Chương 170: Trong lòng bàn tay đều là thịt (2)
Giọng nói không mặn không nhạt mang theo sự châm chọc.
Sự kích động trong lòng Thái hậu bỗng chốc dừng lại, nhẹ nhàng nhíu mày. Nàng thật sự thích bức tranh này, từ nhỏ đã thấy hứng thú với mấy thứ như vậy. Hiện tại đến tận cửa cướp đồ của nàng, chẳng lẽ nghĩ nàng dễ bắt nạt lắm sao?
Ánh mắt Thái hậu từ bức tranh dời đi, nghiêng đầu nhìn sang Lục phu nhân, thản nhiên hừ một tiếng, nâng tay chỉ vào vách tường.
Phải vậy không ? Thế ngươi mang tranh về đi.
Đôi mắt hạnh có mấy phần trêu chọc và khinh miệt, bộ dạng như nhìn một đồ ngốc.
Lục phu nhân nhíu mày, mặt lạnh xuống.
Tranh ở trên tường, mang về thế nào đây?
Trong đại sảnh trống trải đột ngột lạnh xuống, phút chốc giống như một lần nữa rơi vào những ngày mùa đông lạnh giá.
Các cung nữ bên ngoài câm như hến, cẩn thận cúi đầu di dời bước chân trốn sang một bên.
Ngực Lục phu nhân phập phồng, sự căm tức trong mắt hiện lên rõ rệt. Nghĩ tới hộp son vừa rồi, lại đến hộp điểm tâm, nàng cứ cảm thấy có gì đó không đúng.Lục phu nhân im lặng một lúc, bỗng tỉnh táo lại, vẻ mặt không thể tin nổi, vỗ nhẹ Hứa Bất Lệnh hai lần.
Lệnh nhi? Lệnh nhi? Bức tranh này của con có phải cho ta không?
Hứa Bất Lệnh chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, muốn chết cũng không được, vấn đề này thật không dám trả lời.Nói bức tranh này là cho Lục phu nhân thì mọi cố gắng hôm nay đều uổng phí. Đừng nói làm Thái hậu vui vẻ, Thái hậu không cho ngươi trùng tu Thiên điện đã khách sáo lắm rồi.
Mà nói bức tranh là cho Thái hậu thì..
Nhìn thấy đôi mắt Lục phu nhân hiện vẻ đau lòng, Hứa Bất lệnh cảm thấy xương cốt mềm nhũn. Ngay cả Tỏa Long Cổ làm tính mạng đáng lo, cũng không thể nói ra lời nói làm tổn thương người được. Lấy tính cách của Lục phu nhân, chỉ cần trong lòng có một lỗ hổng thì cả đời không thể khép lại.Hứa Bất Lệnh không do dự chút nào mà cười hì hì, hai mắt nhắm tịt lại tựa vào trên vai Lục phu nhân.
Tiếp tục giả chết!
Lục phu nhân vừa tức vừa giận, mắt thấy Thái hậu khoanh tay cười ẩn ý, đành phải lay lay Hứa Bất Lệnh mấy cái, Lệnh nhi, con nói rõ ràng xem nào, miễn cho Thái hậu hiểu lầm. Lệnh nhi.
Hì hì. Uống say rồi.
Con. Đang nói chuyện với con đấy.Thái hậu đứng ở bên cạnh, trong lòng tự hiểu bức tranh này chắc chắn là cho nàng. Hứa Bất Lệnh không dám nói ra nên mới giả ngốc.
Nhìn thấy Lục phu nhân lải nhải ép Hứa Bất Lệnh nói, Thái hậu cũng thôi ý nghĩ châm chọc khiêu khích, bước lên khuyên nhủ.
Hồng Loan, thôi quên đi. Lệnh nhi uống rượu, ngươi đưa Lệnh nhi trở về nghỉ ngơi đi.Lục phu nhân thấy Hứa Bất Lệnh say bất tỉnh nhân sự không phản ứng nàng, hiển nhiên hơi tức giận. Nhưng ngại đang ở trước mặt Thái hậu nên không thể làm mất thể diện, chỉ có thể lưu luyến nhìn bức tranh trên tường. Giúp Hứa Bất Lệnh bước ra cửa, còn không quên lạnh lùng nói.
Thái hậu, hôm nay Lệnh nhi say rượu náo loạn, làm bẩn vách tường. Đợi một lát ta gọi người đến rửa sạch.
Lời này ý tứ rõ ràng là, Tranh không thuộc về ta thì ngươi cũng đừng nghĩ có được!
Đáng tiếc nơi đây là địa bàn của Thái hậu, không do Lục phu nhân làm chủ.
Thái hậu ôm cánh tay, bộ dáng như không ngại chút nào.
Không sao, cũng đẹp đấy chứ. Bản cung không phải kiểu phụ nữ ngu dốt không hiểu thơ ca, làm sao sẽ làm ra chuyện đốt đàn nấu hạc.
Tuy đã rất kiềm chế, nhưng từng câu vẫn mang theo dao nhọn đâm vào lòng người.
Ngươi.
Bị ngầm so sánh là loại"phụ nữ ngu dốt đốt đàn nấu hạc", Lục phu nhân tức đến xanh cả mặt. Nhưng nàng không có lý do gì để mắng ngược lại, đành phải đỡ Hứa Bất Lệnh, bước chân nặng nề ra khỏi cửa.
Thái hậu nhìn theo hai người lắc lư đi xa, mới lần nữa đi đến trước bức tranh, giương mắt cẩn thận đánh giá hoa Mẫu Đơn trên tường. Bộ váy đỏ ở trong cung điện lạnh lẽo lại cực kỳ lóa mắt, giống như khiến cho Mẫu Đơn càng động lòng người hơn.
Lúc này Xảo Nga và mấy cung nữ mới dè dặt đi đến trước mặt, đi sau Thái hậu thưởng thức bức tranh.
Thật đẹp.
Đẹp thật đó.
Thái hậu cho những câu tán thưởng bên tai là không khí, trong con ngươi hiện lên vài tia sáng lạ, nâng tay lên sờ đôi môi như cánh hoa mà thất thần.
Xảo Nga đánh giá vài lần, cảm thấy hôm nay Thái hậu có gì đó khác lạ, giống như. như trong một buổi sáng đã khiến cho phiền muộn mười năm trong thâm cung quét sạch sẽ, khôi phục lại bộ dáng cô gái nhỏ khi xưa.
Xảo Nga do dự một chốc, vẫn mở miệng nhắc nhở.
Thái hậu, bức tranh này phải làm sao đây?
Thái hậu lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hứa Bất Lệnh rời đi, lắc đầu.
Giữ đi, đừng để trong cung biết được, về sau khóa cửa lại.
Vâng..