Chương 160: Đại Ninh
Xào xạc, xào xạc.
Cơn mưa xuân nhè nhẹ hết đợt này đến đợt khác đập vào ô cửa sổ cũ. Giữa những tấm gỗ cong vẹo lấp lóe chút ánh sáng. Mùi thuốc nồng nặc tỏa ra trong không khí, hòa với tiếng"ùng ục"khi thuốc được đun sôi.
Ư.
Giọng nói yếu ớt vang lên, nữ nhân đang đắp chăn nhíu mày, lông mi khẽ rung động dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt từ từ mở ra.
Trời đất quay cuồng, cả người không có sức lực, đôi mắt giống như làn nước mùa thu hiện ra vài phần mờ mịt.
Sột soạt, sột soạt.
Nàng khó khăn vén chăn ra, dùng tay nâng người dậy, nhìn lướt qua xung quanh.
Ngôi nhà không lớn, mấy cái ghế được làm thô sơ đặt ở góc nhà, áo tơi treo trên tường vẫn đang nhỏ nước, ngoài mấy thứ đó thì không còn gì khác. Cả nhà chỉ có bốn bức tường, cửa sổ cũng bị thủng, xem ra là nhà của một người nghèo khổ, nhưng căn này lại rất sạch sẽ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi nguy hiểm, lại đảo mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một cái bếp lò nhỏ đặt ngoài cửa phòng, nam tử mặc áo bào trắng như tuyết ngồi trên ghế đẩu cầm quạt hương bồ quạt lửa.Áo bào trắng như tuyết tuy bị lấm vài vệt nước bẩn nhưng lại có viền mây dát vàng, rõ ràng là chỉ có nhà quyền quý mới mặc y phục như vậy. Nhìn từ bên này, bên mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt hoa đào nhìn làn mưa xuân bên ngoài, ngơ ngẩn, say sưa.
.
Trái tim nữ nhân vừa buông xuống lại nhảy lên, dù sao nơi này cũng không phải là nơi mà quý công tử như vậy xuất hiện.Lẽ nào nàng bị một tên ăn chơi đàn đúm quấy rối.
Nàng cúi đầu kiểm tra, y phục vẫn còn, trên người cũng không có cảm giác bất thường.
Công tử áo trắng nghe được động tĩnh trong phòng, hơi ngửa đầu ra sau nhìn về bên này, nở một nụ cười cởi mở, rung động lòng người, Cô nương tỉnh rồi à?
Ừ.
Nàng hơi tỉnh táo, gắng gượng ngồi dậy.Tranh đấu liều chết, đuổi giết, bỗng nhiên xuất hiện giúp đỡ.
Đủ loại cảnh tượng hiện lên trong đầu, cuối cùng nàng cũng hồi phục tinh thần, ánh mắt hiện lên vẻ biết ơn, nàng hơi cúi người.
Cảm ơn công tử cứu mạng.Giọng nói mang theo chút gần gũi tự nhiên, dù vẫn còn yếu ớt không có sức nhưng vẫn khiến người ta như chìm trong gió xuân.
Hứa Bất Lệnh đặt quạt hương bồ xuống, đổ một chén thuốc rồi bưng vào phòng, khẽ cười nói.
Tiện tay mà thôi, cô nương không cần để trong lòng.Nữ nhân hít thở mấy lần, sắc mặt mới từ từ bình phục, miễn cưỡng mỉm cười.
Ai.ta giết Trương Tường, ngươi lại cứu ta, Tập Trinh Ti nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.đáng ra ngươi không nên cứu ta.
Hứa Bất Lệnh nghe vậy thì lắc đầu cười, Ta là con trai trưởng của Túc Vương Hứa Du, Tập Trinh Ti không thể bắt giữ ta. Cứu ngươi là vì không muốn nhìn bọn họ ỷ đông hiếp yếu mà thôi.
Nữ nhân giật mình, hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Uy danh của Hứa lão tướng quân ta đã nghe qua từ lâu, hóa ra công tử là con của Hứa lão tướng quân.Ta tên Ninh Ngọc Hợp, đến từ Trường Thanh Quan gần Vũ Đương Sơn, hiệu là Cô Thu chân nhân, hồi nhỏ ta có gặp nương ngươi mấy lần.
Choảng.
Bát thuốc rơi trên mặt đất, vỡ tan.
Ninh Ngọc Hợp giật mình, ngước mắt lên nhìn thì thấy công tử trẻ tuổi vừa rồi còn nho nhã, dịu dàng đang trợn tròn mắt nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt, không biết là bởi vì da trắng hay là bởi vì lý do khác.
Ninh Ngọc Hợp nghĩ Hứa Bất Lệnh không tin thì dịu dàng mỉm cười.
Mẹ ngươi là con gái của Lục gia ở Đông Hải, khi còn trẻ thích đi ngao du khắp chốn, đã đến Đường gia một lần. Chắc ngươi đã nghe qua tên của ta rồi nhỉ? Dù sao thì trên thế gian, người chưa nghe qua tên ta rất ít.
A.
Đương nhiên là Hứa Bất Lệnh đã nghe qua. Người này được mệnh danh là người đứng đầu Tuyên Hòa Bát Khôi, khiến cho Từ Đan Thanh phải rửa tay gác bút vì cảm thấy"mỹ nhân khó vẽ thành tranh trong thế gian", đại tiểu thư trốn hôn với Tống Kỵ, đi tu của Đường gia, sư mẫu của Ninh Thanh Dạ.
Mấy ngày trước vừa hôn Tiểu Ninh, vừa nãy.
chết rồi.
Hứa Bất Lệnh thầm nghĩ"cái mạng này của mình xong rồi", nhưng nét mặt lại ra vẻ tự nhiên, nâng tay hành lễ.
Hóa ra là Bạch đạo trưởng, khụ. Ninh đạo trưởng, ngưỡng mộ đã lâu. Vãn bối chưa từng gặp đạo trưởng nên vừa rồi không nhận ra.
Ninh Ngọc Hợp khẽ chớp mắt, suy nghĩ rồi hơi cúi đầu đáp lễ.
Thế tử đa lễ. Ta hành tẩu giang hồ, không tiện phơi bày thân phận mới cái trang. Nếu không nhờ thế tử ra tay cứu giúp thì không biết sẽ có kết cục như thế nào.
Tiện tay tương trợ mà thôi.
Hứa Bất Lệnh suy nghĩ rồi quay người đi ra ngoài cửa chắt thuốc.
Tại sao Ninh đạo trưởng lại muốn giết Trương Tường? Theo lý thì hai người hẳn là không thù không oán mới đúng.
Nét mặt Ninh Ngọc Hợp lộ ra vẻ u sầu, chần chừ một lát, mới mở lời.
Công tử có ơn cứu mạng với ta nên cũng không giấu gì công tử.Ta có một đồ đệ, ta theo họ mẹ, nó theo họ ta gọi là Ninh Thanh Dạ, không biết ngài từng nghe qua chưa.
Ninh Thanh Dạ?
Hứa Bất Lệnh ra vẻ"bất ngờ", quay mặt đi, khẽ cười, nói.
Hóa ra nàng ấy là đồ đệ của ngài, bảo sao lại chung một họ.
Nét mặt Ninh Ngọc Hợp cứng đờ, ngồi thẳng người lên.
Công tử từng gặp Thanh Dạ?
Hứa Bất Lệnh gật đầu.
Năm ngoái thi thoảng có gặp, sau đó nàng ấy ám sát Trương Tường nên bị thương, đã ở lại ngôi nhà này dưỡng thương, vừa rời đi mấy hôm trước. kể ra cũng trùng hợp, nàng ấy vừa đi thì đạo trưởng đến.
Trái tim căng thẳng của Ninh Ngọc Hợp thả lỏng, như trút được gánh nặng trong lòng.
Thanh Dạ không sao là được.
Nàng nhìn Hứa Bất Lệnh mấy lần rồi lắc đầu nói.
Tính tình Thanh Dạ bướng bỉnh, nói là xuống núi đi dạo, nhưng lại lén chạy đến Bắc thành báo thù.Haiz, Ta còn nghĩ Trương Tường bắt được nó rồi, ta lại không vào được địa lao nên muốn tìm Trương Tường hỏi thử, nhưng không ngờ người của triều đình cũng sẽ đâm sau lưng khiến kẻ khác bị thương.may mà có công tử cứu giúp.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, nghe được sự quan tâm Thanh Dạ trong lời nói của Ninh Ngọc Hợp, trong lòng hắn càng hối hận vì đã xen vào chuyện của người khác.
Ninh Ngọc Hợp đánh không lại, nên chỉ có thể mở miệng nói ra một cái tên. Năm đó, nếu Ninh Ngọc Hợp không trốn hôn với Tống Kỵ thì đã là Hoàng Hậu của Đại Nguyệt, chuyện trốn hôn đã gây ra một trận ồn ào rất lớn. Tống Kị đã đích thân ân xá cho Ninh Ngọc Hợp, Trương Tường muốn giết người thì nhất định phải xin chỉ thị của Thiên tử. Nhưng với tác phong làm việc trước sau như một của Tống Kị thì nhất định sẽ không làm loại chuyện tốn sức lại không được lợi này.
Hôm nay hắn chặn ngang, liều lĩnh cứu Ninh Ngọc Hợp, còn quấy rối nàng hai lần, nếu bị một trong hai người họ Ninh biết được thì.
Hứa Bất Lệnh chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, không dám tiếp tục dính dáng đến Ninh Ngọc Hợp nữa. Hứa Bất Lệnh đứng lên, lại bưng bát thuốc đến cạnh giường.
Ninh Thanh Dạ không sao. Có lẽ là đã về Trường Thanh Quan rồi. Gần đây nhất định quan phủ sẽ điều tra nghiêm ngặt, rạng sáng ngày mai đạo trưởng nên nhanh chóng quay về.
Ninh Ngọc Hợp bưng bát thuốc khẽ thổi, lắc đầu.
Thân phận bên ngoài của ta vẫn trong sạch, ta vẫn còn việc ở Bắc thành nên không đi vội.
.
Hứa Bất Lệnh trợn tròn mắt.
Vậy đạo trưởng cứu ở đây đi. Thân phận của ta đặc thù nên không thể thường xuyên qua đây, mong đạo trưởng không để tâm.
Ninh Ngọc Hợp gật đầu, nhìn Hứa Bất Lệnh một lượt từ trên xuống dưới.
Đại ân của công tử không thể cảm tạ hết bằng lời, nếu công tử có việc cần giúp thì báo với ta.
Được. Vậy vãn bối xin cáo từ trước.
Hứa Bất Lệnh xoay người đi ra ngoài đóng cửa phòng lại,"Xoẹt"một cái biến mất không thấy bóng dáng.
Ninh Ngọc Hợp bưng bát thuốc nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn về căn phòng nhỏ có chút đơn sơ.
Không biết vì sao vừa rồi nàng cứu cảm thấy vị tiểu vương gia ấy có chút kỳ lạ, giống như là vội vàng phủi sạch quan hệ với nàng.
Bạch đạo trưởng. kỳ lạ..