Chương 169: Trong lòng bàn tay đều là thịt (1)
Thái hậu.
Ngoài thiên điện truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.
Hứa Bất Lệnh đợi nửa ngày, đứng ở trước vách tường trắng như tuyết bị điểm xuyết bởi những vết mực, nâng bút viết ở góc bên phải phía dưới.
. Duy hữu Mẫu Đơn chân quốc sắc.
Cuối năm đã hứa hẹn với Lục phu nhân, Hứa Bất Lệnh hơn một tháng không ra ngoài, ở trong phủ nghiên cứu bộ môn này. Kiếp trước có vài phần bản lĩnh hội họa, vốn định vẽ cho Lục phu nhân một bộ phác họa, chỉ tiếc đã sắp quên hết sạch. Cuối cùng chỉ có thể đổi thành bức tranh điểm xuyết mẫu đơn đơn giản, trước mắt thì có vẻ hiệu quả không tồi lắm.
Soạt soạt.
Tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài vang lên.
Hứa Bất Lệnh giả thành bộ dạng uống say, phóng đãng bất kham, để bút trên mặt đất, ngửa đầu cầm lấy vò rượu uống một ngụm lớn. Sau đó xoay người lại lộ ra gương mặt tươi cười sáng láng, chuẩn bị cho Thái hậu một ấn tượng cả đời khó quên.
Thế nhưng..
Lệnh nhi!Lục phu nhân mặc váy dài xanh lam, mở lớn đôi mắt dịu dàng, ngây ngẩn đứng ở cửa. Hai tay ở bên hông nắm chặt tà váy, miệng khẽ nhếch, trên gương mặt lộ vẻ chấn động và không thể tin nổi.
Dù Hứa Bất Lệnh ngày thường bình tĩnh cũng phải kinh ngạc đến run lên. Nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng, hơn nữa còn là loại lạnh từ đầu đến chân.
Sao Lục di đã giết đến đây rồi ?!Thôi xong đời rồi!
Lông mi của Lục phu nhân hơi run, ánh mắt đảo qua Mẫu Đơn vẽ bằng mực nước trên tường, lại nhìn về phía Hứa Bất Lệnh cả người đầy vết mực mà ngập ngừng một lúc, không biết nên nói gì.
Hứa Bất Lệnh còn chưa bị dọa hết hồn, trong lòng tính toán một vòng, vò rượu trong tay lạch cạch rơi trên mặt đất vỡ tan tành. Sau đó lắc lư đi hai bước về phía trước, Lục di. Hì hì.
Sau đó lảo đảo, người đổ về đằng trước.
Ối.Lục phu nhân cuối cùng cũng bừng tỉnh, vội bước lên trước đỡ lấy Hứa Bất Lệnh. Bản thân bị thể trọng đè một cái đứng không vững, nhưng nhờ có kinh nghiệm lần trước nên vẫn đỡ được Hứa Bất Lệnh.
Lục phu nhân đỡ cánh tay Hứa Bất Lệnh, tức giận vỗ vào ngực hắn hai phát.
Sao mà uống nhiều như thế? Thật là.Các cung nữ cũng tay chân luống cuống chạy vào, nhưng không biết nên hỗ trợ thế nào.
Hơi thở mang theo men say của Hứa Bất Lệnh phả vào trên mặt của Lục phu nhân.
Ừm. Uống hơi nhiều rồi.Trước mặt mọi người, Lục phu nhân lại không có cảm giác gì, chỉ giống như trưởng bối giúp đỡ vãn bối, nhẹ giọng nhắc nhở.
Đứng thẳng vào, đang ở trước mặt mọi người đấy.
Đáng tiếc câu này rõ ràng không thể lọt vào tai người say. Bộ dạng Hứa Bất Lệnh ngơ ngẩn, khép hờ mắt, cả người mềm nhũn như bùn nhão dựa vào ngực Lục phu nhân giả chết.Thật mềm, còn rất lớn.
Lúc này thái hậu cũng đi vào phòng, đưa mắt nhìn thấy một đóa Mẫu Đơn chấm phá cực lớn trên tường, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh diễm. Ngay cả Lục phu nhân cũng không phản ứng kịp, Thái hậu đã bước nhanh đến trước vách tường, cẩn thận quan sát, ánh mắt còn rung động hơn cả Lục phu nhân khi nãy.
Tranh chấm phá như vậy ở trên phố phường không phải là không có. Để mà thật sự nói đến tiêu chuẩn, thì bức tranh này của Hứa Bất Lệnh khẳng định không thể so sánh với họa thánh Từ Đan Thanh. Nhưng câu thơ phía dưới, Đình tiền thược dược yêu vô cách.
Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình.
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc.
Hoa khai thời tiết động kinh thành.
Có thể nói là vẽ rồng điểm mắt. Hai cái cùng kết hợp, ý cảnh cao lên không biết bao nhiêu lần. Thái hậu nhìn nửa ngày cũng không tìm ra được từ nào để bình luận.
Đây..đây.
Sự chú ý của Lục phu nhân đều đặt ở trên người Hứa Bất Lệnh, lúc này mới lần nữa nhìn Mẫu Đơn trên tường, mím môi đánh giá chốc lát mới dịu dàng nói.
Lệnh nhi, đây là con vẽ à?
Hứa Bất Lệnh khóc không ra nước mắt, vâng một tiếng rồi lại cười hì hì.
Ánh mắt Lục phu nhân hiện ra mấy phần đắc ý, vừa đỡ Hứa Bất Lệnh vừa ngẩng đầu quan sát, càng xem lại càng thích. Thế nhưng lại thấy hơi kỳ lạ, không hiểu sao Hứa Bất Lệnh lại ở trong cung Thái hậu vẽ bức tranh này. Đang định hỏi, Thái hậu đã mở lời trước.
Bất Lệnh, cái này là vẽ cho bản cung sao?
Thái hậu khoanh tay trước ngực, từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát Mẫu Đơn trên tường, trong ánh mắt như có ánh sáng lóe qua.
Lục phu nhân cứng lại, cảm động mới nãy không còn sót lại gì, ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn về phía Hứa Bất Lệnh.
Lẽ nào..
Hứa Bất Lệnh cười hì hì ngây ngô, không nói lời nào.
Lục phu nhân hít một hơi. Cái này rõ ràng là bức tranh vẽ cho nàng, lần trước Lệnh nhi đã nói sẽ vẽ tranh cho nàng.
Nghĩ đến đây, Lục phu nhân lạnh mặt nhìn về phía Thái hậu.
Thái hậu nghĩ nhiều rồi, đây là bức tranh Lệnh nhi vẽ cho ta..