Chương 165: Hứa Cặn
Ánh mặt trời chiếu rọi trên mái hiên tòa cung điện, Hứa Bất Lệnh đi qua hành lang đến tẩm điện của thái hậu.
Đỉnh đồng vẫn chưa được bỏ đi, không biết là do quá nặng nên không thể di chuyển được, hay là lo trước khỏi hoạ.
Trên bậc thềm của tẩm điện, thái hậu cuối cùng cũng mặc quần áo vào.
Một chiếc váy màu đỏ, hoa văn phượng hoàng được viền bằng những sợi vàng, trâm cài bằng vàng được cắm vào giữa búi tóc. Dáng người vừa phải, dáng vẻ uy nghiêm sáng ngời không kém phần sang trọng, đứng ở giữa cung điện nặng nề uy nghiêm.
Gần đây bọn họ đã gặp nhau ba lần, thái hậu không có mặc chỉnh tề ở lần một hay lần hai, bây giờ lại ăn mặc chỉnh tề đến mức Hứa Bất Lệnh không nhận ra, bí mật so sánh kỳ thật không mặc đẹp hơn, nhưng rõ ràng là không thể nói ra cái này.
Tham kiến thái hậu.
Hứa Bất Lệnh bước lại gần thi lễ.
Thái hậu gật đầu, nhớ lại bộ dáng bình thường khi gặp mặt, dùng ngón tay ngoéo một cái.
Tiểu Bất Lệnh mau tới đây.
Hứa Bất Lệnh đi phía sau thái hậu, cũng không chủ động tới gần.Hai người vào chính điện ngồi xuống, duỗi chân dưới bàn như ngày thường, đầu tháng hai còn hơi lạnh, bếp lửa vẫn đốt như trước.
Các cung nữ bưng các món ăn đặc biệt khác nhau lên bàn, bê chiếc ấm bằng ngọc bích đã hâm nóng ra, thái hậu vẫy vẫy tay tất cả đều lui ra ngoài, cửa đóng lại.
Chính điện lộng lẫy trở nên yên tĩnh, bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Vẻ mặt nghiêm nghị của thái hậu biến mất, đôi hài nhẹ nhàng đá vào đùi Hứa Bất Lệnh dưới gầm bàn, Ngồi xuống.
.
Hứa Bất Lệnh thu chân lại, ngồi thẳng lưng.
Thái hậu chưa nguôi giận?Thái hậu bĩu môi, lần trước đã xin lỗi, tuy lửa giận biến mất, nhưng việc bị chiếm tiện nghi thì không thể nào ném ra sau đầu được.
Hơn nữa lần trước hiểu lầm nên cắn Hứa Bất Lệnh rất dữ dội, mấy ngày nay không thấy Hứa Bất Lệnh có động tĩnh gì, nàng chờ từ trái qua phải, trằn trọc trở mình cũng không ngủ được, còn tưởng Hứa Bất Lệnh tức giận, nên tự nhiên cũng nổi giận theo.
Giống như muốn nói, ‘ngươi cũng dám giận ai gia sao!’.
Thái hậu do dự một chút, liếc xéo nhìn cổ tay của Hứa Bất Lệnh, Lần trước là ta bất cẩn cắn ngươi, đã lành chưa?
Hứa Bất Lệnh xắn tay áo, lộ ra cổ tay bằng phẳng.
Chỉ là bị thương ngoài da. Nghỉ ngơi vài ngày là được rồi, thái hậu không cần lo lắng.
Thái hậu thở dài, sau đó khuôn mặt lạnh lùng xòe lòng bàn tay ra, Trả lại cái yếm cho bổn cung.
Khuôn mặt của Hứa Bất Lệnh cứng đờ, hai mắt mở to.
Hình như. quên mang theo.
Ba.Thái hậu vỗ bàn, tràn đầy khó chịu trừng mắt.
Quên mang theo? Ngươi đùa với bổn cung?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ.
Lần trước vội vàng rời cung, ta không dám mang theo đồ đạc cá nhân của thái hậu thời khắc ở bên người, lúc trở về không biết cất giấu ở đâu, tìm rất lâu cũng không thấy.Không tìm thấy?
Tùy ý như vậy?
Thái hậu ngực phập phồng lên xuống, lại vỗ tay lên bàn.
Ngươi làm sao có thể như thế được! Cá chép hoa sen chỉ bổn cung có, nếu thất lạc hay phát tán ra ngoài thì bổn cung biết xử lý ra sao? Thái hậu đừng lo lắng, Túc Vương phủ canh phòng cẩn mật, sẽ không bị thất lạc, chỉ là quên chỗ cất giấu, ta sẽ trở lại tìm rõ.
Thái hậu có thể yên tâm? Sau khi suy nghĩ một chút, sắc mặt chợt trầm xuống, lại gần lo lắng nói.
Sẽ không bị Hồng Loan nhìn thấy chứ?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu an ủi.
Sẽ không, nếu bị Lục di nhìn thấy, chắc đã gãy chân rồi.
Thái hậu tức giận đến mức bật cười.
Ngươi còn biết sẽ bị đánh gãy chân ?
Nếu không thiến ngươi, là bởi vì Hồng Loan có tính khí tốt.
Sau khi trừng Hứa Bất Lệnh một lúc, thấy không giống vẻ làm bộ, nên thái hậu phải lạnh lùng nói.
Nếu không tìm được vậy ngươi vào cung làm gì?
Vẻ mặt của Hứa Bất Lệnh rất bình tĩnh cầm theo lễ vật từ bên cạnh đã chuẩn bị sẵn.
Mấy ngày trước đắc tội thái hậu mấy lần, lúc về muốn tạ tội nên chuẩn bị vài vật nhỏ. Nhưng mấy ngày nay nghĩ đến chuyện không thể chữa khỏi Tỏa Long Cổ, tâm phiền ý loạn, nên vô tình quên chỗ cất cái yếm, kính xin hái hậu thứ lỗi.
Có thật không.
Thái hậu không khỏi nghi ngờ, luôn cảm thấy cái yếm đã bị Hứa Bất Lệnh giấu, không chịu đưa, nhưng Hứa Bất Lệnh thực không chịu đưa, nàng cũng bất lực, dù sao thì quyền chủ động nằm ở trong tay Hứa Bất Lệnh.
Thái hậu do dự một hồi, đành phải đặt xuống chuyện này trước, quay đầu đảo mắt nhìn vò rượu, hộp son phấn và điểm tâm.
Son phấn nói thì dễ hiểu, dù sao trước đây nàng đã từng đề cập đến chuyện này với Hứa Bất Lệnh, nhưng hộp điểm tâm lại làm cho thái hậu ngoài ý muốn.
Nàng thích ăn mứt trái cây do một cửa hàng lâu đời ở thành Trường An làm, tự nhiên nhận ra hộp điểm tâm được cửa hàng đặc biệt chuẩn bị cho các quý nhân, rõ ràng là được mua từ trong cửa hàng nàng thích.
Hứa Bất Lệnh, sao ngươi biết bổn cung thích ăn cái này?
Thái hậu đưa hộp điểm tâm tới trước mặt, mở ra nhìn, là mứt hoa quả rực rỡ đủ màu sắc, nghĩ đến hương vị ngọt ngào ê ẩm đầu lưỡi, nước miếng tự nhiên ứa ra, lặng lẽ nhấp nhấp môi.
Khi Hứa Bất Lệnh nhìn thấy mờ ám nhỏ bé này, hắn cảm thấy thoải mái, biểu hiện cũng bình thường hơn.
Thái hậu sống trong thâm cung lâu, quanh năm suốt tháng không thể ra ngoài dạo chơi, nên ta đã nhờ Lục di đặc biệt chuẩn bị.
Thái hậu giật mình đột nhiên thăm dò tiến lại gần.
Hồng Loan thật nói cho ngươi biết bổn cung thích ăn gì? Với tính tình của nàng, nên cố ý nói những thứ mà bổn cung không thích, chẳng hạn như đào, hồng đông lạnh.
Có vẻ như thái hậu thật hiểu rất rõ tính khí của khuê mật.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ, nhìn trái nhìn phải xung quanh giả vờ sợ bị nghe thấy, mới tiến đến gần thái hậu thì thào.
Tự nhiên không dám hỏi thẳng. Lúc đó ta nói 'thái hậu không muốn ăn cơm uống trà, vì các món nấu trong cung không ngon bằng Lục di nấu. Có phải vì thái hậu không thích ăn hay do không hợp khẩu vị? ' Sau đó Lục di nói thái hậu rất tham ăn, nói với ta tất cả những thứ mà thái hậu thích.
.
Thái hậu sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì bật cười, đưa tay lên dùng ngón tay chọc vào vai Hứa Bất Lệnh.
Ngươi vô lương tâm, Hồng Loan đối xử với ngươi tốt như vậy, mà ngươi còn đùa nghịch nàng, để cho nàng biết thì ngươi sẽ bị treo ngược lên đánh.
Tuy nói như vậy nhưng trong mắt thái hậu hiển nhiên hơi vui mừng và tự mãn, giống như chiếm được thượng phong trước mặt khuê mật.
Điều mà Hứa Bất Lệnh muốn chính là hiệu quả này, nhướng mày nói nhỏ.
Cái này không phải là để xin lỗi thái hậu sao, thái hậu và ta biết rõ chuyện này là được, nhưng ngàn vạn lần đừng nói với Lục di, nếu không cả đời này ta đừng nghĩ ra ngoài lần nữa.
Chà.
Thái hậu hiểu rõ tính khí nóng nảy của Lục phu nhân, nàng gật đầu cười.
Ngươi yên tâm, bổn cung rất kín miệng, không nói với người khác, Hồng Loan cũng sẽ không kể cho..