Thế Tử Hung Mãnh

Chương 159: Chăm sóc người bị thương

Chương 159: Chăm sóc người bị thương




Đêm xuân trong trẻo nhưng lạnh lẽo, cơn mưa phùn âm thầm gột rửa vạn vật.

Sau trong con hẻm nhỏ, Hứa Bất Lệnh đỡ kẻ áo tơi trên vai, tay trái cầm một vò rượu màu đỏ, thi thoảng lại uống một nrgụm.

Vải bố trên người đã bị xé rách, những vệt nước đọng trên áo tơi vẫn làm bẩn y phục trắng tinh. Do không che ô nên trên tóc, trên mặt đọng lại mấy hạt mưa.

Sở dĩ vừa rồi ra taym cứu kẻ áo tơi này là vì Hứa Bất Lệnh từng gặp qua chiêu thức của Ninh Thanh Dạ, cũng chính là"kiếm pháp Đường gia", chiêu thúc kẻ áo tơi này dùng cũng là kiếm pháp Đường gia.

Đường gia và yHạ gia ở U Châu đều dùng kiếm, nổi danh trên giang hồ, đã tranh đấu trăm năm. Đường gia tất nhiên cũng tham gia vào việc sát hại lão tổ kiếm thánh Chúc Trù Sơn, Đường gia có lẽ cũng có chút quan hệ với Tỏa Long Cổ, như vậy là đã đủ rồi.

Mặc dù không hỏi gì nhưng vừa rồi chứng kiến võ nghệ cao cường của kẻ áo tơi này, lại nhìn phương thức đáp trả của Trương Tường, e rằng võ công còn cao hơn cả Trương Tường. Loại cao thủ này không dễ tìm, có lẽ Túc Vương phủ cũng sẽ đối đãi một cách lễ độ, có thể kết một cái thiện duyên thì cũng không mất mát gì.

Trong lúc đi, Hứa Bất Lệnh thoáng nghĩ, cân nặng của kẻ áo tơi này tương đương Lục di, có cảm giác là nữ nhân, nhưng cả người kín mít không nhìn ra diện mạo. Lúc này hắn đã hôn mê, cũng không biết bị thương chỗ nào.

Hứa Bất Lệnh nghĩ, rồi treo bình rượu vào bên hông, vươn tay sờ vào phía dưới áo tơi, qua lớp áo mỏng, có thể cảm nhận được làn da nóng bỏng, rõ ràng là đã bị sốt.

Ô.

Nữ nhân ghé vào vai Hứa Bất Lệnh bị đụng vào hông thì lập tức có phản ứng, yếu ớt rên lên một tiếng.Hứa Bất Lệnh nhíu mày.

Cô nương?

Không có câu trả lời.

Thấy vậy, Hứa Bất Lệnh nhanh chóng chạy đến một khoảng sân không người mà hắn bí mật mua, vượt qua tường vây, đi vào ngôi nhà nhỏ trước đây Ninh Thanh Dạ sống.Hắn dùng chân đóng cửa lại, tiếng mưa bên ngoài cũng nhỏ đi, trong nhà tối đen như mực.

Hứa Bât Lệnh đặt nữ nhân ngất xỉu xuống, đi quanh nhà một vòng, tìm được đá đánh lửa trên bàn, sau khi châm đèn thì cuối cùng gian phòng cũng sáng lên.

Ninh Thanh Dạ sống trong nhà lâu như vậy, chắc chắn là có dọn dẹp nên lúc này trong nhà cũng sạch sẽ, nhưng lại không có đồ dùng gì, chỉ có một cái giường, mấy cái ghế đẩu, hòm thuốc đặt ở góc nhà, đoạn ngọc vỡ cũng chất thành đống ở đó.

Những thứ vặt vãnh này là Ninh Thanh Dạ tự đến chợ mua, chưa mang đi, lúc này trên giường vẫn trải chăm đệm.Hứa Bất Lệnh cầm khăn mặt lau tay, cầm đèn đi đến trước giường, lật người nữ nhân đang nằm trên giường.

Đấu lạp đã rơi xuống giường, nhưng vẫn có một tấm vải đen che trên đầu, chỉ lộ ra đôi mắt nhắm chặt, mắt phượng mày ngài, lông mi thon dài, khóe mắt không có nếp nhăn, dù đang nhắm mắt thì vẫn mang theo nét xinh đẹp động lòng người.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, hơi bất ngờ.

Hứa Bất Lệnh đặt cây đèn dầu lên cửa sổ bên cạnh, kéo tay nữ nhân, đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng để xem mạch, cánh tay mềm mại, nóng bừng đã đỏ ửng lên. Trúng độc rồi.

Nét mặt Hứa Bất Lệnh trở nên nghiêm túc, ngươi vươn tay mở mắt phải của nữ nhân, đưa ngọn đèn dầu lại gần để quan sát. Trong đôi mắt như làn nước mùa thu không hề có chút thần thái.

Đi chém giết người khác mà trúng độc, thì không thể nào là tự mình hạ độc, không bị trúng ám khí thì cũng là trúng phải khói độc.

Hứa Bất Lệnh kéo tấm vải đen trên đầu người nọ xuống, thì thấy một gương mặt tái nhợt, không dặm phấn tô son, tóc cũng chỉ dùng dây thừng buộc lại.Dù gương mặt tái nhợt nhưng lại xinh đẹp khó tả, đường nét cân đối, rất cuốn hút, nhưng nhìn kỹ thì lại không thể nói rõ là chỗ nào đẹp, ngay cả tuổi tác cũng không thể nhìn ra.

Nhưng lại sắp chết rồi. Hứa Bất Lệnh không có thời gian nhìn kỹ, vươn tay bóp cằm người nọ, để người nọ há miệng, kiểm tra cổ họng và mũi. Không có dấu vết gì bất thường.

Không phải khói độc.

Hứa Bất Lệnh khẽ cau mày. Như vậy thì chỉ có thể là trúng ám khí. Nếu không lấy kim độc, phi đao ra thì có uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng. Phi đao còn dễ nói, chứ kim độc thì có thể bắn vào bất cứ vị trí nào, còn phiền phúc hơn cả tìm đạn cho binh lính trên chiến trường.Sự việc cấp bách nên Hứa Bất Lệnh cũng không do dự nhiều như thế, vươn tay gỡ nút thắt dây thừng của áo tơi, lộ ra võ phục ôm sát người đen như mực. Hứa Bất Lệnh kiểm tra cổ và gáy trước thì không thấy có vết thương, sau đó bắt đầu cởi nút thắt trên y phục màu đen.

Ô.

Nữ nhân hôn mê nhưng vẫn có phản ứng, đầu ngón tay khẽ cử động, ra vẻ kháng cự.

Ngươi sắp chết rồi mà còn nghĩ đến những cái này.Hứa Bất Lệnh lắc đầu, cởi y phục màu đen ra, bên trong không mặc yếm mà dùng vải trắng quấn quanh, quấn rất chặt, để không ảnh hưởng đến tay nên mới làm như vậy.

Hứa Bất Lệnh cẩn thận quan sát, da dẻ trắng nõn, đầu vai có một dấu tay xanh đen giống như vết mực rơi trên trang giấy Tuyên Thành, vô cùng bắt mắt, nhưng ngoại trừ dấu tay đó thì không còn vết máu hay vết thương nào khác.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, lật úp người nữ nhân kiểm tra phía sau lưng. Từ đầu vai đến thắt lưng lành lạnh, không bị thương, ngoài việc eo rất nhỏ thì không có gì đặc biệt.

Hứa Bất Lệnh sờ trên lưng một lượt, sau khi xác định không có vết thương, ngươi cởi thắt lưng, kéo cả quần nhỏ màu hồng cánh sen bên trong xuống.

Bởi vì nằm sấp nên dáng người phập phồng tương đối lớn, hắn phải cố hết sức mới ném được cái quần nhỏ ướt đẫm sang một bên.

Dưới ánh đèn dầu lúc chạng vạng, một mảng trắng nõn.

Nhìn nữ nhân này sắp không xong, Hứa Bất Lệnh cũng không có tâm tư thưởng thức, ngươi cẩn thận tìm vết thương từ trên xuống dưới, không tìm được lại lật người nữ nhân lại tìm lần nữa.

Làn da trơn bóng, mịn màng không có bất kỳ vết thương nào, nhưng bụng dưới của nữ nhân này, lại có một hoa văn kỳ lạ, màu đỏ nhạt giống như phượng hoàng giương cánh, không giống hình xăm.

Hứa Bất Lệnh nhìn qua, ghi nhớ tạm thời, rồi lại nhìn chân người nọ, vẫn không có vết thương.

Hắc.

Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cởi dải vải trắng quấn quanh người người nọ ra.

Trên cổ nữ nhân đeo bùa hộ mệnh, trên mặt khắc"chém yêu trừ tà"hai chữ và biểu tượng bát quái giống như bùa hộ mệnh của Đạo gia, giấu tương đối kỹ, còn khó phát hiện.

Hứa Bất Lệnh cởi dải vải trắng ra, thấy dưới sườn có chút xanh tím thì thở phào nhẹ nhõm, cầm đèn dầu soi từ dưới lên, quả nhiên thấy được ba cây kim mỏng màu đen.

Hứa Bất Lệnh đốt một bát đoạn ngọc, cẩn thận lấy kim đốc ra, sau đó lấy ra một bình sứ trong ngực, đổ ra mấy viên thuốc, nhét vào miệng nữ nhân, đổ rượu vào để thuốc trôi xuống.

Khụ khụ khụ.

Nữ nhân ho mấy tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại.

Hứa Bất Lệnh nắm cổ tay cẩn thận bắt mạch lần nữa. Một lát sau, cả người nữ nhân đổ đầy mồ hôi, vệt xanh tím cũng nhanh chóng biến mất, sắc mặt đã hồng hào hơn.

Hứa Bất Lệnh thở phào, lúc này mới có tâm tình quan sát kỹ, nhưng nhìn cảnh này, suýt chút nữa thì khí huyết của đã phun trào giống như độc phát.

Vừa rồi là tình hình cấp bách phải cứu người, nhưng bây giờ lại còn chút lợi dụng người khác lúc người ta gặp khó khăn.

Chỉ là bộ ngực thật lớn, thật trắng, hai núm vú hồng hào khiêu gợi, để hắn lại nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Hứa Bất Lệnh quấn lại dải vải trắng cho người nọ. Nghĩ nghĩ, hắn đứng lên, đốt bếp lò nhỏ. Thuốc Ninh Thanh Hạ mua tương đối nhiều, đa phần là dược liệu làm lưu thông mạch máu tắc nghẽn. Sau khi múc một ấm nước giếng, ngươi ngồi dưới hiên, bắt đầu sắc thuốc..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất