Chương 153: Nam nhân nào mới là họa
Mưa xuân tí tách tí tách rơi trong đêm tối yên tĩnh. Đến rạng sáng, cơn mưa đã bao phủ toàn bộ đình, đài, lầu các trong thành Trường An, rửa sạch đi những ngột ngạt của mùa đông, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Trong Quốc Tử Giám, tiếng đọc sách lanh lảnh như nước. Tùng Ngọc Phù nhìn chiếc bàn vắng vẻ phía trước học xá, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhưng lại chẳng biết làm sao, chỉ khẽ thở dài.
Sau khi Hứa Bất Lệnh vào kinh, thời gian hắn ở trong học xá cộng hết cũng không quá một tháng. Khi thì hắn ở tháp chuông gõ chuông, khi lại biến mất không chút tin tức.
Trước kia không cảm thấy gì, nhưng từ khi không hiểu ra sao lại hôn hắn ở tháp chuông, trong lòng Tùng Ngọc Phù lại cảm thấy là lạ.
Dù sao cũng là nàng động tay nên nàng không oán giận Hứa Bất Lệnh. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không muốn nhớ đến, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn sẽ hiện ra ở trong đầu.
Cây trâm cũng đã lấy về, theo lý thì không còn dính dáng gì đến nhau. Có lẽ Hứa thế tử cũng không thích kẻ gây rắc rối như mình.
Tùng Ngọc Phù thầm nghĩ rồi gấp lại quyển sách đã đọc xong từ lâu, rời khỏi học xá, đi về phía sân sau của Quốc Tử Giám.
Nhưng đi được nửa đường lại trông thấy phụ thân Tùng Bách Thanh cầm ô giấy, xách theo một vò rượu đi thẳng đến.
Tùng Ngọc Phù hơi giật mình, trong ấn tượng của nàng, phụ thân không uống rượu. Khi mẫu thân còn sống phụ thân còn đi dạo quanh quanh trong hoa viên, nhưng từ khi mẫu thân mất, phụ thân chỉ dạy học, đọc sách và viết chữ.
Tùng Ngọc Phù chạy đến, đứng dưới tán ô, hơi nghi ngờ hỏi, Cha chuẩn bị ra ngoài sao?
Tùng Bách Thanh không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ đưa ô cho nữ nhi, gật đầu.
Về nhà. Sư bá con trở về, phải ở kinh thành mấy ngày, sau đó đến Nhạc Lộc Sơn. Con chưa từng gặp ngoại công, đến lúc đó theo sư bá đến đó ở hai năm đi.
Dạ?Tùng Ngọc Phù cầm ô, hơi kích động ra mặt, nhưng rất nhanh lại bị vẻ mất mát ép xuống.
Nàng đã nghe về Nhạc Lộc Sơn rất nhiều lần. Trong núi có một học đường nhỏ, ban đầu chỉ có một phu tử dạy học cho mấy đứa trẻ ở thôn làng quanh đó, im lặng, bình yên không ai biết đến. Nhưng hai mươi năm trước, bỗng sinh ra hai người nổi tiếng khắp chốn về tài vẽ tranh và đánh cờ. Người vẽ tranh tài giỏi đó chính là Từ Đan Thanh.
Sau này, mọi người nghe ngóng thì mới biết hai người này là đồng môn, chung một phu tử dạy dỗ. Nhất thời người trong thiên hạ bất kể là học văn hay học võ đều chạy đến Nhạc Lộc Sơn, muốn tìm vị cao nhân đó để bái sư học nghệ. Ngay cả tiên đế cũng phái người đến mời một lần. Nhưng tiếc chưa có ai tìm thấy học đường nhỏ trong lời đồn ấy.
Học trò vị thầy đồ đó dạy dỗ thực ra có bốn người, học đủ cầm kỳ thi họa, nhưng người tài trong thiên hạ xuất hiện lớp lớp, có hai người thì cũng không thể thành báu vật, Tùng Bách Thanh cũng là một trong số đó.Không phải Tùng Bách Thanh không có bản lĩnh, mà sau khi học xong cảm thấy văn hay chữ tốt cũng vô dụng, bản lĩnh là phải trị quốc an dân, nên đã vào thành Trường An bắt đầu con đường làm quan cho đến bây giờ.
Từ nhỏ Tùng Ngọc Phù đã rất ngưỡng mộ Từ Đan Thanh và ngoại công trong lời đồn, có thể đi chung với Từ Đan Thanh đến vấn an ông ngoại nàng đã rất kích động rồi. Nhưng đường xá xa xôi, qua hai năm mới có thể trở về, đợi sau năm sau nàng trở về, chắc Hứa Bất Lệnh đã quay về thành Túc Châu rồi.
Nghĩ đến điều này, Tùng Ngọc Phù mím môi không nói lời nào.
Tùng Bách Thanh bước trong làn mưa, nghiêng người nhìn nữ nhi, Không muốn đi?
Dạ không.muốn đi ạ.
Tùng Ngọc Phù xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu mỉm cười.
Tùng Bách Thanh thở dài, im lặng một lát rồi nói, Nữ nhi trưởng thành muốn gả cho người ta cũng là lẽ thường tình. Nhưng cha không có của hồi môn, ngoại công của con rất lợi hại, đến lúc đó con muốn gả cho ai thì nói với ngoại công. Dù là nhà vương hầu hay quý tộc cũng phải nể mặt ngoại công.
Nào có..
Tùng Ngọc Phù đỏ mặt, lắc đầu, cầm ô không nói nữa.
.Hai cha con đi dạo một vòng rồi đến nhà cũ ngoài phố Trúc Tịch.
Trong màn mưa, Từ Đan Thanh mặc áo dài thư sinh, cầm ô giấy đen, từ xa đã lộ ra nụ cười rực rỡ.
Bách Thanh, mấy năm không gặp mà đệ vẫn nhớ rõ sở thích này của ta, có tâm. Đây là Ngọc Phù, năm đó gặp mặt nó mới hai tuổi, bây giờ đã lớn như vậy rồi.
Thực ra Tùng Ngọc Phù có chút căng thẳng. Dẫu sao thì danh tiếng của họa thánh quá lớn, gần như là không ai không biết.Sau khi nhìn thoáng qua người nọ, Tùng Ngọc Phù bước lên hành lễ.
Từ bá bá.
Ha ha. vẫn ngoan như hồi nhỏ.
Từ Đan Thanh tự nhiên nhận lấy vò rượu trong tay Tùng Bách Thanh, lại nhìn về ngôi nhà mộc mạc. Nhưng lần trước gặp nhau ngôi nhà này vẫn mới. Thoáng cái đã mười năm, cũng không thấy ngươi đổi cái khác. Lương ở Quốc Tử Giám không ít, ngươi ở đây cũng quá keo kiệt rồi.
Từ Đan Thanh nổi tiếng trên giang hồ là kẻ ăn chơi, nếu không phải tiếng tốt vang xa thì Tùng Ngọc Phù đã nhíu mày rồi.
Tùng Bách Thanh mở cửa, đi vào trong sân, nói năng thận trọng, Tùng Bách Thanh bình tĩnh nói.
Mấy ngày này huynh ở đây đi, không phải ngủ trên đường, huynh cũng chưa từng làm chuyện này.
Từ Đan Thanh thu ô, quay lại nhìn một vòng.
Niệm tình đồng môn, ta hạ mình ở chỗ này vậy. Nói thật, chỉ cần ta muốn thì ở Thái Cực Cung cũng không ai dám nói gì. Mấy hôm trước Thánh Thượng còn ban thưởng bút lông, cầu ta xuống núi.
Tùng Ngọc Phù đi theo phía sau, thực sự không kìm được nói nhỏ.
Từ bá bá, ban bút giống như người giang hồ ban kiếm, hình như là ẩn định không thể xuống núi lần nữa.
Từ Đan Thanh vuốt râu, mỉm cười nho nhã.
Bá bá là người đọc sách, sao có thể tuân theo quy tắc giang hồ được. Việc trọng dụng lại quan viên đã cáo lão hồi hương cũng không phải số ít.
Nhưng người đọc sách cũng có khí phách. Nói phong bút chính là phong bút. Sau khi cáo lão hồi hương lần nữa xuống núi nhận mệnh lệnh lúc lâm nguy, không giống nhau.
.
Từ Đan Thanh trợn mắt, nghiêng người nhìn về phía Tùng Bách Thanh.
Sư đệ, đây có tính là hổ phụ không sinh khuyển nữ không? Sao lại giống hệt đệ như vậy?
Tùng Ngọc Phù cười ngượng ngùng không nói nữa.
Tùng Bách Thanh cũng không có tâm tư nói chuyện tào lao.
Huynh đắc tội quá nhiều, lại còn là nữ nhân. Lòng dạ nữ nhân hẹp hòi, trước giờ đều mang thù hận. Lần này huynh ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, đừng giống như lão đại và lão nhị, ngay cả một làn khói cũng không lưu lại.
Từ Đan Thanh ngồi xuống cái bàn bên cạnh, thở dài.
Ra ngoài thì cũng phải vẽ tranh xong mới được. Chí ít cũng phải tám ngày, nếu không thì không thể bẩm báo Thánh Thượng được. Đệ ở kinh thành lâu, biết gần đây có mỹ nhân nào không? Ta vẽ hai bức rồi về dưỡng lão, đỡ phải chết ở bên ngoài.
Tùng Bách Thanh lắc đầu, xoay người vào trong pha trà.
Phụ thân đi rồi, dũng khí của Tùng Ngọc Phù tự nhiên tăng lên, mím môi hỏi.
Bá bá nhìn con như vậy làm gì?
Từ Đan Thanh vẽ người nên biết cách nhìn người, tất nhiên là nhìn ra suy nghĩ của nữ nhi.
Tên tuổi vang xa cũng không tốt. Không có gia cảnh thì sẽ gặp phải tai bay vạ gió. Cho dù gia cảnh không tồi thì cũng không hẳn là chuyện tốt. Cháu thành thật gả đi, đừng có nghĩ nhiều như vậy.
Dạ.
Tùng Ngọc Phù hơi đắn đo, nhìn quanh nhà một lượt, khẽ nói.
Từ bá bá, người. người có thể giúp con vẽ một người được không? Con muốn giữ lại một bức chân dung.
Từ Đan Thanh khẽ cười, hiền hòa nói.
Chẳng lẽ Ngọc Phù có người muốn đề cử? Ta đang phát sầu vì việc này đây.
Không phải.
Tùng Ngọc Phù lưỡng lự, khẽ nói.
Là một nam nhân.
Nam nhân.
Từ Đan Thanh có gì mà chưa từng nếm trải, từng nhìn qua biết bao mỹ nhân trên đời. Từ Đan Thanh nhìn nàng rồi lắc đầu.
Sao có thể vẽ nam nhân được? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, giang hồ lại nói ta thay đổi khẩu vị. Không vẽ được, không vẽ được.
Tùng Ngọc Phù có chút bồn chồn, nghiêm túc nói.
Từ bá bá yên tâm, con cam đoan không truyền tranh người vẽ ra ngoài, chỉ một mình con xem thôi.
Từ Đan Thanh suy tư, vốn là tình tình bất cần đời nhưng chất nữ đã thỉnh cầu như vậy thì cũng không thể đẩy đến đẩy đi. Hắn cười ha hả.
Cũng được. Nhưng người xấu thì ta không vẽ, tối thiếu cũng phải tuấn lãng như bá bá ngươi.
Điều đó là đương nhiên. Tuấn tú hơn bá bá rất nhiều.
.
Từ Đan Thanh xoa cằm, cười gượng.
Ha ha. vậy thì ta phải đi nhìn thật kỹ mới được..