Thế Tử Hung Mãnh

Chương 163: Nếu không có quân, ta làm sao sống? (2)

Chương 163: Nếu không có quân, ta làm sao sống? (2)




Là nữ nhi thế gia, khi ấy nàng không cách nào trốn khỏi cuộc hôn nhân này, nàng nhớ lúc đó mình đã khóc rất nhiều, sau đó đau khổ bước lên kiệu hoa bước vào cổng Tiêu gia.

Nói đến đây, nàng vẫn mong chờ cuộc sống khác trong tương lai, dù sao thì mẹ nàng đã dạy nàng từ khi còn nhỏ rằng phụ nữ luôn phải lấy chồng.

Nhưng nàng không ngờ sau khi bước vào Tiêu gia, thời gian như đông cứng lại, từ đó không còn ánh sáng.

Chồng nàng ốm nặng không cho người ngoài đến gần, vừa cưới xong đã dọn đến nơi này, ngày nào cũng chỉ có thể liếc nhìn phu quân trên danh nghĩa qua cửa sổ.

Nam tử đó là người tài hoa phong nhã, hắn cũng giống như Lệnh nhi, một thanh niên xuất chúng, hoàn hảo đến mức mọi phương diện không có gì để bắt bẻ.

Thật tiếc là cả hai thậm chí không nói với nhau mấy lời.

Theo đèn lồng trắng được treo trong Tiêu gia, nàng chưa sẵn sàng làm vợ đã trở thành góa phụ trong sự mơ hồ. Trong nháy mắt đã gần mười năm.

Lục phu nhân nghe tiếng mưa đêm ngoài cửa sổ, nhìn đồ đạc bày biện khi lấy chồng hồi đó, lâu rồi nàng không nhớ lại.

Lục phu nhân đã từng nghĩ kiếp này chính là như vậy, sẽ không có một chút thay đổi, cho đến ngày đầu bạc trắng, một mình canh giữ những thứ này, cuối cùng chết vì tuổi già.

Nhưng ông trời vẫn đùa nàng, hay cho nàng một điều bất ngờ.Ngay khi nàng sắp trở nên tê liệt với cuộc sống, vị tỷ tỷ từng rất quan tâm nàng bất ngờ mang đến cho nàng một đứa trẻ.

Hứa Bất Lệnh!

Nàng đã nghe tên này nhiều lần rồi, thật ngây ngô, lại độc đoán, khát máu. Dù sao cũng không có gì tốt để nói, vừa nghe đã biết là một tên nhóc ngỗ ngược, khó dạy dỗ.Bất quá đứa trẻ này là con của Kim Lan tỷ tỷ, vô luận như thế nào cũng phải nuôi dạy nó thành người.

Thời điểm đó nàng là nghĩ như vậy, nớm nớp lo sợ đứng ở ngoài Khôi Thọ Nhai, ở dưới Lang Vệ bảo vệ tầng tầng, nàng nhìn thấy hài tử kia.

Y phục trắng hơn tuyết, mày kiếm như mực, thắt lưng đeo gươm và bầu rượu, đôi mắt đào hoa thanh tú, so với con gái thì đẹp hơn nhiều, nhưng cũng không mất đi khí phách anh hùng mà một đấng nam nhi nên có.Đó không phải một đứa bé, mà là một nam tử đã trưởng thành, không kém bất kỳ nam tử nào trên thế gian này.

Nàng nhớ khí đó mình ngây ngẩn cả người, đứng dưới cổng vòm hình bát giác như khúc gỗ, Nguyệt Nô khẽ véo nhẹ vào nàng, nhưng không thấy nàng đáp lại.

Cuối cùng là hắn đi đến trước mặt, giơ tay cung kính chào hỏi, Lục di.

Nụ cười rạng rỡ kia làm nàng bừng tỉnh.

Kể từ đó, cả thế giới dường như thay đổi.Hết thảy trước kia chưa bao giờ có, chưa hề nghĩ tới, đều ở trên người tiểu tử kia tìm được.

Nói chuyện sẽ hướng về phía nàng, thường ngày sẽ luôn chiều chuộng nàng, quan tâm nàng mỗi khi nàng không vui, thậm chí đôi khi nàng cố tình phàn nàn và hờn dỗi không hợp lý cũng sẽ xin lỗi, vì sợ nàng không hài lòng.

Nàng biết, Lệnh nhi không sợ nàng, chẳng qua là đứa trẻ này hiểu chuyện, luôn muốn nhường nhịn để nàng vui vẻ.Một năm trôi qua nàng chưa kịp nhận ra, tưởng chừng như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nó còn đáng nhớ hơn mọi ngày trong quá khứ.

Lục phu nhân đứng dậy dưới ánh đèn mờ, bước đến giường ngồi xuống, lấy trong gối ra tờ giấy cũ mà nàng đã đọc nhiều lần.

Thật ra, mỗi đêm nàng nghĩ lại một năm trôi qua, nàng biết mình quản quá nhiều, thậm chí còn có chút ít cố tình gây sự.Lệnh nhi đã trưởng thành từ lâu rồi, nam nhi có một cô gái mình thích là chuyện đương nhiên, hắn tìm đến Thái hậu là chuyện đương nhiên, nàng không nên chỉ tay. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lệnh nhi cùng với những nữ nhân khác, lòng nàng chua xót, nàng rất sợ Lệnh nhi sẽ không còn quan tâm nàng nữa.

Ngay sau khi thức dậy mỗi ngày, nàng quên hết mọi thứ, nàng chỉ muốn biết Lệnh nhi đã đi đâu, hắn đã làm gì, đã ăn chưa, liệu hắn có gần gũi với những nữ nhân khác không.

Dù sao trong thế giới của nàng chỉ có một Hứa Bất Lệnh mà thôi, ngoài ra không có ai, một người cũng không có.Sột soạt.

Tiếng mưa rơi tí tách bao quanh tiểu viện.

Lục phu nhân nắm chặt tờ giấy, đưa gần mũi ngửi mùi thơm của mực.

Khi nàng đang lim dim ngủ, nàng chợt nhớ đến đêm giao thừa.

Sau giao thừa, hầu như đêm nào nàng cũng nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, ánh mắt có chút độc đoán bảo nàng không được cử động.

Nguyên lai Lệnh Nhi đều là giả vờ. Kỳ thật trong bản chất vẫn là một xú nam nhân. May mắn ta là dì của hắn.

Lục phu nhân thất thần, như bị một tên xấu đè lên không thể cử động, khuôn mặt nàng dần dần đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.

Lệnh nhi. đừng.

Trong đêm xào xạc, có tiếng thì thầm yếu ớt.

Lục phu nhân nắm chặt quần áo, hai chân dưới váy quấn chặt vào nhau, nơi kia đã ướt đẫm, mu bàn chân cong lên xoa nhẹ trên chăn bông, có chút giống như phản kháng, nhưng lại quên mất mình là người duy nhất trong phòng..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất