Thế Tử Hung Mãnh

Chương 162: Nếu không có quân, ta làm sao sống? (1)

Chương 162: Nếu không có quân, ta làm sao sống? (1)




Tiểu viện bao phủ trong màn mưa sương, vài chiếc đèn lồng treo trên hành lang ven hồ.

Trước khi đến giờ tắt đèn, Lục phu nhân đang dựa vào chiếc ghế dài êm ái trong chiếc khăn trải giường, trên tay cầm một chiếc áo choàng mới may cho Hứa Bất Lệnh, những đường kim mũi chỉ đều được phác thảo tinh xảo.

Trời mưa không có việc gì làm, mấy cung nữ xúm lại phụ giúp, bàn tán xôn xao.

Phu nhân, thái hậu đã gửi thêm thiệp mời tiểu vương gia vào cung.

Vâng, nô tì nghe cung nữ nói, mấy ngày nay thái hậu rất kỳ lạ, một mình ngồi thẫn thơ, vì ngày mai tiểu vương gia sẽ vào cung, nên từ hôm nay đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, có vẻ rất long trọng.

Hôm nay hình như tiểu vương gia đi ra ngoài.

Dù đang nói chuyện phiếm, nhưng mấy nha hoàn giống như đang báo cáo công việc, nói về những tin tức mà họ hỏi thăm được.

Lục phu nhân ngồi nghiêng trên chiếc ghế dài mềm mại, khâu từng đường kim mũi chỉ, vẻ mặt trang nghiêm và thanh thản như không quan tâm, nhưng một lúc sau, nàng khẽ thở dài, xoay người tiếp tục thêu sang một hướng khác.

Nguyệt Nô ngồi đắp chăn bên cạnh chân Lục phu nhân, cầm đế giày của Hứa Bất Lệnh, nàng biết tính tình của Lục phu nhân như thế nào, nếu nghe tiếp chỉ sợ Lục phu nhân sẽ không chịu được nữa. Nàng cười nói.

Tiểu vương gia tính tình cẩn trọng, sẽ không đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Mấy ngày trước nói có hứng thú với Tùng cô nương, người xem, hiện tại tiểu vương gia ngay cả trường học còn không đến nữa.Lục phu nhân nghe vậy thì trong lòng ấm áp, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn, nàng nhẹ nhàng nói.

Nguyệt Nô, có phải ngươi thấy ta nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Lệnh nhi, nên mới cùng Tùng cô nương vạch rõ giới hạn không?. Như vậy coi sao được, vậy ta chẳng phải không đáng là bậc trưởng bối sao. .

Nguyệt Nô mím môi cười, không biết nên trả lời như thế nào.Thêu hoa được một lúc, Lục phu nhân cảm thấy không thể ngồi yên, nàng đặt kim xuống, hình như muốn tìm Hứa Bất Lệnh nói rõ.

Nguyệt Nô khá bất lực nên chỉ có thể thuyết phục, Phu nhân suy nghĩ nhiều rồi, sau khi tiểu vương gia đến Trường An luôn nghe lời phu nhân. Nếu có thích cô gái nào, nhất định vương gia sẽ đưa đến cho phu nhân xem trước, phu nhân là người học rộng hiểu cao sẽ không ngăn cản vương gia. Tiểu vương gia nhất định sẽ hiểu đạo lý này.

Lục phu nhân mím môi thở dài, Khi Lệnh nhi lớn lên, càng ngày càng không nghe lời, mấy hôm trước đồng ý không vào cung, cuối cùng lại chạy vào cung, không biết trong cung đang xảy ra chuyện gì. Chỉ sợ là mấy ngày nữa, sẽ đổi giọng gọi mẫu hậu là dì.

Nguyệt Nô cười nhẹ, Làm sao có thể, tâm ý của tiểu vương gia đối với phu nhân, chúng nô tì đều nhìn thấy, ai mà không ghen tị với phu nhân, thái hậu chắc hẳn cũng ghen tị với phu nhân mời thường kêu vương gia vào cung, tiểu vương gia rất tốt bụng, không thể không đồng ý.

Lục phu nhân cầm kim thêu im lặng, Thái hậu từ trước đến giờ tính luôn như vậy, thích tranh đoạt, với ai cũng muốn tranh.

Một tì nữ đứng bên cạnh nghe đến đây, đã cười đến híp mắt, đưa ra chủ ý, Phu nhân, nếu không ngày mai vương gia vào cung, người có thể đi theo quan sát một chút?

Lục phu nhân mắt sáng lên, nhưng lập tức lắc đầu.

Được rồi, Lệnh nhi tự có chủ kiến của mình, ta đi theo thì thành ra cái gì.

Ấy. Phu nhân là đến thăm thái hậu, cũng không phải đi cùng với tiểu vương gia.

Đúng vậy, Tiêu gia luôn biết làm ra những thứ kỳ quái, không biết thái hậu sẽ dùng cái gì để lấy lòng đứa nhỏ này. Dù sao tiểu vương gia vẫn còn nhỏ tuổi, chưa biết cái gì là lòng người, sau này không còn thân cận với phu nhân nữa thì phải làm sao đây.

Lục phu nhân lo lắng, tự nhiên càng nghe càng thấy khó chịu, cuối cùng không nghe được nữa, nàng gạt áo choàng sang một bên, xua tay.

Được rồi, đi ngủ đi, ta tự có cách.

Ồ.

Mấy nha hoàn cảm thấy ấm ức thay nàng, nhưng vẫn đứng dậy thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.

.

Đêm mưa liên tục, ánh đèn mờ nhạt.

Tiếng mưa va vào mép cửa sổ văng vẳng bên tai, không lớn không nhỏ ở trước cửa phòng, vẫn như hồi nàng mới lấy chồng.

Lục phu nhân nâng gò má nhìn ánh đèn trên đài, suy nghĩ linh tinh hồi lâu, bất giác nhớ lại cảnh xưa.

Lúc đó, nàng mới mười hai mười ba tuổi, vừa mới hiểu chuyện.

Người nàng ngưỡng mộ nhất là Kim Lan tỷ muội đã lấy chồng xa ở Tô Châu, để lại một mình nàng hàng ngày nhìn những bức tường xanh và gạch trắng xung quanh, mong đến ngày được đi chơi, nàng cũng mơ tưởng được cưỡi ngựa cầm kiếm, cùng vị tỷ muội đó phiêu bạt giang hồ.

Nhưng nàng là nữ nhi xuất thân nho gia, giang hồ vốn không thuộc về nàng.

Ngày tháng trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã đến tuổi lập gia đình.

Một chiếc kiệu hoa đậu trước cửa, nàng còn chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng, giúp chồng dạy con, trở thành vợ của người lạ..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất