Chương 166: Cành Đan Sa Nồng Điểm
Trong khi trò chuyện, Hứa Bất Lệnh lại gác chân xuống gầm bàn.
Thái hậu hiển nhiên đã nhìn thấy nhưng không đá hắn, chỉ nhìn hộp điểm tâm rồi đánh giá, không biết đang suy nghĩ gì, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Hứa Bất Lệnh âm thầm lắc đầu, dù gì nàng cũng là một nữ nhân, dù có thông minh đến đâu cũng vô dụng, thói quen vẫn là thói quen.
Tâm trạng của Thái hậu rõ ràng tốt hơn rất nhiều, nàng tạm thời ném chuyện cái yếm sang một bên, quay đầu đảo mắt nhìn hộp son phấn trên bàn.
Tiên Chi Trai có ra thứ gì mới à?
Hứa Bất Lệnh nở nụ cười, chọn hai hộp Hồng Lan Hoa Mật lên trước mặt Thái hậu.
Màu son mới của năm nay, nhưng không có thay đổi gì mấy.
Thái hậu cầm lên, mở nắp ra xem vài lần, sau đó ghé mũi vào ngửi, nhẹ gật đầu, nhìn chiếc hộp khác trong tay Hứa Bất Lệnh hơi tò mò.
Đây là?
Hứa Bất Lệnh cầm Trà Hoa Chi do Lục di giới thiệu mở ra, đặt ở trước mặt Thái hậu, Khi đang lựa chọn ở Tiên Chi Trai, tình cờ nhìn thấy loại Trà Hoa Chi này. Giá cả không cao lắm, nhưng theo thần màu sắc của Hồng Lan Hoa Mật sáng hơn, diễm lệ hơn một chút. Tuy nhìn rất đẹp nhưng lại không hợp lắm với khí chất đoan trang của Thái hậu, hơn nữ do màu sắc quá sáng, sẽ lấn át nhan sắc riêng của Thái hậu. tựa như nữ tử hái sen.
Hà diệp la quần nhất sắc tài.
Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai.Loạn nhập trì trung khan bất kiến.
Văn ca thuỷ giác hữu nhân lai.
Rõ ràng mà không yêu, tố mà không nhạt, cùng dung nhan của thái hậu hỗ trợ lẫn nhau, không cần tận lực tô điểm, dùng cái này nghĩ đến càng tốt hơn một chút.Lời nói nhẹ nhàng lọt vào tai, Thái hậu dần dần sững sờ tại chỗ, đôi mắt đẹp nhìn Hứa Bất Lệnh chằm chằm.
Hứa Bất Lệnh vân đạm phong kinh, trước sau như một lấy hộp son phấn đặt trước mặt Thái hậu, khi nhìn thấy Thái hậu hơi sững sờ thì nhíu mày nghi ngờ.
Thái hậu? Ồ!
Thái hậu cảm thấy hơi bồn chồn, đứng ngồi không yên, nàng quay sang nhìn Hứa Bất Lệnh rồi nhìn hộp son phấn. Trong đầu đang bối rối, cũng không biết nghĩ gì, vậy mà làm theo lời hắn nói, cầm bút chì trong hộp lên.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khúc khích, đưa tay cầm lấy cây bút lông màu đỏ, thoa một chút son, ngồi gần hơn một chút, đôi mắt trong sáng tinh khiết, đưa bút kẻ lên môi Thái hậu. .
Mỹ nhân khuynh thành mặc váy đỏ như lửa, ngồi trên thảm ngẩng đầu ngơ ngác nhìn công tử tuấn tú trước mặt. cảnh đẹp khiến người ta hít thở không thông.
Đôi mắt trong veo như mùa xuân của Thái hậu hiển nhiên hơi rối rắm, nhưng không hiểu vì sao lại ngồi im, đầu bút chạm vào môi. Ôi!
Cảm giác lành lạnh khiến Thái hậu tỉnh táo lại.
Rốt cuộc lý trí vẫn chiếm ưu thế, đè nén hàng vạn loại cảm xúc trong lòng.Thái hậu hơi ngả người về phía sau một chút để tránh bút, dùng tay áo che môi đỏ, hơi bối rối liếc nhìn Hứa Bất Lệnh, suy nghĩ một chút rồi lại cười.
Không biết lớn nhỏ, có nam nhân nào sơn môi nữ nhân, thật là.
Hứa Bất Lệnh tự nhiên đặt bút xuống.
Thực ra không có gì, ta thường xuyên giúp Lục di chải tóc, nàng cũng không so đo đến điều này lắm.
Thái hậu nắm chặt hai tay, lắc đầu đậy nắp hộp son phấn, ra vẻ trang nghiêm cười.
Ăn thôi, những món này bổn cung đều rất thích, có lòng rồi.
Hứa Bất Lệnh gật đầu cười, khẽ cầm bình rượu ấm lên, bắt đầu tự rót cho mình một ly.
Hôm nay đến đây còn mang theo hai vò rượu. Hạnh Hoa được cất ủ ở làng sông nước Giang Nam, là rượu hoa quả, hương vị rất vi diệu, mang theo hương hoa, rất được nữ nhân ưa thích, vì vị nhẹ không nồng, hoàn toàn có thể dùng lúc vui.
Thái hậu không uống rượu vào ngày thường, nhưng sau khi thuyết phục mấy lần, rốt cuộc không từ chối được cái miệng ngọt của Hứa Bất Lệnh.
Trong đại sảnh cửa đóng then cài, hai người cùng ngồi một chỗ không có bất kỳ ai quấy rầy, bầu không khí không ngừng lơ lửng giữa bất hòa và hòa hợp.
Không bao lâu, sau khi uống hết ba vò rượu, khuôn mặt xinh đẹp của Thái hậu hơi ửng hồng, trên trán còn có một tầng mồ hôi mịn, đôi mắt trong veo như nước, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh.
Mà Hứa Bất Lệnh.
Bịch.
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Sau khi Hứa Bất Lệnh uống xong một bình rượu ấm thì giả vờ không uống được, say khướt lảo đảo vài lần rồi ngã nằm trên thảm.
??
Thái hậu đang nói về chuyện gia sự thì thấy Hứa Bất Lệnh nằm xuống, nàng chớp mắt, phải một lúc sau mới phản ứng lại.
Sao ngươi lại gục xuống rồi.
Thái hậu suy nghĩ một chút, đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, cầm cổ tay xem mạch cẩn thận, thấy hắn không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhìn mặt Hứa Bất Lệnh.
Lệnh nhi? Lệnh nhi?
Sau khi ôn nhu gọi vài câu mà Hứa Bất Lệnh không đáp lại.
Thái hậu yên lặng một lúc, sau đó ngồi ở bên cạnh Hứa Bất Lệnh cúi đầu nhìn kỹ, nhìn chằm chằm hồi lâu nhưng không biết đang nhìn cái gì.
Trong đình viện vắng vẻ tĩnh lặng chỉ có hai tiếng thở đều đều.
Không biết qua bao lâu, Thái hậu mới ổn định tinh thần, lại đưa tay lên sống mũi mảnh mai của Hứa Bất Lệnh, nhưng tay đưa ra một nửa thì dừng lại.
Sau một hồi do dự, Thái hậu vẫn ra vẻ đoan trang lớn tiếng gọi.
Xảo Nga, đưa thế tử đến Thiên Điện nghỉ ngơi một lát.
Dạ!
Xảo Nga và một vài cung nữ đẩy cửa bước vào, thấy Hứa Bất Lệnh lại say, đều nở nụ cười bế Hứa Bất Lệnh đang bất tỉnh ra ngoài.
Thái hậu lẻ loi ngồi một mình trước bàn, nhìn hộp son phấn kia, rồi lại nhìn bầu trời bên ngoài.
Bây giờ vẫn chưa đến buổi trưa.
Hà diệp la quần nhất sắc tài.
Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai.
Loạn nhập trì trung khan bất kiến.
Văn ca thuỷ giác hữu nhân lai.
Một tiếng thì thầm nhẹ nhàng vang lên trong đại sảnh.
Thái hậu do dự một hồi, nhưng vẫn không kìm lòng được đứng dậy, đi tới bên giường mềm mại, cầm lên chiếc gương đồng đã ở bên người nhiều năm, lon ton chạy đến bàn nhỏ ngồi xuống, mở hộp son phấn ra, bắt đầu vẽ một cách nghiêm túc.
Hồng ngọc bán khai bồ tát diện, đan sa nùng điểm liễu chi thần.
Sau khi Thái hậu làm xong, hài lòng nhìn đôi má mình trong gương.
Nữ nhân trong gương có bộ dạng trưởng thành quyến rũ, vẫn đẹp như trước, chỉ tiếc đã không còn là tiểu nha đầu đến tuổi cập kê nữa, dẫu có muôn ngàn loại phong tình, nhưng liệu ai có thể thưởng thức được.
Thái hậu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào gương, vẻ mặt vốn đắc ý lại dần dần trở nên buồn bực.
Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài sâu kín vang lên trong sảnh..