Chương 156: Mưa lạnh (2)
Ào.
Trong nháy mắt, kiếm khách áo tơi xoay cổ tay cầm kiếm, khiến những hạt mưa phía trên rơi xuống, từng hạt mưa bắn mạnh ra ngoài.
Ào ào ào.
Thanh kiếm theo sát phía sau, như rồng trong biển lớn, không tiếng động lướt qua khoảng mười thước, hướng đến cổ họng Trương Tường.
Sát.
Bốn thanh Nhạn Linh Đao đồng loạt ra khỏi vỏ, hiện lên ánh sáng sắc bén trong con hẻm tối tăm.
Nền đá dưới chân Trương Tường lập tức nứt vỡ, hắn được đà phi thân về phía trước.
Không chỉ bốn thanh Nhạn Linh Đao, mà trong con hẻm nhỏ chật hẹp giống như có hàng trăm thanh đao xuất hiện, lưỡi đao như sóng biển, không thể đàn áp hướng đến kiếm khách áo tơi.
Ai.
Đinh, đinh, đinh.Trong nháy mắt, hơn mười ngọn lửa tỏa ra trong không trung.
Kiếm pháp của kiếm khách áo tơi giống như rồng phượng dạo chơi, lấy một địch bốn, đao kiếm giao nhau gần như một giọt nước cũng không thể chui lọt, hai bên vách tường và mặt đất đã xuất hiện mười mấy vết đao kiếm.
Đường gia kiếm.Trương Tường xuất ra liên tục ba đao, suýt chút nữa đã bị một kiếm xuyên tim thì nhận ra chiêu thức kiếm khách sử dụng ở U Châu, tuyệt học gia truyền của Đường gia.
Kiếm khách vẫn luôn im lặng. Hai thanh kiếm trong tay Trương Đình Báo bị đánh bay lên. Nếu không có Trương Tường kịp thời cứu viện thì Trương Đình Báo đã bị một kiếm xuyên họng.
Lưu Vân Lâm nhíu mày, nhìn xung quanh bị vây chặt, chậm rãi, im lặng đi về phía Trương Tường từng bước.Mục tiêu của kiếm khách áo tơi dường như chỉ có mình Trương Tường nên không để tâm đến ba người khác, kiếm nhập vào làn mưa, từng chiêu thức đều hướng đến điểm yếu của Trương Tường, vậy mà lại chiếm thượng phong.
Cao thủ so chiêu thì không cần phải so đến trăm chiêu, lại có cơ hội hô lên hai tiếng, một hai chiêu đã đủ để phân định sống chết.
Trong nháy mắt trước ngực một thủ lĩnh khác cũng xuất hiện vết máu.Thanh đao quỷ dị của Trương Tường kịp thời bổ vào thanh kiếm, xoay tay muốn đẩy thủ lĩnh Lang Vệ nhưng lại lộ ra một chút sơ hở.
Hai mắt kiếm khách áo tơi híp lại, bắt lấy cơ hội ngàn năm có một, kiếm phong sắc bén đâm về phía ngực Trương Tường.
Cha!Trương Đình Báo vừa lui ra ngoài vài bước, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bay về phía trước muốn chắn kiếm nhưng chỉ tiếc người không nhanh bằng kiếm.
Mũi kiếm của kiếm khách áo tơi dừng giữa ngực Trương Tương.
Đinh.Mũi kiếm đâm vào y phục, vang lên những tiếng cắt kim loại giòn giã.
Kiếm trong tay kiếm khách áo tơi sau khi đâm vào vạt áo thì lại không thể đâm vào nữa, bị một lực lớn tạo thành hình vòng cung, nứt thành hai mảnh.
Ánh mắt Trương Tường lạnh lùng. Nhiều năm gặp phải ám sát trong tối, ngoài sáng, giúp Hoàng Thượng chắn đao, sao lại có thể không chút chuẩn bị. Vì một gã thuộc hạ mà lộ ra sơ hở thì cũng quá xem thường Trương Tương rồi.Ba.
Cùng lúc thanh kiếm đứt gãy, Trương Tường đánh ra một chưởng, sức lúc mạnh mẽ khiến ống tay áo phát ra tiếng phần phật.
Khi kiếm gãy, kiếm khách áo tơi thầm nghĩ không ổn, mạnh mẽ lui về phía sau nhưng vẫn bị một chưởng đánh vào vai.Bụp.
Cái áo tơi của kiếm khách đột nhiên phồng lên như con nhím, cả người hắn bị đánh bay về phía sau.
Ba người khác cũng không nhàn rỗi. Lưu Vân Lâm đến gần, nhìn như chuẩn bị xuất đao nhưng lại im lặng bắn ra ba cây kim độc màu đen trong ống tay áo, đâm thẳng vào sườn kiếm khách áo tơi đang chặn đao bằng một thanh kiếm gãy.
Kiếm sĩ áo tơi bị một chưởng đánh ra xa, trượt dài trên nền gạch đá xanh, cả người bắn lên như nước chảy mây trôi, không do dự ném mạnh thanh kiếm gãy về hướng Trương Tường, sau đó xoay người nhảy lên tường đã không thấy bóng dáng.
Đuổi theo!
Trương Tường chẻ đôi thanh kiếm gãy, bốn người đồng loạt nhảy lên tường đuổi theo bóng người đang lên xuống ở phía trước.
Lưu Vân Lâm nhìn bóng người của kiếm khách áo tơi, hừ một cái.
Châm độc ngấm vào máu, đồng nghĩa với tu vi bị phong bế, kẻ này sẽ không chạy xa được.
Tuy cuộc chiến chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng Trương Đình Báo đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt xanh xao, mở miệng nói.
Là ai? Võ nghệ thực lợi hại.
Trương Tường nhíu mày, ngoài việc biết sử dụng kiếm thuật của Đường gia thì không nhìn ra bất kỳ thân phận gì, hắn khoát tay nói.
Hai người về trị thương trước đi. Ta và Vân Lâm đuổi theo hắn.
Dạ.
Trương Đình Báo nghe vậy thì dừng lại, nhìn bóng dáng ba người đang truy đuổi phía trước biến mất giữa những ngôi nhà với ngọn đèn dầu lay động..