Thế Tử Hung Mãnh

Chương 157: Giặc cùng đường

Chương 157: Giặc cùng đường




Cơn mưa phùn lất phất. Trong một quán rượu nhỏ trong chợ của phường Sùng Nhân, trên bàn bày mấy đĩa thức ăn nhỏ, chiếc đèn lồng ngoài cửa sổ lắc lư trong làn mưa đêm.

Bởi vì trời mưa, dân chúng không thể đi dạo ngoài đường nên ngồi trong quán rượu, xung quanh ầm ĩ, xôn xao.

Hứa Bất Lệnh ngồi dựa vào khung cửa sổ trước bàn rượu, nghe người kể chuyện kể truyện xưa ly kỳ, bên tay bày một đống đồ, hộp son, vò rượu, hộp điểm tâm. đều là chuẩn bị cho thái hậu.

Chúc Mãn Chi ngồi đối diện bàn rượu, thi thoảng lại ôm bát rượu còn lớn hơn mặt mình uống ừng ực, nhân cơ hội nhìn lén bên mặt Hứa Bất Lệnh một cái rồi lại ngồi nghiêm chỉnh lại.

Buổi chiều, Chúc Mãn Chi đến Tiên Chi Trai với Hứa Bất Lệnh. Chọn lựa một hồi, cuối cùng Hứa Bất Lệnh chọn son"Hồng Hoa Lan Mật"và"Hoa Sơn Trà"

Loại son đa dạng, phong phú, màu sắc đậm, nhạt khác nhau. Nữ tử bình thường thường thích màu son đậm, cô nương ở kỹ phường Câu Lan thì lại thích màu đỏ nhạt.

Chúc Mãn Chi dù sao cũng là cô nương nhà lành, nên coi như có chút hiểu biết về những thứ này. Loại son chiêu bài của Tiên Chi Trai là"Hồng Lan Hoa Mật", một hộp bằng một tháng bổng lộc của nàng, phần lớn nhà nữ tử con nhà quyền quý mới có thể dùng. Vừa rồi nàng nhìn lén thì thấy màu son thực sự rất đẹp, cô nương ngây thơ chưa xuất giá dùng không hợp, xem ra.ừ, giống như mua cho nữ nhân xa lạ vậy.

Sau khi nghĩ đến điểm này, trong lòng Chúc Mãn Chi cảm thấy là lạ. Nàng đã gặp Lục phu nhân ở Vương phủ một lần, đó là một nữ nhân đoan trang, nhất định sẽ không dùng"Hồng Lan Hoa Mật". Nếu không phải mau cho trưởng bối.

Chúc Mãn Chi bưng bát rượu, uống một ngụm nhỏ, lại nhìn về phía bên mặt nghiêm nghị của Hứa Bất Lệnh.

Hứa công tử còn trẻ lại anh tuấn, có lẽ sẽ không bị nữ nhân phóng đãng nào đó lừa đâu ha.Chúc Mãn Chi từng nghe một vài chuyện đồn nhảm vô căn cứ về mấy nữ nhân phóng túng, bởi vì địa vị cao nên không quản phép tắc, nuôi một đống kỹ nam gì đó, những kỹ nam này dáng vẻ đa phần như Hứa công tử vậy, vừa anh tuấn, vừa trẻ tuổi lại vừa khỏe mạnh.

Nghĩ đến đây, Chúc Mãn Chi thấy rất tủi thân, có loại cảm giác nam nhân mình thích bị người khác chà đạp.

Rất nhiều công tử không thiếu tiền nhưng lại làm loại chuyện này, nhất định là bị nữ nhân hư hỏng lừa.

Càng nghĩ, Chúc Mãn Chi càng không kìm được, cuối cùng nàng buông bát rượu, nói nhỏ, Hứa công tử, công tử mua mấy thứ này cho ai vậy?

Ngón tay Hứa Bất Lệnh khẽ gõ lên mặt bàn, tùy tiện nói.

Nữ nhân. Không phải vừa mới nói rồi sao.

Ồ.Hứa công tử, người xấu trong thành Trường An rất nhiều. Ta nhậm chức ở Tập Trinh Ti, thường xuyên nghe các huynh đệ bàn tán một vài tin tức. Ừ.chính là có một vài vị phu nhân nhìn thì đoan trang nhưng sau lưng lại cái đó đó.Hứa Bất Lệnh nhướng mày, xoay người lại nhìn Chúc Mãn Chi đang xấu hổ.

Muội nói cái này, ta thấy rất nhàm chán, nói rõ một chút.

.

Chúc Mãn Chi có chút ngượng ngùng, nhưng tính tình vốn tùy tiện, thấy Hứa Bất Lệnh hứng thú thì cũng không nhăn nhó nữa, Ta nghe trộm người trong nha môn nói, ừ. ngoài phố Khôi Thọ có mấy vị phu nhân quốc công, ngoài mặt đoan trang, cao quý, lễ độ nhưng sau khi lão quốc công mất thì không kìm được.

Hứa Bất Lệnh cũng từng nghe Lục phu nhân nói về những việc nhà này nọ, lắc đầu nói.

Phố Khôi Thọ phần lớn là nhà quan có quan hệ thông gia vì lợi ích, giữa vợ chồng vốn dĩ không có tình cảm, chồng chết bệnh không tái giá, âm thầm nuôi tiểu bạch kiểm cũng không tốt lành gì, nhưng dù sao cũng là số ít.

Chúc Mãn Chi gật đầu. Thực ra những vị phu nhân đó cũng rất tuân thủ phép tắc, nhưng"nữ nhân tốt không chịu nổi nam nhân quấn quanh". ta nghe nói có một vài nam tử xấu xa, chuyên đi thông đồng với những phu nhân ở góa như vậy.

.

Hứa Bất Lệnh cứ cảm thấy lời này là đang nói hắn, lập tức lắc đầu, khẽ cười.

Cũng có thể là tình chàng ý thiếp, chỉ là không tiện để phơi bày ra bên ngoài thôi.Chúc Mãn Chi đỏ mặt, lắc đầu.

Không phải. Chính nhân quân tử ai lại đi gây chú ý với những vị phu nhân này. Nam nhân làm những chuyện này đều là những kẻ dối trá, xấu xa, thủ đoạn gì cũng dám dùng. Cho dù những phu nhân nhà quyền quý đó cũng kỳ lạ, không thể buông xuống thể diện để tái giá, nhưng lại tình trong như đã nhưng mặt ngoài còn e. Ai, nói trắng ra thì là vẫn ham mê nam sắc giống như Hứa công tử vậy, nhưng vị phu nhân đó không có cách bắt người, lại không dám để lộ ra, thì còn có thể như thế nào nữa? Nếm được chút ngon ngọt lại chuyển qua che chở người ta.

Hứa Bất Lệnh vươn tay nhéo mặt nàng.

Tuổi tác không lớn mà hiểu rất nhiều thứ nha.Khuôn mặt Chúc Mãn Chi bị xoa thành hình cầu, nàng nhăn nhó đẩy tay Hứa Bất Lệnh ra.

Ta cũng nghe đồn, trước đây có một phu nhân bị con nối dòng trong nhà phát hiện chuyện này, bảo Lang Vệ âm thầm chôn sống những nam nhân kia. Kết quả, phu nhân này ở nhà đòi tuyệt thực, thắt cổ. Khi ấy con cháu khổ không thể tả, cuối cùng phải bỏ qua coi như không thấy.

Hứa Bất Lệnh âm thầm lắc đầu. Nếu như chuyện giữa hắn và thái hậu bị phát hiện, hoàng đế chắc chắn chôn sống hắn, nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt quá rồi.

Hai người đang rì rầm nói chuyện thì đột nhiên có vài tiếng"lách cách"nhẹ, gần như không thể nghe thấy trên mái nhà.

Vành tai Hứa Bất Lệnh khẽ động, ngước mắt nhìn về phía nóc nhà của quán rượu nhỏ, lại nhìn về phía đường phố.

Chúc Mãn Chi vẫn đang nói thầm chuyện"kỹ nam", thấy động tác của Hứa Bất Lệnh thì nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường phố, dưới làn mưa rả rích, chợt phát ra một tiếng kiếm, ba người đứng trên đường, ánh đao sắc lạnh bức người.

Khí thể của người mặc áo tơi dẫn đầu cực kỳ hung ác, tàn bạo, trong tay cầm một nhành cây thay kiếm, vẫn tỏa ra vẻ ngang ngược, nhưng hình như là bị thương nên hành động không dứt khoát.

Hai Lang Vệ y phục đen truy sát phía sau, Chúc Mãn Chi liếc mắt một cái đã nhận ra chủ quan và phó sử của Tập Trinh Ti.

Aiya.

Mau nhìn.

Người kể chuyện vừa dứt lời, nam nhân trong mấy quán rượu ven đường đều quay lại nhìn.

Bởi vì là buổi tối nên trong quán rượu cũng có rất nhiều Lang Vệ sống ở gần đó. Sau khi thấy chủ quan truy bắt tặc tử, rất nhiều người đứng dậy, chạy ra khỏi quán rượu trợ giúp.

Chúc Mãn Chi vươn tay cầm Nhạn Linh Đao trên bàn muốn chạy ra nhưng bả vai lại bị một bàn tay lớn đè lại.

Bình tĩnh không cần nóng vội. Kẻ này rất lợi hại.

Lời này đúng là vô nghĩa, nếu không lợi hại thì sao lại khiến Trương Tường và Lưu Vân Lâm tự mình đuổi giết.

Chúc Mãn Chi định thừa nước đục thả câu, để tránh bị chủ quan phát hiện ra không tận sức. Sau khi nghe Hứa Bất Lệnh khuyên can thì không dám làm bừa, thành thật ngồi về chỗ cũ.

Lui ra.

Dạ!

Mười mấy Lang Vệ mặc thường phục nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, tiện tay tìm vũ khí ở xung quanh, đuổi theo phía sau hai vị chủ quan.

Thân hình người mặc áo tơi hơi lảo đảo, khó có thể chạy nhanh, thỉnh thoảng hắn lại xoay người cầm nhánh cây làm kiếm liên tục đỡ lưỡi đao hung hãn.

Bởi vì hắn đã trúng độc, Trương Tường và Lưu Vân Lâm cầm đao đi quanh kẻ áo tơi, chỉ là thăm dò tính công kích, cũng không vội vàng tấn công, lấy cứng đối cứng, nhìn dáng vẻ là muốn kẻ áo tơi chết từ từ.

Chúc Mãn Chi vốn muốn đuổi theo hóng chuyện, nhớ ra Hứa Bât Lệnh vẫn ở sau lưng thì ngượng ngùng, vì thế nàng quay đầu lại cười hì hỉ hỏi.

Hứa công tử, công tử có muốn đi theo hóng chuyện không?

Hứa Bất Lệnh nhíu mày cân nhắc, vươn tay vỗ vai nàng.

Muội về trước đi, tối ta đến tìm muội.

Dứt lời ngươi đi về nhà bếp phía sau quán rượu nhỏ.

Chúc Mãn Chi trợn tròn mắt, rõ ràng là Hứa Bất Lệnh đi hóng chuyện mà không dẫn nàng theo. Trong lòng nàng có chút không vui"dạ"một tiếng..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất