ngùng cầm ô giấy dầu hồi lâu mới ép mình bình tĩnh mỉm cười.
Làm môn khách. Hứa công tử từng nói để ta làm môn khách. Chúng ta đều là người có địa vị trên giang hồ, nói là phải làm.
Hứa Bất Lệnh ôm tiểu cô nương nhỏ bé, ấm áp trước ngực, rất nghiêm túc gật đầu.
Có câu"thiên hạ không có bữa trưa nào ăn không phải trả tiền". ta đồng ý nhưng chưa chắc phụ vương ta đã đồng ý. Môn khách của vương phủ Túc gia, bản lĩnh ít ra cũng phải như Ninh Thanh Dạ. Muội thì võ công không cao, không biết bày mưu tính kế, sao mà làm được?
Chúc Mãn Chi hơi tủi thân, con mắt đảo quanh, nói nhỏ.
Thực ra. thực ra Tiểu Ninh cũng xinh đẹp, võ nghệ cao cường, tiếng tăm lừng lẫy, muội. muội.
Chúc Mãn Chi lắp bắp hồi lâu cũng không nghĩ ra mình có điểm nào hơn Ninh Thanh Dạ, khuôn mặt nóng bừng, chỉ có thể hàm hồ nói.
Dù sao. aiya, Hứa công tử, không phải công tử muốn mua son sao? Trời sắp tối rồi.
Dù sao vương phủ cũng không có ai, buổi tối không về cũng được, chúng ta từ từ nói chuyện.
.
Chúc Mãn Chi đỏ mặt rất lâu nhưng vẫn không dám nói gì, vặn vẹo thoát khỏi cánh tay của Hứa Bất Lệnh, rồi chạy ra phía sau hắn, đẩy hắn ra khỏi con ngõ.
Đi thôi, đi thôi. Buổi tối còn phải trở về nha môn. Về muộn là bị trừ lương nên không thể chậm trễ được.
Hứa Bất Lệnh hơi buồn cười, lắc đầu, bị Chúc Mãn Chi cứng rắn đẩy ra khỏi con ngõ nhỏ..